Chương 2: Cuộc đời của cô thật cẩu huyết
Hôm nào cũng vậy, vừa nấu cơm cô lại lải nhải kể cho anh Mèo nghe đủ chuyện trong ngày, than thở về công việc khổ thế nào, hôm nay bà sếp khó tính lại phát bệnh mà làm khó cô, đường hôm nay vừa bụi vừa tắc, bánh bao ở cửa hàng đầu ngõ hình như hôm nay ít thịt hơn mọi hôm. Nói chung là đủ mọi chuyện lông gà vỏ tỏi. Cô cũng không biết anh Mèo có nghe hiểu cô nói gì không nhưng mỗi lần cô nói chuyện anh Mèo đều nằm yên gần bếp lắng nghe cô nói, khiến cô có cảm giác thật sự vẫn có người im lặng chia sẻ cùng cô mọi vui buồn trong cuộc sống. Chính vì thế mà đã bao nhiêu năm sống một mình mà cô vẫn không thể cảm thấy cô đơn, vẫn luôn vui vẻ, yêu đời. Nếu là nói về cả cuộc đời cô thì có vẻ hơi sớm vì năm nay cô mới có 27 tuổi, chưa già nhưng cũng không còn trẻ. Tuy nhiên 27 năm qua trong cuộc đời cô có lẽ cũng đủ để các nhà biên kịch nước K phát triển trí tượng tưởng siêu phàm của họ rồi viết thành vài bộ phim truyền hình cẩu huyết thấm đẫm nước mắt về các nhân vật bi thảm.
Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, nghe nói là được viện trưởng nhặt được ở trước cửa viện trong một sáng mùa đông. Cô được bọc trong tã cùng với một hộp sữa cho trẻ sơ sinh và một lá thư. Mẹ ruột của cô là một sinh viên nông thôn lên thành phố học, vì lỡ dại mà có mang cô nhưng lại không đủ tiền để đi nạo thai, lại không dám nói cho bố mẹ ở quê biết mình có thai vì nhà nghèo nên không đủ điều kiện để nuôi cô. Lúc viện trưởng bế cô lên thì thấy cô đã bị tím tái vì lạnh. Nếu không phải vì hôm đó viện trưởng có việc phải ra ngoài từ sớm và nếu không phải vì mùa đông năm đó không lạnh lắm thì có lẽ đã không có cô trên đời này. Từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, viện trưởng đã nói rõ thân thế của mình cho cô nghe. Bà nói rằng “Những đứa trẻ ở cô nhi viện không thể có được tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác được. Các con không thể không trưởng thành sớm, nếu không tương lai các con sẽ không thể sống được. Cuộc đời này rất tàn khốc. Xã hội ngoài kia chính là cá lớn nuốt cá bé, sẽ chẳng có ai quan tâm con có số phận bi thảm thế nào cả. Con sẽ chẳng có cha mẹ để dựa vào lúc khó khăn, vấp ngã. Vậy nên những đứa trẻ ở cô nhi viện phải học cách tự lập, phải là cỏ dại dù gió mưa có vùi dập thế nào cũng vẫn có thể sống được chứ không phải là những bông hoa trồng trong nhà kính.”. Có thể sẽ có người cho rằng bà làm vậy với những đứa trẻ như cô là rất nhẫn tâm. Nhưng cô rất cảm kích tấm lòng của viện trưởng. Bởi vì nhờ có bài học đầu đời trần trụi đó nên những năm tiếp theo, dù gặp phải chuyện đau khổ như thế nào thì cũng không làm cô bị đả kích nhiều.
Ừm mặc dù sự thật là cô không trở nên kiên cường nhanh như vậy. Dù sao lúc đó cô cũng chỉ mới là một đứa bé bảy tuổi mà thôi. Làm sao một đứa bé bảy tuổi có thể chịu đựng nổi suy nghĩ rằng mình là kẻ bị bỏ rơi, không có ai cần mình hết được chứ? Suốt hai tuần, đêm nào cô cũng khóc ròng rã. Nhiều lần cô cũng tự hỏi tại sao mẹ ruột cô lại có thể không cần cô? Tại sao bà ấy có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu ngày đó viện trưởng không ra ngoài sớm thì sao? Bà ấy có từng nghĩ đến cô, hối hận hay thậm chí là đi tìm cô không? Nhiều lúc đau lòng đến cùng cực, cô thậm chí đã hận bà ấy, nguyền rủa bà ấy cả đời sẽ không có hạnh phúc, sẽ luôn sống trong dằn vặt và hối hận. Nhưng thật may mắn, cô đã không lún sâu vào trong u ám vì có viện trưởng ở bên cạnh. Trong lúc cô dằn vặt, bà không hề nói bất cứ điều gì, chỉ quan tâm cô trong thầm lặng. Mỗi đêm dưới gối cô đều có một chiếc khăn mặt sạch, cơm cũng toàn là món cô thích, trong suốt hai tuần đó cũng không có ai làm phiền cô. Đến tận khi tâm trạng cô chuyển biến xấu hơn, bắt đầu sống trong phẫn hận thì viện trưởng mới đến nói chuyện với cô. Bà kể cho cô nghe về câu chuyện của cuộc đời bà, về thời tuổi trẻ nông nổi và cả chuyện bà đã bỏ rơi con gái của mình.
