Quyển 2 - Chương 56: Không quen khí hậu
“Không phải là anh ta, dường như cô rất vui?” Tiêu Tự Trần xoay người lại, nhìn chằm chằm Tần Khanh.
“Ừm… Cũng không hẳn vậy.” Tần Khanh không hề để ý ngữ khí Tiêu Tự Trần khẽ biến, bình tĩnh nói: “Thật ra tôi cảm thấy Liên Ca không phải là hung thủ.”
“Hừ! Không được dùng tình cảm đi phán đoán độ chân thật của sự việc.”
Tiêu Tự Trần hừ lạnh một tiếng, không bày tỏ lập trường của mình, xoay người đi đến đống đồ lộn xộn nơi góc phòng.
Tần Khanh chậm rãi ôm lấy cánh tay, nhăn mày: “Ngay sau khi chúng ta rời đi, Liên Ca cũng được phóng thích. Tạm thời không nói đến việc anh ta có cơ hội ra tay không, cho dù là anh ta giết, vậy thì tại sao sáng hôm nay còn quay lại? Tại sao tối hôm qua không trực tiếp lấy tiền đi?”
Tần Khanh nói xong đợi cả buổi vẫn chưa thấy Tiêu Tự Trần trả lời. Cô nghi hoặc đi đến bên cạnh Tiêu Tự Trần, trông thấy anh đưa đôi bàn bàn tay sạch sẽ xốc chiếc túi da rắn lên, lộ ra một ngọn núi được xếp bằng những bình nước khoáng.
Tần Khanh sững sờ: “Sao lại có nhiều chai như vậy?”
Khóe miệng Tiêu Tự Trần chậm rãi mím lại, không rõ biểu cảm của anh lúc này. Anh không đáp lại mà vươn tay đặt túi da rắn vào chỗ cũ, dạo bước quanh căn phòng, chỉ chốc lát sau tiếng bước chân từ bên ngoài cửa truyền đến.
Nasser đẩy cửa ra, quét mắt một vòng quanh căn phòng: “Có phát hiện gì không?”
Tiêu Tự Trần lắc đầu, đứng chắp tay phía sau: “Người canh gác tối hôm qua đến chưa?”
“Đến rồi, đang chờ ở cửa đối diện.”
“Đi thôi.”
Tiêu Tự Trần và Nasser bước đi, Tần Khanh quay đầu lại nhìn thoáng qua những chai nhựa được xếp thành chồng nơi góc tường một lần nữa rồi mới đi theo hai người bọn họ tiến vào căn phòng đối diện.
*
Người thứ nhất đi vào là một trong những người gác đêm hôm qua, dáng người thấp bé hơi gầy, cặp mắt trong veo, tên là Baja.
Tần Khanh cảm thấy người này dường như không giống hung thủ.
Tiêu Tự Trần nhìn hắn đánh giá, sau đó ngồi một bên thanh giọng hỏi: “Anh thuật lại chuyện tối hôm qua đi. Anh đã làm gì, thấy những gì và phát hiện điều gì?”
Baja ngẩng đầu liếc nhìn Nasser, thấy trung tá gật đầu mới bắt đầu thuật lại: “Bảy giờ tối hôm qua, sau khi ăn tối cùng mọi người tôi liền đi trực đêm, rất nhiều người đều có thể làm chứng cho tôi. Cùng gác đêm với tôi tối qua còn có Ghazi và Isa. Bởi vì trong khu rừng phía đông có chôn thuốc nổ, đất cát phía tây rất cao quân địch khó có thể leo lên, cho nên ba người chúng tôi chỉ cần đứng ở cửa ra vào là được. Trong lúc đó có vài người đi vệ sinh, nhưng bởi vì cách khu nghỉ một khoảng, trời lại tối nên tôi cũng không nhìn rõ là ai.”
“Nhà vệ sinh ở chỗ nào?” Tiêu Tự Trần bỗng lên tiếng hỏi.
“Ngay bên cạnh khu rừng phía đông.”
“Như vậy anh biết khi nào thì Arafat đi ra ngoài không?”
Baja lắc đầu: “Không biết.”
Tiêu Tự Trần trầm ngâm: “Cũng không nghe thấy âm thanh gì?”
“Không có tiếng động nào cả, nguyên buổi tối đều rất yên tĩnh.”
Nasser nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, anh gật đầu ra hiệu đã hỏi xong rồi, sau đó Nasser lại gọi một người khác vào.
*
Người thứ hai là Ghazi, vóc người trung bình, đôi mắt đen láy, khôi ngô hơn người trước một chút.
Sự việc hắn kể lại không khác biệt lắm so với Baja, chỉ đơn giản là ăn cơm, canh gác, sau đó nhìn thấy có binh sĩ ra ngoài đi vệ sinh, cũng không biết là ai.
“Anh gia nhập căn cứ này khi nào?”
“Không lâu, khoảng ba tháng trước.”
Ba tháng… Cũng không tính là dài.
