Chương 3: Thay đổi hay không thay đổi. có khác gì?

Trải qua một buổi chiều tập xe phá hoại gia sản, chưa tới mức sứt đầu mẻ trán nhưng cũng đủ để cả người Tịch Nhan ê ẩm. Mặc dù đã cố hết sức tìm cách cho xe tự điều khiển nhưng kết quả cũng chỉ là con số không, cuối cùng cô vẫn là cô, ác ma Tịch Nhan ngồi taxi đi học.


Đứng trước cổng trường học, mặt Tịch Nhan có chút méo xệch. Học viện Quang Vu - một cung điện hoàng gia nằm trong quả bóng thuỷ tinh sâu dưới đáy biển. Với một diện tích vô cùng lớn, trường học giống như một phân tử phóng đại do nhiều quả bóng thuỷ tinh kết lại mà thành. Được chính tay quốc vương nước B khởi công xây dựng, ngôi trường nhanh chóng nổi tiếng khắp thế giới bởi sự độc đáo, xa hoa. Nó đón nhận và dành riêng cho con cháu quý tộc vào học. Không cần biết học lực ra sao, chỉ cần đáp ứng được học phí trên trời ở đây thì học viện luôn luôn chào đón.


Chớp nhẹ mi mắt, Tịch Nhan khẽ mỉm cười, cô đâu biết rằng hành động ấy của mình khiến bao người xung quanh chết lặng. Cô ở quá khứ cũng chẳng cao sang gì, một ngôi trường kiểu này đừng nói nhìn, dù có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến.


Bước vào thang máy, quả bóng bằng kính nhanh chóng chìm xuống nước. Do sự hài hòa về chủng tộc, con người ở thế giới tương lai thật sự rất đẹp, nhưng là Tịch Nhan đứng giữa đám đông vẫn có phần nổi bật.
"Đó là ai?"


"Xinh thật! Học viên mới à? Nhìn mặt rất quen!"
"Cô ta là Mẫn Tịch Nhan!"
"Hả? Thật sao? Chị gái Tịch Du?"
"Phải! Nghe nói cô ta rất lẳng lơ, nhưng nhìn thế này lại có vẻ không giống. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."


Những tiếng bàn tán cùng ánh mắt soi mói của những người xung quanh đối với Tịch Nhan chẳng khác gì tiếng vo ve côn trùng. Không một chút khó chịu, đôi mắt xanh chớp nhẹ mê hồn. Cô có thể làm gì sao? Chẳng lẽ lao vào đánh đám người kia một trận lên thân sau đó trốn học đi bar? Không! Đó là Tịch Nhan của trước kia, một con người sợ hãi miệng đời, để bảo vệ chính mình mà trở nên độc ác. Mẫn Tịch Nhan, thối danh nữ phụ, nhưng đâu phải ai cũng biết đằng sau sự xa đọa ấy là thứ gì.


available on google playdownload on app store


"Oa! Anh Du Thần và Tịch Du tới rồi kìa! Ôi nữ thần của tôi!"


Chiếc ô tô bay phóng ra từ quả bóng thủy tinh, từ trong xe Lãnh Du Thần khoác vai Tịch Du bước ra ngoài. Một người không nhìn ra biểu cảm, một người như con búp bê cười híp mắt, hai thiên xứ hạ phàm thu hút mọi ánh mắt của những người xung quanh. Tịch Nhan đứng im nhìn, nữ phụ vẫn chỉ là nữ phụ. Dù người đời có chửi bới thế nào cũng chỉ có thể chấp nhận. Cô đâu phải nữ chính, rơi một giọt nước mắt cũng có biết bao người đau lòng, bao người thương xót bao bọc.


"Sao? Cô ghen à?"


Giọng nói trầm thấp đầy khinh bỉ vang lên, Tịch Nhan ngước nhìn người con trai đang khoanh tay đứng dưới gốc cây anh đào. Mái tóc đỏ rượu khẽ lay lay trong gió, đôi mắt xám tro câu dẫn hút hồn. Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan chạm khắc, đẹp không một chút khuyết điểm. Đúng là yêu nghiệt xuất chúng, cực phẩm trong cực phẩm mà. Tim Tịch Nhan có chút rối loạn, thì ra người trước mặt là Mạnh Thành Lăng, nam chủ thứ hai của Tịch Du. Một con người luôn nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt đầy chán ghét, một con người mà đối với Tịch Nhan chính là tất cả.