- Ta biết bây giờ con đang rất buồn, không muốn nói chuyện với ai hết nhưng ta nghĩ con khóc suốt hai tuần rồi cũng mệt rồi. Vậy thì nói chuyện với ta một lát coi như nghỉ giải lao nhé. Sau đó, nếu con vẫn buồn thì cứ khóc tiếp. Ta sẽ nhắc nhở mọi người không cho ai đến làm phiền con.
Viện trưởng mỉm cười từ ái nhìn cô.
Cô im lặng cúi đầu, không trả lời nhưng cũng không khóc nữa.
- Con im lặng thì ta coi như là con đồng ý rồi nhé. Nào đến đây ngồi cạnh ta
Cô dịch lại gần rồi dựa vào lòng viện trưởng. Bà cười, vuốt tóc cô rồi nhìn xa xăm như lâm vào hồi ức.
- Ngày trước ta cũng giống mẹ con, là một sinh viên nghèo tỉnh lẻ lên thành phố học. Cuộc sống phồn hoa nơi đây khiến ta hoa mắt. Bởi vì lúc trẻ ta cũng được coi là một cô gái xinh đẹp nên có khá nhiều người theo đuổi. Nhưng cuối cùng ta lại trót yêu một tên công tử ăn chơi ở thành phố. Hắn cực kỳ đẹp trai, nhà giàu, lại rất dẻo miệng nên ta đã yêu hắn say đắm. Lúc yêu nhau, hắn cũng rất nhường nhịn và chiều chuộng ta. Con biết không, trái tim thiếu nữ mong manh lắm. Ta lại yêu lần đầu tiên nên rất tin tưởng và cuồng nhiệt. Ta liều lĩnh đi theo những cuộc chơi của hắn và rồi lỡ có thai với hắn. Nhưng khi biết tin, hắn chối bay chối biến và không chịu nhận đứa con của ta. Ta rất đau lòng nhưng là một người độc lập, ta không cầu xin hắn quay lại. Chúng ta chia tay. Nhà ta rất nghèo, để nuôi ta ăn học đã rất cực khổ. Ta lại là con gái ngoan nổi tiếng cả xã. Đạo đức xã hội thời đó còn rất nghiêm khắc, nếu mọi người ở quê biết ta chưa chồng mà đã mang thai thì bố mẹ ta sẽ bị khinh thường, phỉ nhổ. Ta là đứa con, là niềm hi vọng duy nhất của họ, hai mươi năm qua chưa từng khiến họ thất vọng. Ta không thể để họ biết ta đã có thai được. Nhưng ta lại không đành lòng đi phá thai. Đó là con ta, là máu thịt của ta, làm sao ta bỏ được chứ? Vậy nên ta quyết định sinh nó ra rồi cũng mang đến cô nhi viện. Sau này khi ta có thể tự lập rồi sẽ đón nó về nuôi.
Nói đến đây giọng viện trưởng trầm xuống, nồng đậm day dứt và hối hận:
- Nhưng con gái của ta không may mắn được như con. Nó đã sớm qua đời vì mắc bệnh tim bẩm sinh. Cô nhi viện đó quá nghèo, không có tiền cho nó chữa bệnh. Ta cũng rất nghèo, không có tiền nên đành bất lực nhìn nó ch.ết đi. Sau chuyện đó ta đã suy sụp rồi ốm nặng và phải nằm viện một thời gian. Lúc ra viện, người ta lại phát hiện ra ta đã không còn khả năng mang thai nữa. Có lẽ đó là sự trừng phạt của ông trời dành cho ta.
Cô ngước mắt lên nhìn viện trưởng. Bà vẫn cười với cô, nụ cười bình thản nhưng trong mắt lại có ánh lệ. Cô im lặng rất lâu. Viện trưởng cũng im lặng lâm vào hồi ức của mình. Cô hận mẹ ruột cô nhưng cô không thể hận viện trưởng được. Cô rất cảm kích bà vì bà là người đã nhặt cô về, nuôi dưỡng cô, cho cô một mái nhà ấm áp. Bà lại không hề bào chữa gì cho sai lầm của mình nên cô càng không thể ghét bà được.
