Chương 33: Hồng độ bang. [thân phận là gì? 1]
Đây là? Hồng Độ bang? Trong hắc đạo không ai không nghe tới danh này.
Hai năm, đã đứng lên thứ năm trong hắc đạo, có mẩm móng vững chắc, đứng an vị ở thư năm.
Chính là đánh sập năm bang, leo lên thử năm trong thời gian ngắn.
Tuy bọn họ không có trong hắc đạo nhưng cũng có nghe qua, đúng là không thật vậy mà là thật.
Có phải năm bang bị sập kia quá yếu? Hay là Hồng Độ bang mạnh?
Mà CMN! Thế có liên quan gì tới chuyện họ tới đây trợ giúp cho Liệu phu nhân và Liệu Tuyết Tình.
Siêu Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng tay hắn ta vẫy lên. Một đám người núp từ trước nhảy ra, bọn họ trên tay cầm súng.
Người đeo mặt nạ nói với người mình: "Bảo vệ Liệu phu nhân." Rồi người đeo mặt nạ di chuyển.
Những người khác đi về hướng bà Liệu.
Cuộc chiến diễn ra hỗn loạn.
Lạc Quyên vẫn chìm trong thất thần, vì đầu tiên thấy cảnh giết người.
Chờ tới khi Lạc Quyên tỉnh táo lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xinh trai với cảm xúc đầy lo lắng nhìn cô.
Tuần Vũ nhảy ra từ một nơi nào kia và ta lười tả, khi Lạc Quyên bị Siêu Hi vứt lên trong lúc người đánh đá chém với người khác.
Lạc Quyên sắp rơi đất thì Tuần Vũ xuất CMN hiện, y như vị cao tăng ngàn năm mới xuất quan ra ngoài và đúng lúc trời mưa.
Giữa khung cảnh đánh nhau te túa, tóe lửa, hai người Tuần Vũ, Lạc Quyên vẫn ở dưới đất nhìn nhau bình thản, trái tim chìm trong ngọt ngào, đắm đuối với nhau.
"Em ổn không?" Giọng Tuần Vũ mềm mỏng. Đôi mắt đen kia chất chứa sự sợ hãi chưa bao giờ có khi nhìn ai đó hay thứ gì đó.
Lạc Quyên vòng tay qua cổ Tuần Vũ. Cô mỉm cười, lắc đầu nói: "Em ổn."
Tuần Vũ an tâm hơn phần nào. Bỗng Lạc Quyên kéo đầu Tuần Vũ nghiêng sang phải, đúng lúc dao nhọn sắc bay nhanh tới, lưỡi dao xoay tròn rồi khứa lên da, chỗ gần khóe mắt Tuần Vũ một vết ngắn.
Lạc Quyên kinh ngạc, phản xạ kéo đầu Tuần Vũ nghiêng hơn về phía phái, mà quên mất ngực mình không phải tường xi măng lúc trước, nó cần không gian nhất định cho dễ thở.
Mặc dù không to nhưng mới kéo đầu Tuần Vũ sang thì đã gần và sắp chạm tới ngực, giờ thì chạm rồi.
Tuần Vũ: "..." Câm lặng vì bà tả đoạn trên. Cạn lời.
Ngực Lạc Quyên: "..." Sống lỗi sẽ mau ch.ết, ngừng sống lỗi.
Lạc Quyên: "..." Sống lỗi mau ch.ết +N
Mọi người: "..." +N N N
...
Chờ dao bay qua, là tiếng tí tách máu chảy xuống, Lạc Quyên nhìn bên mặt Tuần Vũ đang có máu tươi chảy ra liền bật khóc, "Hu hu..."
Tuần Vũ đang hơi ngơ ra vì cảm giác mềm mềm, êm êm ở đầu thì tỉnh lại nhờ tiếng khóc.
Anh quay qua nhìn cô, "Bị gì đập vào à?" Tay kiểm tr.a thực hành, mắt tìm tòi. Không hề bận tâm mình đang bị chảy máu:
Lạc Quyên vội nói: "Không có."
Tuần Vũ khó hiểu, "Vậy em khóc là?"
Lạc Quyên lập tức chỉ lên vết thuơng ở mặt Tuần Vũ, ngây thơ nói: "Có phải anh sẽ bị hủy dung không?"
"... Em khóc vì cái này?" Tuần Vũ đần mặt ra. Thấy Lạc Quyên gật thì cười như không cười nói: "Muốn không bị hủy dung thì lát về bôi thuốc cho anh." Rồi còn nháy mắt một cái.
Lạc Quyên vui vẻ gật gật.
Mọi người: "..." Chúng ta đánh nhau còn bọn họ thì một bên tình tứ.
Thật CMNN!
Sau đó Lạc Quyên được Tuần Vũ bế tới một nơi an toàn.
Tuần Vũ sắp xếp xong mới đi vào trận chiến, đôi mắt đen nhắm đúng mục tiêu là Siêu Hi.
Tuần Vũ trên môi hiện lên nụ cười nhạt.
Bà Liệu sớm đã được người đưa tới chỗ Lạc Quyên, cả hai thấy nhau là lao vào nhau.
"Mẹ xin lỗi. Tình nhi, con chịu khổ rồi..." Bà Liệu khàn giọng.
"Không có. Mẹ đừng khóc." Lạc Quyên vỗ về bà Liệu vừa suy nghĩ.
Tình hình lúc đó diễn ra nhanh, cô cũng bất ngờ. Cái này không phải bắt cóc thường, là thật muốn lấy mạng cô. Cốt truyện thay đổi, cô không biết là ai làm, vậy cô nên làm bản thân mạnh lên, cũng như đề phòng người đó ra tay lần nữa.
...