Chương 27: Gia đình này hảo ấm áp

Đông An rơi vào vòng tay ấm áp của gia gia, khoé mắt cô hơi xúc động, cái ôm này thật ấm áp. Phức Lăng Tô vừa ôm chặt vừa vỗ về lưng cô luôn miệng bảo.
"Tốt! Tốt! Tốt! Về là tốt... "


Ngay lập tức khoé mắt của mọi người cũng hơi ứa ra, ai trong đây mà không biết năm đó Phức Mộc Chi được ông xem là báu vật. Ông là một người trên thương trường thủ đoạn cũng hơn nữa đời người mà tích lấy, làm sao không biết đứa con nhỏ của ông bị lừa gạt chứ. Ông nhất thời xúc động bảo nó đừng quay về nữa, vốn nghĩ cô nài nỉ ông thêm lát nữa ông sẽ niệm tình bỏ xuống. Ngờ đâu cô đi luôn chả hề quay lại, nhưng ông cũng không vì thế mà buông bỏ. Vẫn cho người theo dõi cô, thấy cô vẫn cứ vậy vô tâm mà sống. Ông cũng không muốn ép buộc cô quay về, để cô hận mình. Nào ngờ khi nhận được tin của đứa cháu gái thì con ông sớm không còn.


Ông buông Đông An ra nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đau thương, lại vừa yêu thương lẫn vui vẻ. Trái tim của cô như có gì đó khẽ gieo mầm, ấm áp này cô muốn giữ lấy!


Mọi người tiến lên chào hỏi Đông An, đều đem theo ánh mắt thương mến nhìn cô, cô biết họ là thật lòng. Đông An không khỏi cười rộ lên, gia đình này rất ấm áp nha. Có một người gia gia hiền lành Phức Lăng Tô, hai người chú là Phức Lăng Trạch cùng Phức Lăng Hạo. Kèm thêm là Anh họ Phức Lạc Tranh lớn hơn cô 5 tuổi, Phức Tề Đông đồng dạng 16 tuổi như cô, còn chị họ lớn hơn cô một tuổi là Phức La Mi.


Sau khi cùng chào hỏi xong Đông An cùng mọi người vào nhà ăn cơm, vừa vào đến phòng ăn nghe thấy mùi hương thơm phức, mĩ thực bày đầy bàn, xem ra thực xinh động.
" Cha cả nhà cùng vào ăn cơm thôi."


Lên tiếng là một mĩ phụ trung niên, khí chất mộc mạc, giản dị. Đôi mắt trong vắt như một người mẹ hiền luôn tràn đầy tình yêu. Đó là mẹ của Phức Lạc Trach, vợ của Phức Lăng Trạch, dì Tuệ Hi. Xong lại thêm một mĩ phụ nữa bước song song bước ra, là dì Lương Hữu Ngọc. Mẹ của đôi chị em Phức Tề Đông và Phức La Mi, vợ của Phức Lăng Hạo.


available on google playdownload on app store


Hai dì nghe tin cô về nên muốn tự xuống bếp trỗ tài, trên bàn ăn mọi người ai nấy đều rất vui vẻ, vừa thưởng mĩ thực vừa tâm sự, trò chuyện phản phất như ai cũng trẻ lại. Sau bữa cơm Đông An liền về cáo biệt mọi người, về phòng nghỉ ngơi.






Truyện liên quan