Chương 127
Edit: Linh Nguyệt
Đường Diễn ở phòng tắm lạnh buốt đợi 15 phút La Thiến mới trở về, tới lúc mở cửa lấy áo ngủ từ tay La Thiến thì mặt cũng đã đen.
Hắn vừa từ phòng tắm ra đã hỏi: "Sao đi lâu như vậy?"
La Thiến tỏ vẻ không sao cả trả lời: "Cửa hàng tiện lợi không có. Cũng không biết vì sao mỗi ngày đều có mà hôm nay lại bán hết."
Đường Diễn hẳn không nghĩ tới sẽ như vậy, sửng sốt trong chớp mắt: "Vậy áo ngủ này?"
"Tôi đến siêu thị mua, anh xem có được không? Không được thì để tôi đi đổi." La Thiến vừa nói vừa lấy hai cái chăn bông ra tùe trong tủ quần áo, một cái để xuống thảm, một cái để trên giường, nhanh chóng nhét vỏ chăn vào. Thêm một cái gối, chỗ ngủ tạm thời của Đường Diễn đã chuẩn bị xong.
La Thiến xoay người đi đến ngăn tủ cầm hai gói mì thịt bò hỏi: "Có thể ăn mì ăn liền không?"
Đường Diễn gật đầu nói: "Có thể, áo ngủ cũng được."
La Thiến quay đầu lại cười cười: "Đương nhiên, áo ngủ chất lượng tốt đó. Anh cứ tự nhiên, tôi đi nấu mì."
Chờ La Thiến bưng hai bát to trở về, xếp lại chăn đặt lên giường, hai người ngồi xuống hai bên bàn nhỏ.
Đường Diễn đã rất lâu chưa ăn mì gói, lần này ăn thấy mới lạ, đặc biệt phát hiện tay nghề La Thiến không tồi. Nước dùng màu đỏ, sợi mì màu trắng, rau xanh màu lục, bên trên còn có một quả trứng.
Nhìn thôi đã thấy muốn ăn rồi.
La Thiến bưng bát húp xì xụp, nhanh chóng giải quyết xong. Cô nhìn Đường Diễn vẫn đang thong thả ung dung thưởng thức đành đi tắm trước, mặc cái váy ngủ màu hồng nhạt mình lấy ra lúc nãy.
Lúc này Đường Diễn cũng vừa hay ăn xong, La Thiến từ tủ lạnh cầm ra hai cái bánh kem nhỏ, đưa cho Đường Diễn một cái rồi tự xếp bằng ngồi đối diện hắn, vừa ăn vừa hỏi: "Vì sao tâm trạng anh lại không tốt? Nói ra đi, tôi khai sáng cho anh."
Đường Diễn thấy La Thiến đối với mình hoàn toàn không khách khí, thậm chí còn không buồn khuyên mình ăn bánh kem. Hắn chỉ có thể tự mở rồi tự ăn.
Ừm? Không tồi!
Tâm trạng Đường Diễn tốt hơn một ít, mở miệng nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là đột nhiên nghe nói bạn gái cũ có bạn trai."
La Thiến mở to mắt nhìn hắn, cười nói: "Anh thật đúng là... đa sầu đa cảm quá! Ha ha ha ha..."
Cô đứng dậy ném rác vào thùng rác phía sau cửa rồi đi đến m giường, ôm gối ôm nói: "Đúng là phiền não mà kẻ có tiền nên có mà! Không giống tôi, tháng này không đi làm, tháng sau không có tiền ăn. Nhưng mà, ít nhiều tôi vẫn có một ít tiền tiết kiệm, không đến nỗi ch.ết đói."
Đường Diễn không hiểu cuộc sống như vậy, hắn nhíu mày hỏi: "Sao lại túng quẫn thế?"
"Bởi vì tôi không thể sống như người khác chứ sao! Tôi không có người thân, nếu không tiết kiệm chút tiền dưỡng lão thì sẽ thành bà lão ch.ết đói ở nhà trên TV ấy." La Thiến nói xong liền nằm vật xuống giường, thoải mái thở ra một hơi: "Anh rửa bát đi! A a a, thật thoải mái! À, Đường tổng, anh tên gì thế?"
Đường-bị La Thiến bắt đi rửa bát-Diễn không chút sức sống đứng dậy cầm bát đũa đi rửa, vừa làm vừa nghe La Thiến nằm trên giường dông dài lằng nhằng: "Chia tay rồi thì quên luôn đi! Quên không được thì quay lại với nhau! Nếu người ta không thích anh thì anh cũng không cần thích người ta. Đường tổng anh bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, tính tình lại còn tốt..."
Dần dần hắn không nghe thấy giọng cô nữa. Chờ hắn rửa bát xong xuôi, cầm ra hỏi: "Bát để..."
Phần còn lại bị Đường Diễn nuốt vào trong bụng. Hắn nhìn La Thiến ôm ôm gối ngủ ngon lành, hơi ngẩn người rồi để bát lên trên bàn, đi đến mép giường kéo chăn đắp lên người cô.
