Chương 23: Tình cảm hay nhiệm vụ??? chọn đi!!!

Lời Ricinus nói dứt, hai tên áo đen tiếp thu rất nhanh, một tên lấy dao phóng về phía góc tường bên trái cuối phòng.
*BỊCH*


Trong giây lát một thân ảnh vận đồ đen toàn thân rơi xuống đất. Tên còn lại nhanh nhẹn kéo lê cái xác đến chỗ Boss rồi nhanh chóng lùi xuống chờ lệnh. Cô không nhìn cái xác mà nhếch mép cười lạnh, giọng nói mỉa mai không giấu giếm, khuôn mặt vô tội:


-" Ố ồ!! Xem ai cử người đến chơi này Còn đi nhầm phòng nữa, thật đáng thương, Ricin, không phải nên đối đãi tốt với khách sao, thế này là kém quá rồi" cô cười cười nói.
Ricinus cúi đầu:
-" Xin lỗi Boss, là tôi không làm tốt"


Cô cười cười, phẩy tay, ánh mắt vẫn dán vào smartphone lạnh như có như không:
-" Gửi tặng lại cho chủ của nó đi, thật chướng mắt"


Hai tên áo đen nhanh chóng một tên kéo xác, một tên gọi điện, còn Ricinus vẫn nghiêm nghị, nhìn Kình Lâm Lộ đang bất tỉnh, cô cũng thấy bớt đau lòng phần nào. Cô tay vẫn lia trên màn hình điện thoại, nói:
-" Ricin!! Tập trung vào, đừng để tôi thấy chị như hôm nay một lần nào nữa, rõ chưa"


Ricinus cúi đầu hô lớn:
-" RÕ!!! "
Cô gật đầu, ánh mắt không chuyển hướng, nhàn nhạt nói:
-" Chặt một tay hắn, gói lại, tặng cho cha hắn"


available on google playdownload on app store


Ricinus vừa nghe lời cô nói, không khỏi bất động, khuôn mặt trắng toát cắt không giọt máu, đôi môi hồng đào giờ nhợt nhạt mấp máy run rẩy, lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt sợ hãi cùng hoảng loạn, đôi chân như muốn khụy xuống, bàn tay nắm chặt bấu vào da thịt.


Cô nhìn bộ dạng của Ricinus mà cười nhạt, giọng nói đầy sự giễu cợt:
-" Sao? "
Ricinus run rẩy, đôi mắt chứa đựng vô vàn hoảng loạn:
-" T...tôi không làm "
Cô cười càng thêm nhạt, nghiêng đầu:
-" Không làm? Hay không thể? "


Như bị nói trúng tim đen, Ricinus im lặng cúi đầu nhìn chăm chăm xuống đất, cô cười cười, giọng nói vô tình mà như cố tình:
-" Im lặng là thừa nhận, vậy để Thiện Hiên làm"
Ricinus nghe cô nói mà giật mình, hét:
-" KHÔNG!!!!"
Cô cười khẩy:
-" Hm? Vậy ai?"


Ricinus im lặng vài phút, giọng nói vẫn mang theo run rẩy:
-" T...tôi"
Cô cười cười:
-" Nhìn vào mắt tôi nói"
Ricinus từ từ ngẩng đầu lên, vừa chạm tới ánh mắt sắc bén đó liền lập tức rụt cổ lại, tiếp tục cúi đầu nhìn mặt đất. Nhìn hành động của Ricinus cô không khỏi chán ghét:


-" Tới nhìn vào mắt anh ta chị cũng không dám vậy chị định làm gì? Với sự nhát cáy của chị thì chị định bày đặt cái gì? Giờ nhìn thẳng vào mắt tôi, nói một cách kiên định và không chút do dự, nhanh"


Ricinus nhìn mặt đất, cô biết, luôn luôn phải ưu tiên nhiệm vụ lên hàng đầu, công tư phân rõ, không hoàn thành nhiệm vụ tương đương chống đối Boss, không những vậy đây còn là nhiệm vụ do chính Boss trực tiếp giao, vậy phải biết Boss đã rất nể rồi. Có thể cô còn yêu hắn nhưng hắn đâu có yêu cô, tình yêu này vốn đã nát từ lâu rồi, vậy níu giữ làm gì, vậy thì thà bỏ mạng hắn còn hơn cô bỏ mạng. Ricinus nắm chặt tay, bặm môi, thân thể đã không còn run rẩy nữa, đôi mắt vô hồn đối diện với đôi con ngươi xanh thẳm không chút sợ hãi:


-" Tôi sẽ làm, thưa Boss"


Cô nhìn Ricinus bước từ từ đến chỗ Kình Lâm Lộ đang mơ màng rên rỉ, tay phải cầm thanh Katana sắc bén được bảo quản tỉ mỉ, đôi mắt bao phủ bởi lạnh lẽo, môi hồng đào nở nụ cười khát máu, hai má chốc chốc bỗng nóng bừng, miệng liên tục thở dốc, bộ dạng thèm thuồng không tả. Ricinus đứng bên cạnh Kình Lâm Lộ, một tay cầm tay phải hắn kéo ra, một tay nắm chặt kiếm giơ cao....và.......*PHĂNG*


Dòng máu đỏ thẫm lênh láng khắp trung tâm căn phòng, có một số văng gần đến cửa phòng, màu cũ hòa máu mới mùi tanh nồng nặc đến kinh tởm, một vật thể lạ bị máu bao phủ lăn lông lốc ra sau, thanh kiếm Katana đỏ thẫm nhờ máu, Ricinus bị máu bắn đầy người, khuôn mặt kiều mĩ cũng bị máu vấy bẩn, đôi mắt thoáng chốc lóe sáng sự hài lòng, đôi môi mỉm cười thì thầm:


