Chương 12: Đi đâu cũng gặp họa
Nè, ai nói với cô đây là đùa giỡn đi, cô nhớ thân chủ cũng đâu có anh họ đâu, sao tự nhiên cái người này nhảy ra nói là anh họ cô vậy. Mà vấn đề quan trọng chính là, tên này là Ngạo Thiên đó, đại danh đỉnh đỉnh nam chủ. Sao số cô bị gì vậy, mới có mấy tháng mà đã gặp gần hết nam chủ rồi, không biết phát sinh thành cái gì nữa đây. Đúng là cảm giác lúc đầu của cô về hắn không sai mà
Hắn tên là Ngạo Thiên, đại thiếu gia nhà họ Ngạo , hắn còn một người em trai nữa, nói đại thiếu gia vậy thôi chứ ba hắn đã giao lại toàn bộ tập đoàn cho hắn rồi, hiện hắn là chủ tịch của Ngạo thị. Hừ nghe cái tên hắn không là cũng đủ biết tính cách hắn rồi, tên này vô cùng kêu ngạo, hống hách. Mà không biết vì sao lúc nãy hắn bày bộ mặt ủy khuất trước cô nữa, không lẽ hắn đã bị tráo?
Quay lại vấn đề chính nào, hắn là nam chủ nha, để cô kể cho nghe về cuộc tình của hắn với Bạch Cẩm Tuyết
Ngạo Thiên rất kêu ngạo, hắn là người có tinh thần tự sướng rất cao, luôn nghĩ mọi cô gái đều thích hắn về vẻ đẹp và chức vị. Biết được điểm đó nên Bạch Cẩm Tuyết mới tiếp cận hắn bằng cách đi làm thư kí cho hắn nhưng luôn giữ khoảng cách với hắn , bởi lòng tò mò tại sao có người con gái không thích hắn và hắn không cho phép điều đó nên hắn bắt đầu tìm hiểu Bạch Cẩm Tuyết. Sau đó thì càng tìm hiểu càng thấy thích nên bắt đầu quan hệ, nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra xoay quanh hai người họ
Rốt cuộc chuyện cũng không liên quan cô, đành phải làm " em họ " tên này vậy, tốt nhất hắn đừng đụng tới cô, bây giờ cô có cảm giác rất chán ghét hắn
“ Ly nhi, con sao vậy”
Thấy cô nãy giờ cứ thất thần mà nhìn chằm chằm vào Ngạo Thiên, bà có chút lo lắng nên mới lên tiếng hỏi
“ À con..không sao “
“ Ukm không sao thì tốt, lại đây chào hỏi anh đi con”
Hừ nhìn mặt hắn có điểm nào ra dáng anh cô đâu, cho dù là anh họ. Bày ra bộ mặt đắc thắng đó là gì, nhìn cái mặt đáng đánh mà. Nghĩ là muốn đánh thôi chứ cô cũng biết là không đói chọi lại hắn nên đành thuận theo
“ Chào anh họ “
Cô là cố ý nâng cao từ anh họ. Hừ nếu chuyện này càng lúc càng rắc rối, phát sinh thêm tình tiết mới thì cô phải mau chóng tạo thế lực riêng cho mình mới được. Nhưng làm sao để tạo đây a, đúng là số nữ phụ mà
“ Ly nhi sao, thật xinh a, cũng thật ngoan “
Vừa nói còn xoa xoa đầu tóc mềm của cô làm nói rối lên. Sao hắn nói chuyện giống như vừa mới gặp cô vậy, đã vậy cô cũng lơ luôn cho biết mặt
“ Haha hai đứa có vẻ thân nhỉ, thôi mau ngồi ăn sáng đi”
Cái gì là có vẻ thân cô tránh còn không được nữa đâu
“ Vâng ạ”
Thế là bữa sáng kết thúc một cách kì lạ. Ngạo Thiên thì cứ nhìn cô rồi cười, phóng ra sức quyến rũ của hắn, Sở Hạo thì lườm hắn cháy mặt, còn ba mẹ cô nhìn cảnh này mà cười , cô còn nghe có mùi âm mưu nữa
Sau khi ăn sáng xong thì Sở Hạo đưa cô đi học , Ngạo Thiên thì nói chuyện gì với ba mẹ cô đó, cô cũng chả quan tâm
Buổi học của cô bắt đầu nhanh chóng, hôm nay cô có thể dùng từ thảm để hình dung rồi, vì hôm nay có tiết của Lãnh Tuấn Kiệt giáo sư
Cô cũng mới biết thôi đó, do ai đó nói, mà đánh ngay trọng yếu không hà
“ Chào các em, tôi là Lãnh Tuấn Kiệt, từ nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp A, hôm qua vì có công việc đột suất nên không thể nhận lớp được, thật xin lỗi”