Đường Diễn cầm bát, nghĩ nghĩ, mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài tối đen, hẳn là nơi nào có công tắc đèn nhưng bởi vì lần đầu tiên tới nên hắn không tìm được, liền nương theo ánh đèn trong nhà nhìn thấy bên dưới cái bàn dài bên cạnh cửa có ngăn tủ để bát, bỏ vào.
Người đàn ông nhà bên vừa hay mở cửa, thấy Đường Diễn còn bị dọa nhảy dựng: "Người anh em, làm gì đấy?"
Đường Diễn mặt không biểu cảm: "Cất bát."
"A, anh là bạn trai của cô gái kia sao? Lần đầu tiên thấy cô ấy mang đàn ông về đấy, hai người kết giao bao lâu rồi?" Hắn vừa hỏi vừa mở bếp từ.
"Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè."
"A, vậy quan hệ nhất định rất tốt." Người kia không thèm quay đầu đáp, hắn cũng đang nấu mì gói. Đường Diễn nhìn thoáng qua, phát hiện gói mì của hắn giống hệt gói mì của La Thiến.
Nam sinh thấy Đường Diễn nhìn gói mì liền cười nói: "Cái này là siêu thị giảm giá, tôi mua không ít. Anh muốn ăn không?"
"Mới vừa ăn qua."
"Ăn khá ngon, vị thịt bò. Bởi vì sắp hết hạn sử dụng nên siêu thị mới giảm giá, nếu không thì một gói này bình thường cũng phải 16 tệ!"
"Hết hạn?" Đường Diễn nháy mắt ngây cả người.
Người kia một bên chiên trứng, một bên cầm gói mì xem qua nói: "Đúng vậy! Còn có hai tháng nữa là hết hạn, như vậy cũng được rồi! Tôi còn từng ăn mì quá hạn cơ, chả sao cả."
Đường Diễn thất hồn lạc phách trở về phòng, đóng cửa ngồi trên thảm nhìn La Thiến. Lúc này trong lòng hắn toàn là: "Tôi có thể mua cái mới không? Tôi có tiền mà." Nhưng những lời này hắn không biết nên nói như thế nào, bởi La Thiến đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau lúc Đường Diễn rời giường thì La Thiến đã ra ngoài, trên bàn chỗ đầu giường để hai cái bánh bao thịt và một ly sữa đậu nành. Đường Diễn một đầu tóc rối nhìn nhìn, giường La Thiến đã xếp gọn gàng, trên tủ lạnh dán một tờ giấy nhỏ, đại ý là kêu hắn ăn sáng rồi tự ra ngoài ăn trưa, chìa khóa đặt trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, ra ngoài ăn trưa phải nhớ mang theo, có chuyện gì thì gọi điện cho cô.
Đường Diễn vào phòng tắm, phát hiện hôm qua La Thiến chẳng những mua áo ngủ cho hắn mà còn mua cả bàn chải đánh răng khăn mặt các thứ...
Nhất thời, trong lòng hắn ấm áp, nhưng mà... cô quên mua dao cạo râu rồi.
Chờ Đường Diễn ăn xong bữa sáng, nhìn đồng hồ mới chín giờ, liền gọi điện cho La Thiến hỏi địa chỉ nơi cô làm việc.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Đến lúc chuẩn bị ra ngoài hắn mới phát hiện quần áo hôm qua vẫn ướt, đang rối rắm thì thấy cuối giường có đặt một bộ áo thun quần jean, Đường Diễn cũng không ngại, mặc vào xong liền tới chỗ La Thiến.
La Thiến làm việc ở một nhà hàng Tây, không quá khó tìm.
Đồ Đường Diễn mặc là do La Thiến buổi sáng đến chợ mua, vào trong tiệm cũng không có vẻ đột ngột. Tiếp đãi hắn chính là cô gái xinh đẹp mặt trái xoan mắt to.
Cô gái không bởi vì Đường Diễn mặc đồ bình thường mà tỏ ra coi khinh, dù sao thì nhà hàng này vốn cũng không phải nơi cao cấp gì, cơ hội gặp người giàu không nhiều, khách tới phần lớn là người thường, thái độ đương nhiên rất quan trọng.
Đường Diễn gật gật đầu, ngồi xuống một bàn trống gần quầy bar, hỏi: "La Thiến có ở đây không?"
"La Thiến? Anh là?" Cô gái hơi sửng sốt.
"Chúng tôi là bạn bè." Đường Diễn nói.
Cô gái dường như không tin, nhìn Đường Diễn đánh giá một lượt mới ngạc nhiên nói: "Anh đợi chút, tôi đi gọi cô ấy." Sau đó liền chạy đi.
Vẫn chưa tới thời gian nghỉ trưa nên trong tiệm không có khách, chính xác hơn nữa thì là chỉ có mình Đường Diễn.
Cô gái kia chạy đến quầy bar nói hai ba câu gì đó, vừa nói vừa nhìn về phía này, Đường Diễn không để ý lắm.
