Chương 21: Quê mùa
Chàng phục vụ mỉm cười, cất giọng hỏi Đông An.
" Tiểu thư, cô là có hẹn hay ăn riêng ạ."
Thái độ lịch sự, hỏi thăm đủ ân cần, không khỏi khiến cho Đông An có hảo cảm, mà còn thêm bội phục sếp lớn sau màng này. Cô quan sát nếu như không lầm, mọi nhân viên ở đây đều thuộc hàng mĩ, chưa kể khí chất cũng một dạng cao quý khác nào các thiếu gia, tiểu thư gia tộc lớn đâu. Còn ngại mấy vị thiếu gia, tiểu thư chính cống thúc ngựa chạy theo cũng không sánh kịp đi. Thế mà họ có thể cuối đầu phục vụ người khác, vị sếp lớn này mặt mũi đủ to. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế Đông An cũng không mấy quan tâm lắm, bởi cô thật đói, cô đã bỏ qua bữa trưa. Trượt đuổi lâu, rồi đi vòng vòng này nọ làm cô như rút hết đi sức lực vậy.
" Tôi có hẹn, bàn z54."
Nghe Đông An nói xong, chàng phục vụ hơi gập người nói.
" Tiểu thư mời theo tôi."
Đông An liền bước theo chàng phục vụ, rẽ trái rẽ phải, leo lên một dãy cầu thang liền mời cô ngồi vào chiếc bàn vuông thủy tinh. Ánh sáng chiếu vào phản ánh những tia sáng nhàn nhạt vui mắt. Trên đặt một bình bông ly ly trắng, trông thật đẹp mắt.
Đợi cô ngồi xuống chàng phục vụ liền hỏi.
" Tiểu thư, cô có muốn trước dùng ít món không? "
Đông An vươn tay lật menu, nhìn tới nhìn lui liền chọn vài món.
" Lấy tôi rượu và bít tết được rồi."
Ghi xong chàng phục vụ khẽ cuối người, bảo người mang đồ ra cho cô.
Món ăn được đem ra trang bày thật vừa lòng người, mùi thơm thoang thoảng thật khiến cho người khác hận không thể môt phát ăn hết ngay. Đông An cầm dao cùng nĩa lên cắt một miếng thịt mỏng bỏ vào miệng nhai. Hương vị thật ngon, nêm nếm vừa đủ thịt vừa chín tới, tay nghề thật điêu luyện. Vị ngọt và mặn hoà quyện, thật làm người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi chính mình.
Cứ thế Đông An ăn liền gần hết nửa đĩa bít tết, tuy tốc độ ăn của cô nhanh nhưng không mất đi khí chất tao nhã. Đang lúc ăn vui vẻ nhưng lại có một giọng nói choé lên, chen vào bữa ăn của cô.
" Này, quê mùa."