Chương 40

*Edit: Linh Nguyệt*


Ngày hôm sau là ghi hình tập thể, dựa vào gợi ý của đạo diễn tìm các bảo bối được đặt ở nơi bí ẩn trong thành phố.


La Thiến nhát gan, cố gắng không đứng gần chỗ hẻm nhỏ vắng người, khi còn trong nước cô đã nghe nói ở nước ngoài còn hỗn loạn hơn. Trên người cảnh sát có súng, nếu họ cảm thấy có uy hϊế͙p͙ thì có thể trực tiếp nổ súng, La Thiến một lần gặp phải bọn buôn người, đương nhiên không muốn mạo hiểm.


Huống chi, La Thiến phát hiện, không có Đường Diễn đi cùng, cô ở quốc gia này nói chuyện cũng là một vấn đề, huống chi là tìm hộp.


Cho nên, cho đến khi trở lại xe cô chỉ tìm được ba cái hộp.


Những người khác có nhiều hơn mười cái, La Thiến cũng không thấy tiếc, ôm ba cái hộp ngồi dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại.


available on google playdownload on app store


Ngụy Khả Tình là người cuối cùng trở về, hơn nữa còn là chạy vội, bởi cô ta mang theo một đám người xa lạ.


Đám người này lại đây huyên thuyên bắt đầu lôi kéo Ngụy Khả Tình nói chuyện. Ngụy Khả Tình tuy là sinh viên học viện điện ảnh nhưng trình độ tiếng Anh không tốt hơn La Thiến là bao.


Cho nên, toàn bộ quá trình La Thiến đều vẻ mặt mơ hồ, nhưng điểm này không làm cô mất hứng thú ghé vào cửa sổ xem bát quái bên ngoài.


Thời Chấn thân là đạo diễn, đương nhiên không có khả năng né tránh, chỉ có thể đi xuống cùng người ta giao thiệp. La Thiến không biết bọn họ nói gì nhưng lại nhìn ra được không khí như đang đánh trận, Thời Chấn đen mặt tiến vào.


“Có ai trên người mang theo tiền mặt không?”


Du Mạn hỏi: “Làm sao vậy?”


Thời Chấn sầm mặt liếc nhìn Ngụy Khả Tình rồi nói: “Cô ta lúc tìm đồ ở bên ngoài cùng người trong tiệm xảy ra xung đột, sau đó làm đổ tác phẩm nghệ thuật của nhà người ta.”


Du Mạn nhíu mày, tác phẩm nghệ thuật bình thường ở cửa hàng đều không quá quý giá.


Mạnh Giang cũng biết điều này, hỏi: “Hắn muốn bao nhiêu?”


“50 vạn tiền Mỹ.” Thời Chấn nói.


Du Mạn khiếp sợ: “Sao hắn không đi cướp luôn đi?”


Lâu Tùng Nguyên phi thường ngốc nghếch mà nói tiếp: “Đây không phải là đang cướp sao sao?” Mọi người lập tức trừng hắn, hắn liền câm miệng.


“Ai ra cửa mang nhiều tiền mặt như vậy chứ?” Tiêu Vĩnh Thanh nhíu mày.


Mễ Tuyết Phỉ cũng nói: “Đúng!” Trong thẻ của bọn họ không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy.


Nơi này có lẽ ngoại trừ Lâu Tùng Nguyên và Du Mạn, những người khác trong thẻ đều có không bao nhiêu tiền. Tiêu Vĩnh Thanh bởi vì phải mở phòng làm việc, yêu cầu vốn, tiền đều ở trong công ty. Thẻ của Mễ Tuyết Phỉ cũng không có nhiều tiền bởi vì còn ở trong công ty, phần lớn kiếm được đều vào túi công ty.


Tiền mình có cũng phải tiêu vào nhiều thứ, trong thẻ cùng lắm chỉ còn khoảng mấy chục vạn. Ngụy Khả Tình càng không cần phải nói, cô ta vốn dĩ chính là do kim chủ bao dưỡng. Hơn nữa nếu có biện pháp, Thời Chấn sẽ không đi lên tìm bọn họ.