- Ta không trách ai cả bởi vì ta biết người sai nhiều nhất chính là bản thân ta. Đổ lỗi cho người khác chỉ là cách của những kẻ nhu nhược. Vì ta thiếu hiểu biết, cả tin, bồng bột và không biết tự bảo vệ mình nên con gái ta phải chịu khổ. Vì ta đã không biết quý trọng đứa con của mình nên ông trời lấy lại quyền làm mẹ của ta. Sau đó ta lao vào làm việc, kiếm tiền rồi sau khi cha mẹ qua đời, ta thành lập cô nhi viện này, nuôi dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi để sám hối, bù đắp lại lỗi lầm của mình. Nhưng bây giờ ta thực sư coi các con là con của mình. Các con vẫn còn có ta, các con không phải là những đứa trẻ bị bỏ rơi, vẫn còn có người cần các con. Thế nên đừng tự ti, cũng đừng hận cuộc đời này. Hãy biết ơn vì các con còn sống. Và Tiểu Ly, con có coi ta là người thân của con không?
Tôi lặng lẽ vâng nhẹ một tiếng.
- Vậy con hãy giúp ta một việc nhé. Hãy sống thay cả phần của con gái của ta nữa. Con phải sống thật vui vẻ đấy, vì con đang sống phần của hai người mà.
Cô không biết người khác ở vào hoàn cảnh của cô lúc ấy sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cô lúc ấy, chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, việc hận thù, đau buồn suốt 2 tuần qua khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi. Trước khi viện trưởng nói với cô chuyện này, cô cũng đã lờ mờ nhận ra có điều không ổn. Trẻ con đều rất nhạy cảm. Nhưng cô chọn cách không hỏi gì cả mà chờ đợi. Có lẽ đó là một cách cô chọn để trốn tránh sự thật. Nhưng đến lúc này, cô cảm thấy cũng không có chuyện gì to tát lắm cả. Từ trước đến giờ mẹ ruột của cô chưa từng xuất hiện nhưng cô vẫn sống rất vui vẻ, có viện trưởng và các mẹ nuôi yêu thương, Tiểu Thu, Tiểu Triết và Nham ca ca đều đối xử rất tốt với cô. Mặc dù 2 tuần nay cô không nói chuyện với mọi người, nhưng cô biết mọi người đều quan tâm đến cô rất nhiều. Tiểu Thu, Tiểu Triết và Nham ca ca đều không đi chơi, không nô đùa nữa mà đều lặng lẽ đứng xa xa dõi theo cô. Mọi người là quan tâm cô, lo lắng cho cô chứ không phải thương hại cô. Cô ghét người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại nên cô rất biết ơn mọi người. Không có một người mẹ chưa từng gặp mặt, chỉ có mối quan hệ sinh học với bản thân mình, nhưng cô còn rất nhiều người khác. Vậy nên cuối cùng cô quyết định sẽ không hận mẹ ruột của cô nữa. Có lẽ mẹ ruột của cô cũng là một người dịu dàng, hiền lành và tốt như viện trưởng. Chỉ là vì hoàn cảnh nên mới không thể nuôi dưỡng cô được. Dù sao đó cũng là người cho cô cuộc sống này nên cô sẽ không hận bà ấy nhưng người được cô thừa nhận là mẹ sẽ chỉ có một người là viện trưởng mà thôi. Dù nghĩ thế này có vẻ khá là bất hiếu nhưng cô quyết định sẽ không vì một người không quen thuộc mà khiến nhiều người thân của cô phải lo lắng cho cô nữa. Viện trưởng từng nói cô là một cô bé mạnh mẽ, luôn lạc quan, hay cười và luôn mang đến niềm vui cho những người xung quanh. Những ngày trời u ám đã qua rồi, cô sẽ lại là một mặt trời nhỏ vui vẻ mang đến ấm áp và nụ cười cho mọi người xung quanh.
Sau này cô mới biết được không phải tất cả các cô nhi viện khác đều tốt như nơi cô được nuôi dưỡng, không phải tất cả những đứa trẻ trong cùng một cô nhi viện đều thương yêu nhau như người nhà như nơi cô từng ở. Vậy nên cô càng cảm kích những gì viện trưởng đã làm cho những đứa trẻ như cô hơn. Và cũng biết ơn mẹ ruột của cô vì đã bỏ cô tại cô nhi viện này.
Thoát khỏi hồi ức, cơm cũng đã nấu xong, phải đi tắm cho anh Mèo rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.
- Anh Mèo ơi, theo phu nhân đi tắm nào.
- Haha chúng ta đã ở với nhau hơn 10 năm rồi, già cả rồi, anh còn thẹn cái gì nữa chứ hahaha….
- Aaaaa được rồi…….. phu nhân của anh là người lương thiện nên sẽ không cười anh nữa. Phụttttttt haha. Xin lỗi, xin lỗi…… Được rồi đi ăn cơm nào.
Trong căn nhà nhỏ chỉ có một người một chó nhưng luôn ấm áp và tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ.