Chương 57: A! mình thật ác
Biệt thự của Đông An khá yên tĩnh, từ phía cổng đậu một chiếc BWM màu đen mới toang.
"" Lưu Tô, anh nói sẽ không có chuyện gì chứ?""
Cô gái tóc đen truyền thống, cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ bó màu đen mở miệng nói. Khuôn mặt trái xoan nhìn thật thanh tú.
"" Không biết, sếp nói không có chuyện gì thì đừng có làm phiền.""
Chàng trai tên Lưu Tô mặt vẫn như cũ không đổi trả lời, tất nhiên là không quá thích cô gái cạnh mình. Cũng không có gì quá to tát, chẳng qua hắn không thích loại người như Đổng Mân Mân này. Ngay từ đầu sếp chỉ nhìn trúng cô ta vì cô ta có chút tài năng có thể làm những việc hắn không tiện làm, nhưng Đổng Mân Mân lại nhầm tưởng là Lục Tầm Thu nhìn trúng vẽ đẹp của cô ta, buồn cười,cô ta nghĩ mình là ai?
Lục Tầm Thu cho cô ta chút ảo mộng thế là cô ta tự chìm đắm, sau đó bán mạng luôn cho Lục Tầm Thu. Tuy Lưu Tô nhìn to lớn, thô kệch nhưng không có nghĩa hắn không nhanh nhạy, sắc bén. Hắn đi theo Lục Tầm Thu bao lâu tất nhiên sẽ nhìn ra, dĩ nhiên hắn cũng chừa cho cô ta một chút mặt mũi, miễn là việc đó có lợi cho sếp.
" Tôi cảm thấy có gì đó rất kì lạ."
Đổng Mân Mân nhíu mày nói.
" Chập nữa có nếu có động tĩnh hãng chạy vào, tiếng quát loáng thoáng lúc nãy chứng tỏ sếp đang tức giận."
Lưu Tô đẩy chiếc kính đen nhàn nhạt nói.
" Con nhỏ đó thật không biết điều còn dám chọc giận cả sếp."
Đổng Mân Mân nói, khuôn mặt hơi vặn vẹo nghĩ độc ác. Lưu Tô nhìn thấy nhíu mày, hắn biết Đổng Mân Mân muốn đem Đông An đi hành hạ riêng cho thoã mãn sự khùng điên của ả. Lưu Tô cũng không quan tâm, nhưng Đông An có liên quan đến kế hoạch của sếp không thể để Đổng Mân Mân tùy tiện phá hỏng được.
" Đừng có làm điều gì quá phận, cô biết phạm vào điều cấm của sếp thì rất thê thảm."
Đổng Mân Mân đang hả hê suy nghĩ, chợt nghe Lưu Tô nói, nhớ tới điều gì khuôn mặt tái nhợt rùng mình.
" Rầm... Mày nói nhăng nói cuội cái gì?"
Tiếng quát từ xa vọng lại tuy hơi nhỏ nhưng đều lọt vào tai Lưu Tô không khí trở nên quái dị, đây rõ ràng la tiếng của sếp. Nhưng để tiếng quát này vọng tới đây, chứng tỏ sếp đang rất tức giận.
Lưu Tô nhìn Đổng Mân Mân nói.
" Vào."
Cả hai người đều mở của xe lao vào, Lưu Tô lẫn Đổng Mân Mân thầm than. Bộ Đông An không muốn sống hay sao? Chọc Lục Tầm Thu tức giận tới mức không cần hình tượng thế, hai người thâm nghĩ nếu bây giờ không can ngăn Đông An chắc mất nửa cái mạng, khi sếp tức giận sẽ không hề quan tâm hậu quả thì rất rắc rối. Muốn xử lí Đông An cũng không thể trực tiếp vầy được.
.....
" Hộc Hộc... Mẹ nó, đây không phải là lần đầu tôi thấy bọn não tàn, nhưng tàn không thể tàn hơn thì chỉ có anh thôi nhé!... Thật là..."
Đông An xã hết tức giận vào mặt Lục Tầm Thu, nhưng vì cú lên gối của Đông An quá mạnh nên Lục Tầm Thu chỉ nằm im lặng. Nghe hết mọi chửi vã của Đông An, hắn tức giận đến đỏ mắt, nhưng hết cách hắn muốn mở miệng, nhưng đau đớn lại biến lời nói của hắn thành rên rỉ, nhục quá nhục.