Mạnh Giang mới hồng không lâu, tiền lương đóng phim điện ảnh lại không cao, mới vừa nổi, rất nhiều cái đều cần đến tiền, đương nhiên cũng không có quá nhiều tiền tiết kiệm. Tề Văn Hàm thật ra có tiền, nhưng từ sau khi chuyển sang mảng điện ảnh, tự hắn cũng đầu tư một ít, tiền tiết kiệm thì chỉ để ở thẻ trong nước, thẻ mang theo có ít tiền đủ để tiêu linh tinh.


Du Mạn cùng Lâu Tùng Nguyên tự nhiên cũng là nguyên nhân giống nhau. Du Mạn nổi tiếng, khẳng định là có tiền, nhưng cô cũng chỉ mang theo đủ xài. Lâu Tùng Nguyên thu nhập lớn, ngoại trừ Du Mạn hắn có thể là người có tiền nhất, nhưng hắn cũng không mang theo bên mình đi khắp nơi.


Hiện tại ra ngoài đều mang thẻ, người cầm tiền mặt theo rất ít. Ngày hôm qua lại tự do hành động, mọi người kỳ thật đều mua không ít đồ, lúc này trong thẻ không còn nhiều tiền.


Ngụy Khả Tình đáng thương nói: “Mọi người làm ơn, sau khi trở về tôi sẽ trả tiền.” Phải bỏ ra 300 vạn, lòng Ngụy Khả Tình cũng nhỏ máu rồi. May mà kim chủ rất hào phóng, cô ta đi theo kim chủ này một hai năm, 300 vạn tuy vẫn xoay sở được nhưng hiện tại lập tức muốn lấy lại lấy không ra.


Tuy bất mãn nhưng những người này không trả tiền sẽ không cho họ rời đi, cái mệt này không muốn ăn cũng phải ăn, chỉ có thể chắp vá tính tính, gom được 200 vạn.


Thời Chấn lại xuống xe thảo luận với người nọ, người nọ không đồng ý, túm chặt tay Thời Chấn. Hướng Kiến Hoa nhanh chóng chạy đến hoà giải, cũng không biết nói gì mà sau đó quay lại bảo: “Bọn họ không đồng ý, nói là có thể thiếu 40 vạn, không thể ít hơn.”


40 vạn Mỹ kim, gần 70 vạn nhân dân tệ.


Không có người chú ý tới La Thiến, Tiêu Vĩnh Thanh tựa như đột nhiên phát hiện: “La Thiến, cô có không?”


La Thiến sửng sốt, nói: “Tôi chỉ có 20 vạn.”


Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn La Thiến đều có ý vị không rõ.


La Thiến không kịp phản ứng, vẫn là Triệu Vũ Lâm ở một bên nói: “La Thiến quả thật chỉ có 20 vạn trong thẻ.”


La Thiến thế mới biết những người này không tin cô, đang muốn mở miệng nói, Tiêu Vĩnh Thanh lại ngắt lời: “Tôi gọi điện thoại để người trong nước chuyển tiền qua đây!”


Những người khác cũng sực nhớ ra, La Thiến lại bị ném sang một bên.


Chờ tiền tới, những người đó đồng ý, giải quyết xong mọi chuyện, mọi người mới xuất phát.


Ngụy Khả Tình sợ hãi, không ngừng nói cảm ơn mọi người, cũng bảo đảm khi trở về lập tức sẽ trả tiền. Sau đó ngồi xuống hàng ghế cuối cùng với La Thiến: “Còn có người không muốn cho mượn cơ.”


Cô ta không tin La Thiến. Ngay cả cô ta trong thẻ ít nhất cũng có mấy trăm vạn, chỉ là bởi vì người đại diện đi theo cô ta cùng nhau xuất ngoại, trong nước không có người gửi tiền cho cô ta.


Muốn gửi tiền qua ngân hàng cũng có giới hạn, cho nên 40 vạn Mỹ kim này cũng mọi người cùng nhau giao.


