Chương 29: Hãy là một đứa trẻ ngoan
Chát!
Một cái tát vang dội cứ thế đáp trên mặt cô, lần đầu tiên trong đời cô bị đánh. Không phải ai khác mà là chính người mẹ luôn yêu thương mình, trên khuôn mặt vừa rát nóng vừa đau. Cô bụm mặt lại vẻ mặt hết sức không thể tin nỗi nhìn mẹ, khẽ nói.
" Tại sao?"
Mẹ cô nhìn cô lại cất giọng lạnh tanh như không hề quen biết, ánh mắt như nhìn một đứa con đáng thương hại.
" Mày hãy là một đứa trẻ ngoan đi!"
Bà cất bước về phòng như chẳng còn gì luyến tiếc, kể từ khi ấy bà còn chẳng thèm quan tâm đến cô. Dạy dỗ đều có gia sư, người hầu túc trực cô chỉ cần làm theo chỉ dẫn của họ.
Cô rất sợ hãi, thế nào là một đứa trẻ ngoan. Nghe lời như cô vẫn nghe sao, nhưng tại sao mẹ lại lạnh nhạt với cô như vậy? Hôm đó cô rất đau lòng, trái tim như muốn tổn thương cực độ, nhưng vẫn ép mình tiếp lấy vì cô thấy mẹ khóc trong phòng. Là vì cô luôn đòi hỏi quá nhiều sao? Cô luôn muốn ba tới thăm điều đó là ích kỉ sao? Trong căn biệt thự to lớn, hằng đêm cô cứ đem mình ép tới một góc tường. Cô muốn khóc, nhưng lại không dám. Mẹ cô khóc suốt đêm, thật yếu đuối. Cô không muốn mình khóc bởi khóc sẽ yếu đuối giống mẹ, sẽ không ai cho cô dựa vào.
Cô trở nên lạnh nhạt thờ ơ với mọi thứ hơn, bản thân cô học tập ngày càng tiến bộ hơn. Cô có thể lập trình mã hack vào năm 8 tuổi, điều này dĩ nhiên mình cô biết. Bởi cô muốn xem xem cái người gọi là ba, bởi chấp niệm trong lòng cô muốn hỏi ông ta "Tại sao lạnh nhạt với mẹ con con?". Cô lập trình mã hack được vào máy tính ông ta, điều lạ lùng là trong đó có một tấm ảnh gia đình ba người, có ông ta một người đàn bà và đứa bé xa lạ. Điều này làm nỗi lòng của cô càng âm trầm, ông ta thật vui vẻ. Cô thuê thám tử và biết được tình nhân và con ông ta. Thật trớ trêu cô khát khao nhường nào thì con bé kia liền dư dã nhường ấy, buồn cười thật!