Chương 11: Nhàm chán!
Quay về cái nơi mà cô từng coi là "nhà" ấy, không thể nói đây quả là một biệt thự đồ sộ. Thiết kế phá cách, tỉ mỉ, chưa kể dọc đường vào biệt thự đó là một vườn hoa xinh đẹp, đài phun nước tráng lệ. Khắp nơi đều có người hầu trực sẵn, không khí sặc mùi giả tạo, gượng ép. Sao cô lại nhìn không ra được trong mắt họ toàn khinh thường, mỉa mai cô chứ. Hiện tại cũng đã tối, Đông An biết rõ sẽ hội tụ những tạp phẩm không nên gặp nhưng biết sao được, đồ của cô còn ở đây.
" Tiểu thư, lão gia đang cùng mọi người dùng cơm, ngài thì sao? "Đón đầu là Lục quản gia vẫn một nét mặt nghiêm nghị, không nhìn ra ông nghĩ gì, chậm rãi nói.
"Không cần."
Đông An không có chút hứng thú nào về cái "nhà" này đâu, không muốn đang ăn cơm lại phải mắc nghẹn.
"Tôi về phòng."
Quẳng một câu nói cho Lục quản gia xong về phòng, nhưng quá trình thật gian nan phải đi ngang qua phòng ăn liền bị gọi lại.
"Đông An em về rồi, nghe nói em nhập viện, lại đây dùng bữa. Mọi người ai cũng nhớ em cả. "
Người mở miệng không ai khác là Lục Mộng Diệp, ngay tức khắc không khí vui vẻ trong phòng ăn tức khắc đông lại. Ai cũng hướng theo tầm nhìn của Lục Mộng Diệp mà nhìn cô, đây tuyệt đối là xem thường mà. Mặc dù hơi ngạc nhiên với tạo hình, thái độ của cô nhưng họ vẫn nghĩ cô vẫn là "cô". Nên không quá coi trọng sự khác biệt ấy.
"Đúng đó con, lại đây mẹ có hầm canh bổ tới ăn cho chóng khoẻ." Trần Thị Ngọc thấy cô cũng lập tức bày ra vẽ mẹ hiền, xướng cùng Lục Mộng Diệp.
Đông An thu mọi ánh nhìn vào tầm mắt, cô bỗng thấy thật buồn cười mà. Biết rõ cô nhập viện vậy không tới thăm, nằm tận 3 ngày làm gì thấy bóng ma nào tới hả. Nếu nói không có thời gian? Đừng đùa, không phải vẫn thảnh thơi ngồi ăn cơm vui vẻ đó sao. Giả vờ "thanh cao" sao? Làm ơn nhạt nhẽo như vậy đủ rồi. Trong chất giọng lạnh dần, Đông An khẽ phun ra một câu, thành công làm Trần Thị Ngọc cứng miệng.
"Bà là mẹ tôi khi nào vậy?"
"Em... Em nói gì vậy chứ... Dù sao mẹ cũng là vợ ba... Huhu em có ghét chị cũng đừng nói vậy với mẹ... Huhu"
Lục Mộng Diệp nức nở, bản chất làm chị chăm lo em hiếu kính mẹ bộc lộ. Như kiểu Đông An là kẻ đáp hϊế͙p͙ hai mẹ con ả vậy! Nhưng mục đích chỉ để khích người ba đại nhân- Lục Tân kia, tất nhiên để hạ thấp hình tượng trong mắt người Anh kia là không thiếu phần rồi.
"Mày ăn nói hỗn hào gì đó... Mau tới xin lỗi mẹ cùng chị mày. Đừng suốt ngày gây sự, làm mất mặt tao." Lục Tân tức giận nói.
"Ông... Ông đừng ép con nó mà, nó có nỗi khổ. Là tôi không đúng."
Trần Thị Ngọc rặn ra vài giọt nước mắt cầu xin, ánh mắt vẫn chứa tia hả hê, làm sao mà cô không thấy chứ!
"Bà đừng có mà chiều chuộng nó, nó riết rồi chỉ coi trời bằng vung, cả điều nhỏ nhặt cũng không biết" Lục Tân như rống lên với Đông An.
Cô nói rồi vở diễn đã nhàm chán rồi, có xem tiếp cũng chỉ là một hương vị tẻ nhạt. Mặc họ cứ tự biên tự diễn cũng không liên quan tới cô, hết vui rồi cứ thế đi thẳng. À cô cũng không quên vứt lại một câu đâu!
"Nhàm chán!"
---------------Lời của tác giả------------
Cảm ơn các đọc giả vẫn đang ủng hộ truyện của mị! Mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ trong thời gian tới.
Tình tiết truyện có lẽ không được nhanh,bởi hiện tại mị không muốn đi quá nhanh nếu làm bạn thấy quá chậm cứ cmt cho mị biết mị sẽ tăng tốc.
Mọi thắc mắc mị sẽ giải đáp trong cmt hoặc mess.
Mị sẽ cố gắng up mỗi ngày một chap, nếu có trục trặc mà quên up vào ngày hôm đó mị sẽ up bù.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!