Trước khi Ghazi rời đi, Tiêu Tự Trần bỗng hỏi một câu: “Chuyện nước uống ở đây các anh giải quyết như thế nào?”
Ghazi đứng nguyên tại chỗ, trả lời: “Bên cạnh có một giếng nước, cũng có bộ lọc, làm nước uống hằng ngày.”
“Không uống nước khoáng sao?”
“Không, cái đó rất đắt. Tất cả mọi người đều không dám mua.” Ghazi ngừng một chút, dường như nhớ ra điều gì đó: “Nhưng mà mấy tháng trước hình như thiếu úy có mang về mấy thùng nước khoáng.”
“Chia cho anh uống chưa?”
“Không chia cho tôi, chỉ chia cho những người bị bệnh trong căn cứ. Mấy ngày nay trời mưa, nước ở trong giếng không tốt, có rất nhiều người bị tiêu chảy, cho nên mấy thùng nước khoáng đó là chia cho họ.”
Tần Khanh nheo mắt, tại sao Tiêu Tự Trần lại đột nhiên hỏi cái này?
“Vậy có tổng cộng bao nhiêu người nhận được nước khoáng?”
Ghazi ngẫm nghĩ: “Có khoảng một phần ba!”
“Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi, gọi người tiếp theo vào đi.”
*
Người thứ ba là Isa, rất gầy cũng rất cao. Tần Khanh nhịn không được âm thầm hít một hơi, phải nói là người này quá gầy, nếu như tối hôm qua tên sát nhân là quân giải phóng thì tên binh sĩ Isa này không phải ch.ết trận trên chiến trường mà là ch.ết vì bị người khác đè ch.ết.
Tình hình chiến đấu ở Syria đã nghiêm trọng như vậy sao? Dường như là người gầy nhất trong căn cứ này. Hai gò má Isa nhô cao, giống như bị thiếu dinh dưỡng đã rất lâu.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, không có điểm rơi, nhưng lại tường thuật lại đâu ra đấy, không khác biệt nhiều so với hai người trước.
“Lần thiếu úy chia nước khoáng, anh đã uống chưa?” Tiêu Tự Trần ôm cánh tay, đi đến trước mặt Isa, ánh mắt bắn thẳng về phía mắt hắn.
Isa im lặng vài giây, dường như không nghĩ Tiêu Tự Trần biết chuyện về nước khoáng, sau khi kịp phản ứng liền gật nhẹ: “Uống rồi.”
Tiêu Tự Trần thu hồi ánh mắt, “Anh xác định ngày hôm qua không nghe thấy âm thanh gì?”
“Không có!” Isa kiên định lắc đầu.
*
Ngoài cửa còn người nhưng sau khi Isa đi ra Tiêu Tự Trần liền cho tạm dừng cuộc thẩm vấn. Anh nói anh cần suy nghĩ một chút, sau đó ngồi một bên trầm tư.
Tần Khanh không hiểu suy nghĩ của hắn. Phương thức tư duy của người đàn ông này rất không bình thường nhưng vì sao anh lại hỏi đến chuyện nước khoáng? Chẳng lẽ vì thấy trong phòng Arafat có chai nhựa sao?
Cô ôm cánh tay cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có một luồng khí nóng phun lên cổ, tê ngứa, rất khó chịu. Cô theo phản xạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nasser cúi thấp đầu, ánh mắt ngưng lại trên phần cổ lộ ra ngoài của cô, chuyên chú nhìn cái gì đó.
Tần Khanh vô thức lấy tay che cổ, lui về sau vài bước. Chiếc ghế sau lưng kêu kít một tiếng, bị cô đẩy ra mấy cm.
Mạch suy nghĩ của Tiêu Tự Trần bị cắt đứt, anh cau mày, đứng dậy, bắt gặp Nasser còn đang nhìn chăm chú vào cổ Tần Khanh liền trầm giọng hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”
Nasser đang suy tư, đại não không suy nghĩ lập tức trả lời: “Nhìn cổ.”
Tiêu Tự Trần híp mắt, đi qua bên người Nasser, nói với Tần Khanh: “Cổ bị làm sao?”
“AAAAAA——”
Tiếng kêu thảm thiết của Nasser cùng với âm thanh của Tiêu Tự Trần vang lên cùng một lúc. Tần Khanh nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần, sau đó lại nhìn Nasser đang ôm chân nhảy loạn xạ: “Trung tá Nasser làm sao vậy?”
Khuôn mặt Nasser vặn vẹo, đau đến nghẹn khí khom người, chốc lát sau mới nói: “Bị tên này giẫm vào đầu ngón chân.”
“Không nhìn thấy!” Tiêu Tự Trần ung dung đáp.
Sau khi cơn đau kịch liệt trôi qua Nasser đứng thẳng người hừ lạnh, trả thù Tiêu Tự Trần một câu: “Vị hôn thê của cậu không hợp khí hậu rồi, không tin cậu nhìn trên cổ cô ấy xem?”
Nói xong ‘xì’ một tiếng, đưa lưng về phía hai người đặt mông ngồi xuống.