La Thiến nhíu mày không vui: “Trong thẻ tôi vốn dĩ cũng chỉ có 20 vạn, 20 vạn thì làm sao? Không có tiền chính là không có tiền, lừa cô làm gì?”


Ngụy Khả Tình cắn môi nhỏ giọng nói: “Có phải bởi vì trước đó tôi nhằm vào cô không?”


“Cô không tin thì kệ cô, sao tôi giải thích với cô trong thẻ tôi có bao nhiêu tiền chứ? Không phải tôi không cho cô mượn mà là các người không cần, còn muốn trách tôi thiếu tiền à?” La Thiến cảm thấy thực sự không thể nói lý.


“Cô đi theo Đường tổng sao có thể chỉ có 20 vạn?” Ngụy Khả Tình hỏi.


Hướng Kiến Hoa lập tức ngắt lời: “Được rồi được rồi, cô còn ngại mình gây chuyện chưa đủ sao? Có phải muốn Tạ tổng tự mình tìm cô mới được?”


Ngụy Khả Tình nháy mắt liền yên tĩnh, Tạ tổng hiện giờ đối với cô ta không được như xưa, nếu biết cô ta cùng La Thiến không hợp, hắn có thể lột da cô ta.


*Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp*


La Thiến ngẩn người, cũng không nói gì. Cô không biết đi theo kim chủ thì nên có bao nhiêu tiền nhưng cô cảm thấy 20 vạn đã là không ít. Cô không thích bọn họ nhưng gặp phải chuyện thế này này, cô cũng sẽ cho vay, chỉ là, cô thật sự chỉ có 20 vạn!


Buổi tối lúc trở lại khách sạn, La Thiến có chút rầu rĩ không vui, nhưng cô không có ý định tìm Đường Diễn đòi tăng lương. Cô chỉ cảm thấy mình vào đoàn phim này giống như không quá thuận. La Thiến có chút hoài nghi, có phải do mình đã đoạt vị trí của Lâm Giai Thần cho nên phải chịu trừng phạt không.


Ngày ghi hình cuối cùng, La Thiến hơi thất thần, nhưng sau hôm nay là mọi người sẽ tách ra, lúc quay phim ai nấy đều có chút thương cảm nên tình huống của La Thiến liền không có vẻ đột ngột.


Đường Diễn mở hội nghị hai ngày, vốn định ở lại thêm hai ngày nữa nhưng cuối cùng hắn vẫn đặt vé máy bay cùng La Thiến bay về nước.


Loại người như La Thiến... không tim không phổi, cho nên thương cảm của cô vĩnh viễn chỉ có thể có hai ngày.


Hai ngày trước, cô tâm sự với Triệu Vũ Lâm: “Vũ Lâm, em nói xem phải vì chị đoạt vị trí của Lâm Giai Thần nên mới không thuận lợi ở đoàn phim như vậy không?”


Triệu Vũ Lâm lập tức an ủi: “Không có khả năng, vị trí kia vốn dĩ chính là của chị, đoạt là đoạt thế nào?”


La Thiến dùng ánh mắt quái dị nhìn cô nói: “Em không hiểu, đây là có nguyên nhân.” Trong trí nhớ, vị trí này bốn là của riêng Lâm Giai Thần, vì cô xuyên đến nên đã thay đổi mọi chuyện.


Triệu Vũ Lâm bởi vì La Thiến miên man suy nghĩ mà buồn rầu thật lâu…


Nhưng hai ngày sau, lúc cô đi tìm La Thiến, La Thiến là cái dạng này...


“Vũ Lâm, lại đây chị bảo, cái tiết mục này có ý tứ quá. Ha ha ha ha ha…”


Triệu Vũ Lâm buồn rầu hai ngày phát hiện, La Thiến vốn không hề buồn, La Thiến dùng hai ngày này một gameshow, ừ, là gameshow vô cùng nổi vào năm ngoài.


Lúc ấy Triệu Vũ Lâm chỉ muốn mở đầu cô ra nhìn xem trong đó rốt cuộc có cái gì?