Lát sau, Đường Diễn nghe được bên kia ríu rít kêu lên, sau đó cô gái kia chạy vào phòng bếp.
Đại khái khoảng hai phút sau, La Thiến đi theo cô gái kia bước ra. Lúc cô thấy Đường Diễn còn hơi giật mình hỏi: "Anh thật sự tới đây?"
Đường Diễn gật đầu nói: "Dù sao thì đều phải ăn trưa, đến chỗ cô ăn cũng được!"
La Thiến nhíu mày cười, bất đắc dĩ nói: "Anh vui là được, chờ một lát tôi lấy bánh kem cho anh. Đợi đến mười một giờ thì ăn trưa nhé!"
Đường Diễn gật đầu, La Thiến liền đi vào lấy cho hắn bánh kem mousse mật đào, thuận tiện còn mang thêm một ly cà phê ít đường. Xong xuôi, cô đứng ở một bên hỏi: "Anh vẫn là thích ăn ngọt sao?"
Đường Diễn cứng đờ trong nháy mắt, gật gật đầu.
La Thiến cười cười nói: "Vậy ăn đi! Quần áo mặc được không?"
Đường Diễn gật đầu, La Thiến lại hỏi: "Còn đau lòng không?"
Đường Diễn lắc đầu, La Thiến liền nói: "Vậy là tốt rồi, nếu còn đau lòng thì ăn thêm một cái bánh nữa."
Đường Diễn lại gật gật đầu, nếu có thể không cần mở miệng trả lời thì hắn đều gật hoặc lắc đầu. La Thiến để hắn ngồi đó ăn bánh kem, còn mình tiếp tục đi làm việc. Đường Diễn ăn xong, lương tâm cuối cùng cũng trở về, móc điện thoại gọi cho thư ký Kiều.
Thư ký Kiều nhận được điện thoại thiếu chút nữa dập đầu cảm trời tạ đất, Đường Diễn chỉ đạo sắp xếp, đọc qua vài văn kiện rồi truyền đạt cho thư ký Kiều.
Mười một giờ, khách trong nhà hàng nhiều hơn, Đường Diễn cầm thực đơn bắt đầu xem, suy xét sẽ ăn cái gì.
La Thiến vẫn luôn bận rộn trong tầm mắt hắn, không ngừng mang trà đưa thực đơn cho khách. Khách càng ngày càng nhiều, chỗ ngồi rất nhanh đã chật kín.
Cô gái lúc nãy chào đó Đường Diễn lại đi tới: "Anh muốn dùng cơm không?"
Đường Diễn gật đầu, cô gái hơi sửng sốt, hỏi tiếp: "Anh muốn ăn cái gì?"
Đường Diễn nói: "Cô giới thiệu thử xem?"
Cô gái liền chuyên nghiệp giới thiệu một lượt, Đường Diễn không phản bác, gọi hết. Cô gái càng kinh ngạc, bởi vì các món cô giới thiệu đều là những món đắt nhất, tuy chỉ đủ chp một người ăn nhưng tổng đã hết 400 tệ.
Ở một nhà hàng nhỏ như thế này, khách tới cơ bản không có khả năng gọi hết. Bạn trai của quỷ hẹp hòi La Thiến kia lại không thèm chớp mắt gọi hết, chẳng lẽ hắn không biết giá sao?
"Làm sao vậy?" Đường Diễn thấy cô bất động, nhíu mày nhìn qua.
Cô gái lập tức lắc đầu, nói đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên rồi đi xuống. Đường Diễn lại tiếp tục đọc tài liệu thư ký Kiều gửi tới.
Sau đó Đường Diễn thấy La Thiến mặc thường phục ngồi xuống đối diện, Đường Diễn ngốc: "Sao cô đã ra đây rồi?"
"Bỏ làm!"
Đường Diễn vui vẻ: "Sao lại bỏ?"
La Thiến tỏ vẻ không sao cả nói: "Không muốn làm nữa!"
Đường Diễn không ngốc, hiện tại là giờ cao điểm, cho dù nghỉ làm cũng không có khả năng nghỉ vào lúc này, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên không lâu sau quản lý bước ra: "Chẳng qua chỉ nói cô hai câu, cô cũng không cần thật sự không làm nữa chứ!"
La Thiến nhìn quản lý, đáp: "Tiền lương tháng này cứ trừ hêt đi. Tôi không làm, muốn ăn cơm, bây giờ tôi là khách."
Quản lý thở dài: "Nhưng cô không nghe hiểu tiếng Anh, đặt sai đồ ăn cho khách, cái này đương nhiên phải trừ vào tiền lương của cô."
La Thiến liền nói: "Đồ ăn có gọi đúng không quản lý có thể không biết sao? Bọn họ là ma cũ, tôi là ma mới, tôi nhận, mười mấy ngày lương của tháng này coi như bỏ."
Đường Diễn nhìn La Thiến, nghĩ đến đống mì sắp hết hạn trong tủ nhà cô ngày hôm qua, nhàn nhạt mở miệng: "Sao lại không lấy? Lấy!"