Lãnh Tuấn Kiệt nói xong còn cười rất tươi làm phong cảnh trong lớp như xuân phơi phới
Ukm đúng nha, hôm qua lão sư cũng có nói là người khác chủ nhiệm chứ không phải ông ta, mà cũng thật không ngờ lại là Lãnh Tuấn Kiệt, khẽ nâng mắt nhìn lớp, đúng thật là đủ ồn ào
“ Oa Lão sư cười kìa, hảo suất a”
“ A ta ch.ết mất “
“ Lão sư a”
“ Ôi đẹp quá”
Mấy cái người này còn chảy máu mũi nữa chứ, Azzz yêu tinh a , mới cười có một cái mà đã làm điên đảo rồi, tiếc là hắn là nam chủ , là một người mà cô thấy đâu phải tránh đó. Nhắc tới nam chủ thì cũng phải chừa đất diễn lại cho nữ chủ, Bạch Cẩm Tuyết cũng đã nâng mắt nhìn Lãnh Tuất Kiệt rồi phóng ra mị nhãn, câu dẫn a, bây giờ để ý thì Bạch Cẩm Tuyết cũng đẹp thật
Cái mũi nhỏ xinh xinh, đôi mắt to tròn ngập nước đã biến thành hình trái tim bay về Lãnh Tuấn Kiệt, đôi môi đỏ mọng, gương mặt trang điểm kĩ, để lộ những đường nét táo bạo nhưng cũng vô cùng đẹp, cái cổ trắng ngần, nhìn xuống phía dưới một chút thì thấy không biết vô tình hay cố ý mà Bạch Cẩm Tuyết lại để bộ ngực sữa của mình nhầm vào tầm mắt của lão sư, váy thì vẫn vậy, nhìn bộ dạng vậy đúng thật là đẹp thì có đẹp nhưng hình như quyến rũ Lãnh Tuấn Kiệt chưa được mà đã làm mấy nam sinh nhìn vào cô ta với ánh mắt thèm khát rồi
Chậc đúng là hào quang của nữ chủ mà cô nhìn còn mê, nhưng tiếc là Lãnh Tuấn Kiệt không để ý mà lại nhìn chằm vào cô. Ê nữ chủ đang quyến rũ ngươi kìa, nhìn ta làm gì chứ
Biết mình cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy là không đúng ,Lãnh Tuấn Kiệt khẽ hắng giọng, cất giọng ôn hoà thường ngày của mình
“ Các em cũng biết đấy lớp chúng ta cần phải có người dẫn đầu thì mới phát huy hết tiềm năng được, vì vậy chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp”
“ Ban cán sự lớp kìa”
“ Như Hoa làm không?”
“ Nè giải lao chúng ta ăn gì”
Sau khi hắn dứt lời thì cả lớp lại ồn ào, có người để ý cũng có người làm lơ luôn, bây giờ là một mảnh lộn xộn
“ Nếu các em không bầu thì thầy sẽ đề cử nhé”
“ Nghe theo lão sư”
Trăm miệng một lời là đây
“ Ukm.. Vậy thầy đề cử Phạm Ngọc Ly”
Hức cái gì nữa đây, tự nhiên họa vào thân vậy nè, ban cán sự lớp cái tên nghe mĩ ghê, nói trắng ra chính là bị đày ải tuỳ theo tâm tình người đày ải. Hừ cô còn chưa có làm gì Bạch Cẩm Tuyết yêu quý của hắn đâu tự nhiên bị trả thù một cách vô lý, ngươi cứ nhớ mặt ta nha cái tên lão sư ch.ết tiệt kia
Kết thúc màn tự kỉ của cô chính là ánh mắt ghét cay ghét đắng của một số người, ai không biết khi làm ban cán sự thì thời gian tiếp xúc với Lãnh Tuấn Kiệt sẽ nhiều hơn, nhưng bị sai sử cũng không ít đâu
“ Vâng.. Em sẽ làm tốt “
Nói như mếu ra từng chữ mà cô cố nặng , ánh mắt thì ai oán nhìn tên đầu sỏ. Cô cũng muốn từ chối a , nhưng cô là có tiếng mà không có miếng, có tâm mà không có lực, ai bảo hắn là giáo sư tài năng chi, là người có quan hệ mật thiết với trường, mà tài ăn nói của hắn cũng không thường đâu, hic đành làm học trò ngoan mà chấp nhận vậy
“ Tốt tốt tốt”
Nói ra ba từ tốt Lãnh Tuấn Kiệt hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của ai kia mà mỉm cười như gió xuân
“ Cho em chừa tội không để ý đến tôi, xem tôi sau này làm sao thu phục em”