Chương 65: Hù chết bổn tiểu thư!

Mọi người im lặng nhìn cục diện căng thẳng, chuẩn bị tinh thần để thấy một tràng giật cướp. Đông An chỉ hơi nhếch miệng, nhấp một ngụm rượu giương mắt nhàn nhạt nhìn Lục Mộng Diệp. Được 3s Đông An nhả ngụm rượu vừa nãy về lại ly, khoé môi dính chất lỏng màu đỏ cười tà mị.


" Cô nói cô sẽ làm bất cứ điều gì để tôi tha lỗi?"
Mọi ánh mắt chăm chăm nguy hiểm nhìn Đông An, cô nhún vai thờ ơ.
Con mẹ nó chứ! Bà có giết người đâu mà nhìn bà như thế, bại não!
Lục Mộng Diệp hơi chột dạ với câu nói của Đông An, nhưng vẫn ngẫn cao đầu.


" Đúng, chị sẽ làm mọi điều em yêu cầu, trừ bắt chị phải xa La ca ca ra!"
Đông An thầm chữi, lật mặt hay thật, câu trước không cần câu sau lại cần, mi cấu tạo bằng gì thế?
Hoắc Đình La ngước mặt nhìn Lục Mộng Diệp gọi tên ngọt ngào, sau quay qua Đông An gằn từng chữ.
" Đông An cô đừng mà quá đáng."


Quá đáng em gái mi, bà đây chưa làm gì. Bộ muốn lắm hả?
Đông An nhìn Hoắc Đình La ánh mắt nhẹ nhàng, không chút gợn sóng khiến hắn im bặt.


Không khí vẫn căng thẳng như dây đàn, từng tiếng lộc cộc phát ra từ đôi guốc màu đen tinh tế của Đông An. Cô từ từ đi đến phía Lục Mộng Diệp, môi cô hơi thoáng qua nét cười điên cuồng khi đối mặt Lục Mộng Diệp. Bàn tay trắng nhỏ tinh tế của cô cầm ly rượu nghiên đổ thẳng lên đầu Lục Mộng Diệp. Rượu đỏ cứ thế dính hết lên mặt Lục Mộng Diệp, chiếc váy trắng nhuốm đỏ.


Nếu đó là từ máu cô ta thì càng đẹp hơn!
Đông An đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, rồi lại gạt sang một bên, không ch.ết sớm quá thì không biết thế nào là đau khổ chứ!
Đông An lại lui ra cách Lục Mộng Diệp một đoạn.


available on google playdownload on app store


Lục Mộng Diệp ngỡ ngàng chật vật, rượu dính nhớp làm cô ta ngứa ngáy khó chịu, cả tạo hình xinh đẹp cũng bị Đông An phá hư, sắc mặt, cô ta cực kì không tốt.
Lúc này, Hoắc Đình La mới ý thức, gầm lên với Đông An.
" Cô làm cái quái gì thế hả?"


Hoắc Đình La không quan tâm Áo vest xinh đẹp, cứ thế đưa ống tay Áo lên lau cho Lục Mộng Diệp. Nhưng hắn càng lau càng khiến Lục Mộng Diệp trở nên lem luốc, nham nhở. Lục Mộng Diệp hơi hất tay bảo hắn dừng, hắn lại cứ lau hăng say làm cô ta nghẹn không có chỗ phát.


Đông An bĩu môi! Bại não! Bây giờ mới phản ứng có phải quá chậm rồi không?
Mặt Đông An cười tươi, giơ ly thủy tinh đã hết rượu ra lắc lắc.
" Làm gì? Bộ đuôi sao không thấy?"


Lũ này thiểu năng à? Hỏi thừa cũng hỏi, nhàm chán quá đó! Vứt mẹ não đi cho rồi, điều đơn giản vậy cũng không tự giải đáp nỗi.
Chỉ có bà đây là thông thái! Nên phải rộng lượng, bao dung!
Ừm... Vậy đi!
" Cô..."
Hoắc Đình La điên máu.
Choảng!


Chiếc ly thủy tinh sáng bóng, cứ thế bị Đông An thả rớt xuống đất.
Hàng dỏm!
Vỡ mất rồi!
Mà kệ hàng sịn cũng vỡ, không vỡ cũng phải vỡ à, bởi bà đây muốn nó vỡ.
Đông An đánh mi cười, bản mặt gợi đòn hất lên trời, hai tay khoanh trước ngực.
" Tôi thế nào?"


Hiện tại Đông An tựa như ly thủy tinh vỡ dưới đất, những góc cạnh sắc bén phô trương, ánh lên ánh sáng bảy màu. Nhàn nhạt theo khung điệu ánh đèn, tia sáng chói loá nhảy múa. Một chút rượu đỏ còn dư bám vào bìa thủy tinh, nhìn tinh tế, nét màu. Tựa một dạng khác của pha lê.


Tuy đẹp mà lại khiến người ta khó chịu, gai mắt, muốn dọn dẹp.
Nhưng đừng xem thường!
Nếu không cẩn thận đối phó sẽ bị thương!


Ở một góc khuất, Diệp Lam nhìn cô gái xấu xa, nhưng lại nổi bật chói loá nhất bữa tiệc kia, môi lại không nhịn được mỉm cười. Thật tình, cô nhóc cứ thích phô trương cái xấu xa, ranh mãnh y chang mỗi lần gặp hắn, thật hết cách. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, xong lặng im lui ra khỏi bữa tiệc mà chẳng ai phát hiện.


" Cô quá đáng lắm! Ghen tị với Diệp nhi đến thế cơ à, người ta đẹp hơn cô cũng ganh tị, có hôn phu tốt cô cũng ganh tị, gia cảnh tốt cô cũng ghen tị, cô không đặt tên là ganh tị luôn đi, đồ đàn bà độc ác, rắn rít... Cô không biết cái gì gọi là chúc phúc à, cô thật bất hạnh đó."


Hoắc Đình La mắng chửi Đông An một tràng.
Đệt! Thằng này hết thuốc chữa, Đông An che mặt, bộ cô giống ganh tị lắm hả? Mẹ nhìn lại coi, bà đây còn vượt trội hơn! Đỗ có một ly rượu làm gì ghê gớm, đây dư tiền trả.
Đông An ôm tim vuốt vuốt, tay chỉ thẳng vào Hoắc Đình La quát.


" Hù, ch.ết bổn tiểu thư! Con mắt nào thấy bà đây ganh tị, nói để bà đây đánh cho nó sáng mắt."
" Bỏ cái tay cô xuống, tôi đây là thấy cô ghen tị, chứ không thì là gì?"
Hoắc Đình La đen mặt.


Đông An bĩu môi, nhìn Hoắc Đình La bằng ánh mắt "mi bị ngu bẫm sinh à", nhảm nhí! Nói bỏ tay xuống, liền bỏ à? Quá không có phân lượng đó.
Đông An không khách khí giơ ngón giữa.
" Ngu ngốc! Đấy được gọi là tẩy thanh hiểu không? Quá ô uế!"
--------------Lời Của Tác Giả---------------


Diệp Lam ca ca lại xuất hiện các nàng ạ!
Hôm qua đọc cmt, ai cũng mong An tỷ uy vũ mị cũng thế, nhưng lâu lâu cũng phải chừa sân cho mí nv chưa được diễn sâu chứ!
Laptop mị bữa nay bị cà tưng rồi, lưu mãi nó mới xong còn hay bị nhảy chữ, bị chính tả thì mí bạn thông cảm.


Chúc mn đọc truyện vv, tiếp tục ủng hộ mị nhá!






Truyện liên quan