Công việc của La Thiến kết thúc, trong thẻ nháy mắt có hơn 100 vạn.


Lúc Triệu Vũ Lâm tìm cô lần nữa, cô đang cầm thẻ đứng tại chỗ xoay vòng vòng, vừa xoay vừa nói: “Một tháng quả thực chính là nằm kiếm tiền!” Trước kia một tháng cô chỉ kiếm được 2500 tệ hiện tại một tháng có thể kiếm được 1000000 (100 vạn).


Nhìn xem phía sau nhiều hơn bao nhiêu số không kìa? Cô cảm thấy một tháng này tuy chịu chiều ủy khuất, nhưng nếu có thể kiếm tiền thì chịu chút ủy khuất có tính là gì?


Lúc cô còn làm người phục vụ, ủy khuất lớn hơn cũng đều chịu qua rồi.


Triệu Vũ Lâm vì cô lạc quan mà thấy vui mừng, đồng thời thông báo mới của 《Thời Gian Vui Vẻ》phát ra cũng không nhằm vào La Thiến như trước nữa.


Hai ngày cuối tháng tám, La Thiến nhận được điện thoại của mẹ La.


“Thiến Thiến, học phía của Tiểu Tuấn, Diễm Diễm nói năm nay nó không có tiền.” Giọng mẹ La tràn ngập tang thương.


La Thiến lại nhận được ký ức mới, nhà họ La ở một nông thôn cực hẻo lánh, có tổng cộng năm người.


Ba La, mẹ La, La Diễm, La Thiến và em trai nhỏ nhất La Tuấn, nhà họ La rất nghèo, La phụ La mẫu đều là nông dân, trồng trọt ở trong thôn.


Năm La Diễm mười tuổi thì La Tuấn được sinh ra. Lúc La Tuấn lên sáu tuổi, bởi vì muốn để La Tuấn học tiểu học, trong nhà liền để La Diễm đang học sơ trung tạm nghỉ học, dù sao cũng đủ chín năm giáo dục bắt buộc rồi.


Khi đó La Thiến vừa mới tốt nghiệp tiểu học, cho nên chờ đến khi La Tuấn học sơ trung, La Thiến đã miễn cưỡng tốt nghiệp cao trung. Nhưng là trong nhà đủ điều kiện để La Thiến vào đại học, La Thiến đành tạm nghỉ, ra ngoài làm công, bắt đầu kiếm tiền để em trai đọc sách.


Nhà họ La tuy là tình huống như vậy nhưng tình cảm trong nhà không hề kém. Khi La Diễm tạm nghỉ học đã hiểu chuyện, nàng không muốn để ba mẹ quá mệt mỏi, cho nên, tạm nghỉ học là cô tự mình nói ra.


Bởi vì La Diễm tạm nghỉ học, nhiều hơn một người kiếm tiền, cho nên La Thiến mới có thể đọc được cao trung. Nhưng học phí đại học quá cao, La Diễm lại kết hôn lúc đó, La Thiến đành nghỉ học.


Sau khi nghỉ học, La Thiến bắt đầu cùng ba mẹ kiếm tiền nuôi em trai ăn học, La Diễm gả cho một nhà trong thôn, chồng là con một, ba mẹ chồng quản nghiêm, La Diễm khó lòng giúp đỡ.


La Tuấn lên cao tam đã cùng trong nhà thương lượng, sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ cùng La Thiến đi làm công. Học phí đại học quá cao, tình huống nhà họ La không thể đáp ứng.


Cho nên, khi thư ký Kiều tìm tới, La Thiến không chút do dự đáp ứng. Vì bản thân, cũng là vì gia đình. La Thiến bắt đầu gửi tiền về nhà, cô không dám gửi quá nhiều, nhưng đã cam đoan, học phí của La Tuấn tuyệt đối không có vấn đề.


Bởi vì những lời này của La Thiến, năm nay La Tuấn tham gia thi đại học, đỗ Kinh Đại.






Truyện liên quan