-" Vì anh....em nguyện...."
*PHỊCH*


Một thân thể đỏ đổ xuống đất, thanh Katana bị rơi tạo lên tiếng chói tai, phút chốc căn phòng thật dọa người, ánh sáng mập mờ ở trung tâm căn phòng nhấp nháy đủ để thấy một chàng trai đầy thương tích và dưới chân chàng trai là một vũng máu, còn lại xung quanh một màu đen khiếp đảm, mùi mồ hôi, máu cũ, máu mới, thuốc lá, xăng, hòa trộn lại thật muốn ói, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ thều thào lại vang lên, vì căn phòng để cũng đã lâu không ai dọn dẹp nên bên ngoài cũng bẩn thỉu do đất cát, rêu cỏ mọc, bùn đất từ giầy dép, máu người kéo lê thành vệt khô đông cứng, kể cả đường hầm dẫn đến phòng cũng toàn vệt cào từ máu, không một bóng đèn dẫn lối, nếu người nào yếu vía nhìn vào đường hầm cũng đủ sợ đến ngất.


Cô chứng kiến màn vừa rồi mà ánh mắt không khỏi sắc lạnh hơn, cô biết chị ta sẽ làm vậy, chị ta là loại người gì cô tất biết, vì những người chị ta yêu thương, mạng sống cũng không ngại bỏ. Nhìn thân thể nằm kia hấp hối đang dần ch.ết đi do mất nhiều máu mà cô không khỏi chửi chị ta ngu ngốc, nhàn nhạt lên tiếng:


-" Thiện Hiên, lôi Ricin về chỗ Yew đi"
-" RÕ!!!" bóng chàng thanh niên cao ráo, điển trai đi vào bế Ricinus lên rồi bước ra ngoài"


Cô nhìn Kình Lâm Lộ đang mơ màng tỉnh dậy kia mà khinh khỉnh đứng dậy đi đến trước mặt hắn, khoanh tay đứng nhìn. Kình Lâm Lộ yếu ớt mở mắt ra, đập vào mắt chính là bản mặt tuyệt mĩ đầy cao ngạo kia nhìn hắn, nhìn trên người có máu tươi, hắn nhăn mày thều thào:
-" Máu....của...ai?"


Cô vẫn nhìn hắn, môi mọng đỏ mấp máy rồi lại thôi, nở một nụ cười quỷ dị, cô bước ra sau lưng Kình Lâm Lộ cúi xuống nhặt bàn tay của Ricinus lên, đưa ra trước mặt hắn:
-" Đoán xem"


Hắn nhìn bàn tay vẫn còn đang nhỏ máu kia mà trợn mắt, mặt trắng bệch, bụm miệng quay sang nôn thốc nôn tháo. Cô nhìn hắn, chẹp miệng:
-" Thật tởm"
Kình Lâm Lộ thều thào gằn giọng:
-" C...cô..cô...mới kinh...t..tởm...cô..không phải...là người..."


Cô không thèm bận tâm đến lời hắn nói, khinh khỉnh chỉ vào hình xăm chiếc ổ khóa:
-" Nhận ra không? "


Kình Lâm Lộ vừa nhìn thấy hình xăm, liền ch.ết đứng, đôi mắt trợn đến sắp lòi khỏi tròng, môi run rẩy lắp bắp không thành lời, đó...đó....chẳng phải là....hình xăm của....Miêu Ngọc..sao? Chỉ có cô...mới có nó, hình xăm do chính hắn....thiết kế cho cô. Hắn không tin, hắn không muốn tin, ánh mắt hắn chứa đầy lửa hận thù, phút chốc hắn như con dã thú vồ đến chỗ cô, rống lớn:


-" MÀY ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY!!!? HẢ TRẢ LỜI TAO!!! CÔ ẤY VẪN CÒN SỐNG!!! ĐÚNG KHÔNG"
Cô nhìn hắn gào lên mà vồ cô thì cười khẩy, một tay thôi, cô bắt ngay áo hắn khi hắn vừa lao tới và ném lại chỗ cũ, để chân lên thành ghế của hắn, cúi sát mặt, nói:
-" Muốn biết? Tự tìm hiểu "


Nói rồi cô ném cái tay của Ricinus lại chỗ Kình Lâm Lộ rồi khinh khỉnh bỏ đi, mặc cho Kình Lâm Lộ đang gào thét trong đau khổ đằng sau, đi ra khỏi cửa không quên nhắc mấy tên áo đen tiếp tục, rồi quay gót bỏ đi lấy xe phóng về.


Đã 3 giờ sáng, cô mệt mỏi lết về phòng, tháo bỏ mặt nạ ra là một khuôn mặt tuyệt mĩ nghiêng thành nghiêng nước, sau bộ tóc giả là mái tóc bạch kim bồng bềnh mềm mại, bỏ kính áp tròng ra chính là đôi con ngươi đỏ thẫm đau thương, giờ cô không còn là Boss của bang Black Angels & White Demons nữa, mà chỉ là một cô học sinh 18 tuổi Thiện Thiên Nhi mà thôi, bước vào phòng tắm, cô rửa mặt qua loa rồi nằm uỵch xuống giường "Ngày mai....sẽ có bất ngờ" cô cười lạnh rồi chìm vào giấc ngủ mê man.


(T/g: các độc giả thấy sao *mong chờ* ta đã cố không viết các lời thoại của ta vào trong truyện đấy, tiến bộ hăm *cười cười* cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện * cúi đầu* ta xin hết a~






Truyện liên quan