Chương 72: Lên sàn
Tiệc nhẹ nhàng với điệu nhạc nền cổ điển, Linh Ưu Ly đón khách tới dự tiệc có Viết Uy phụ giúp. Hai người cứ như đôi vợ chồng trẻ ăn ý hoà hợp, bổ sung cho nhau. Người đến tiệc ngày càng nhiều, càng không thiếu những thành phần mới mẻ, tươi trẻ đi kèm mấy con cáo già.
Viết Uy mặc bộ âu phục, tôn lên thân hình cao gầy, tóc gọn gàng, vẻ mặt luôn có nét thành thục chuẩn mực, không còn nét mặt ngây thơ, cười cợt như mọi ngày. Chỉ là làn da hắn trắng quá còn hơn cả con gái, làm cho người khác có cảm giác hắn rất yếu ớt! Mà thật ra là... Hắn yếu thật!
Linh Ưu Ly chỉ mặc váy đen ôm sát thân người, tóc vàng búi kiểu thu hút không ít ánh mắt nóng bỏng. Hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ mà thôi bởi vì cô không phải là nhân vật chính, nên không cần cường điệu quá lên làm gì.
Đông An sẽ đánh bật tất cả dù từ phương diện nào!
Linh Ưu Ly đặc biệt hưng phấn, mong đợi biểu cảm của mọi người. Linh Ưu Ly lướt sơ qua tất thẩy người ở đây trào phúng, họ Lục, họ Hoắc, họ Mạch... Ai từng nhảy vào xem thường Đông An sẽ có một ấn tượng khó quên.
Linh Ưu Ly gật đầu với Viết Uy cho hắn lên đọc diễn văn, cô lên đón Đông An xuống.
Nào!
Đến giờ boss lên sàn rồi!
Dưới bữa tiệc Lục Mộng Diệp xinh đẹp khoác tay Lục Tầm Thu bước đến hội họp chung chỗ với Hoắc Đình La. Lục Tầm Thu gật đầu chào, Lục Mộng Diệp cười nói vui vẻ. Ở đó tụ họp nhiều người lớn tuổi trong giới chính trị, Lục Tầm Thu không cam lòng bỏ tay Lục Mộng Diệp ra để đi xa giao nhưng hắn vẫn phải bỏ. Hoắc Đình La không vui ôm lấy eo Lục Mộng Diệp, tuyên bố chủ quyền. Mạch Nhất Tôn thì bắt cặp cùng một vài người để bàn bạc hợp tác... Rất nhiều người xinh đẹp đi lại chẳng khác nào show biểu diễn thời trang cả.
Đông An từ cửa lầu nhìn xuống mà cười trừ.
Rất nhanh Viết Uy đã lên bục cao, giọng nói thật dễ nghe thu hút mọi người.
" Rất hân hạnh được chào đón quý vị và rất cảm ơn đã giành ra chút thời gian để đến dự tiệc của chúng tôi ngày hôm nay. Tôi thay mặt chủ tịch gửi lời sức khoẻ đến mọi người, cũng như thông báo mục đích của bữa tiệc. Theo như mọi người đều biết công ty Ulth đã qua hơn 3 năm thành lập, trãi qua biết bao nhiêu sóng gió khó khăn, gian khổ để có thể đứng vị trí ngày hôm nay. Nhưng điều đó qua lời nói thì không thể nào diễn tả hết được đoạn thời gian ấy, đó là một hoài niệm đẹp đẽ trong lòng chúng tôi. Đương nhiên, góp phần quan trọng trong việc giữ vững công ty không sụp đổ là chúng tôi có một người lãnh đạo vô cùng phi thường, tài ba, người mà trở thành bóng hình chúng tôi luôn kính trọng và ngưỡng mộ. Xin mời... Chủ tịch Ulth."
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cầu thang, nơi đó được ánh đèn vàng chíu sáng lộng lẫy. Mọi người tựa như nín thở, tập trung nhìn xem như không muốn bỏ xót thứ gì.
Đông An trong bộ váy đen đỏ phối hợp, đuôi dài phủ qua đầu gối, vãi lưới phủ nhiều tàng đan xen như màn mưa, ẩn hiện lên làn da trắng sứ như có như không, mơ hồ như sương mù. Phần trên của váy ôm cao tới cổ, hai ống tay dài may bằng vải ren, bo lại ở đầu cổ tay rồi xoè ra như quý tộc thời xưa của phương Tây. Đôi guốc cao đen bóng ôm lấy đôi bàn chân tinh tế. Mái tóc bạc kim ngắn bồng bền được thắt ở một bên mai, cài lên bộ trang sức đá quý màu đỏ rubi bao hơn nữa bên đầu, không ngừng toả sáng. Khung xương cô nhỏ nhắn, cân đối đứng dưới ánh đẹp đèn không tả xiết. Làn môi cười mị mị, mắt lơ đãng nhìn xem nhưng lại kéo theo sự cuốn hút, cám dỗ.
Vẫn khuôn mặt đó, vẫn là con người đó nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực. Nếu lúc đầu bị cô ấn tượng xấu, thì bây giờ mọi người lại bị cô hút hồn, chìm đắm vào trong vẻ đẹp kiêu sa.
Bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Đông An cầm theo ly rượu, mặt một vẻ vẫn không đổi, bình tĩnh bước xuống từng bậc cầu thang, Linh Ưu Ly đứng cạnh một bên cùng theo cô xuống dưới bữa tiệc
Mọi người ngơ ngác trong vẻ đẹp ấy, đầu óc trống rỗng cứ như bị bỏ thuốc mê. Nhưng khi tỉnh táo lại một chút, khuôn mặt ứ động, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như tờ.
Họ thật không hiểu? Có thể là nhìn lầm, hoặc đây chỉ là trò đùa.
Nhưng họ lại cười không nổi, cố bảo đây là giấc mơ. Họ muốn lừa dối chính mình nhưng không thể, sự thật đã quá rõ ràng.
Lục Mộng Diệp là người phát giác nhanh nhất, không, hay nói đúng hơn là ả chưa hề bị đắm chìm vào vẻ đẹp của Đông An. Từ lúc thấy Đông An nụ cười của ả cứng đờ, rồi rất nhanh lại vặn vẹo, dữ tợn. Ả không hiểu, đúng vậy, thật sự không hiểu tại sao ả lại không có được thứ tốt đẹp mà Đông An hiện có. Làm sao Đông An có thể nhàn nhã hưởng thứ lợi ích to lớn như vậy, mà ả lại không có được. Đáng lẽ thứ đê tiện đó phải bị giẫm đạp nằm lê lết như ăn xin mới phải. Lục Mộng Diệp không ngừng hận, là Đông An cướp của ả, ả không cam lòng!