Cộp... Cộp... Cộp...
Một dàn tiếng chân chạy, ánh sáng ở cửa ngoài liền bị che bớt đi, Đông An ngước đầu lên nhìn.
Từ cửa ngoài Lưu Tô và Đổng Mân Mân hoá đá tại chỗ, chuyện gì thế này? Sao mọi thứ ngược với họ nghĩ chưa kể sếp thế nào lại nằm dưới đất vậy chứ. Đổng Mân Mân vội chạy tới đỡ Lục Tầm Thu, ánh mắt âm trầm nhìn Đông An nói.
" Con khốn mày làm gì Tầm Thu."
Lưu Tô cũng hoảng hồn bước tới đỡ Lục Tầm Thu, mặt không mấy vui vẻ.
Lục Tầm Thu thấy Đổng Mân Mân đụng vào người hắn, hắn khó chịu muốn hất ra nhưng không có sức, cũng may có Lưu Tô đỡ hắn. Mặt Lục Tầm Thu âm trầm, những lời mắng chửi này đã đâm sâu vào lòng hắn, hắn nhất định sẽ trả lại.
Đông An nhếch mép, thật tiện đang không biết xử lí tên này thế nào, thì có kẻ muốn đến dọn rác dùm. Liếc mắt nhìn Đổng Mân Mân giọng Đông An đều đều vang lên.
" Ngậm cái miệng không sạch sẽ lại, mang hắn biến đi."
" Mày nói gì hả con điếm, tao sẽ cho mày biết mặt."
Đổng Mân Mân bị bảo miệng không sạch tức giận hét lên.
Lục Tầm Thu nhíu mày từ khi nào mà Đổng Mân Mân như mấy con ả chanh chua ngoài chợ vậy, ban đầu hắn thu nhận ả vì ả biết điều nhưng càng ngày càng lố phận. Lưu Tô hiểu Lục Tầm Thu vội quát.
" Đổng Mân Mân, tới đây!"
Hắn không ngu, bình thường hắn biết sếp rất lợi hại, nhưng nay phải nằm bẹp dưới đất. Tuy khó tin nhưng hắn cũng phải tin, cho dù là sếp lơ là thì năng lực của Đông An cũng được chứng minh là thật. Đổng Mân Mân tới so đo đơn thuần là đâm đầu đi ch.ết tự rướt lấy nhục.
" Đi."
Lục Tầm Thu cắn răng nói một chữ, được Lưu Tô dìu từng bước đi ra cửa. Đổng Mân Mân vẫn không cam lòng trừng mắt với Đông An.
Đông An lười chấp nhặt với loại tiểu nhân vật ấy, nhìn Lục Tầm Thu một cách kì dị. Cô chắc chắn trong lòng của Lục Tầm Thu sẽ có giao động, sự nghi ngờ sẽ bén rễ. Tới lúc lớp mặt nạ kia của Lục Mộng Diệp bị lột bỏ, sẽ có nhiều trò vui để xem. Thật ra hủy đi niềm tin, hy vọng của người khác cảm giác cũng thật vui, đây có được gọi là khoái cảm không nhỉ, Đông An thầm nghĩ.
Muốn thấy ghê! Nét mặt ngỡ ngàng, đau khổ, thất vọng, tan vỡ, rồi hối hận... Biểu cảm đó sẽ rất tuyệt vời, nào mau cho ta thấy nào.
A! Mình thật ác!
Đông An ɭϊếʍƈ làn môi căn mọng, tiếng cười khẽ khanh khách như tiếng chuông bạc, len lõi khắp phòng. Tuy vậy ánh mắt Đông An lại không có chút điểm sáng nào, đứng im lặng tựa như một... Con rối.
Nếu Thế Tư mà nhìn thấy Đông An lúc này sẽ rất giật mình và sợ hãi. Bởi những lúc Đông An như vậy sẽ không còn tồn tại suy nghĩ của "con người".
--------------Lời Của Tác Giả--------------
An tỷ ngày càng bộc lộ nhiều sự biến thái. (❁´‿"❁)