Mạnh Thành Lăng đút tay túi, cao cao tại thượng tiến lại phía Tịch Nhan. Giống như một đóa bách hợp lạnh lùng mà kiêu ngạo. Nhìn xuống đám cỏ dại đầy rẫy khinh ghét, ý miệt thị không một chút giấu giếm.


"Nhìn xem! Người nam nhân cô luôn muốn lên giường cùng đang ôm người con gái khác. Rất khó chịu phải không?"


Buồn cười thật. Không phải anh ta là nam chủ sao? Một kẻ vì yêu Tịch Du mà sẵn sàng làm tất cả, nhìn thấy người con gái mình thích trong vòng tay người khác lại ở đây khiêu khích cô. Nếu nghĩ cô sẽ ngay lập tức lao tới bóc mặt Tịch Du thì xin lỗi, da mặt cô ta dày như vậy cô làm sao bóc nổi. Là anh ta đang ghen hay chỉ muốn làm cô xấu mặt trước bàn dân thiên hạ.


"Là tôi đang ghen, hay là anh?"
Mạnh Thành Lăng có chút bất ngờ, cô gái trước mặt bây giờ là Mẫn Tịch Nhan sao? Anh thật nhìn mãi không ra. Nhưng dù sao cũng là bị cô ta bóc trần tâm tư rồi.
"Lăng ca!"


Giọng vàng oanh, nữ hoàng thánh thiện đang một mạch chạy xà vào vòng tay Mạnh Thành Lăng. Chỉ khi đầu cô ta gối lên vai anh mới để lộ đôi mắt sắc lạnh nhìn Tịch Nhan. Theo nguyên tác, Tịch Du là vì ngây thơ nên mới được các nam chủ yêu mến sủng nịnh. Nhưng phải tiếp xúc với mặt thật mới biết cô ta cũng chỉ là một kẻ tham lam, thà đem nam chủ chất đống trong hậu cung cũng không chịu nhường cho ai dù chỉ là coi mặt. Thử xem, nếu vừa nãy Tịch Nhan không đứng cạnh Mạnh Thành Lăng thì giờ này cô ta còn đang giả ngơ cùng Lãnh Du Thần ôm nhau lên lớp học. Còn Mạnh Thành Lăng đứng dưới gốc cây sẽ chỉ là một con bù nhìn không hơn không kém.


"Chị hai!"


Vừa buông khỏi người Mạnh Thành Lăng, giọng nói ngọt ngào lại vang lên bên tai Tịch Nhan. Thật là, thà cô ta xưng hô chị tôi hay xông vào tát cô mấy cái còn đỡ hơn phải nghe hai từ kinh dị kia. Tai của cô sắp ung thư rồi. Tịch Nhan không nói gì, im lặng nhìn phản ứng của Tịch Du, gì đây? Giọng một đằng nhưng nhìn cô một nẻo, ánh mắt này không phải là ý:"Cô đừng mơ đụng đến "người của tôi", đồ trơ trẽn!"


Đây là khiêu khích sao? Để xem Tịch Nhan trong nguyên tác sẽ làm gì, tất nhiên là lao đến túm tóc Tịch Du mà chửi bới như một con thú dữ xổng truồng. Và lúc đó cô sẽ ăn ngay một bạt tai từ nam nhân trước mặt cùng tiếng mắng chửi: "Cô điên sao?" Đúng! Tịch Nhan điên nên mới vậy, còn cô thì chưa. Lặng lẽ nhìn về phía Lãnh Du Thần vẫn im lặng nãy giờ đầy thăm dò, nếu bây giờ cô ra đứng bên cạnh anh ta thì khuôn mặt xinh đẹp của Mẫn Tịch Du sẽ ra sao nhỉ? Nhưng là, cô không phải người rảnh rỗi, thêm một chuyện thà bớt đi một chuyện. Dứt ra càng sớm sau này sẽ bớt đau hơn.


"Cô bị câm sao? Sao không mở miệng."


Mạnh Thành Lăng có chút giận dữ nhìn Tịch Nhan vẫn im lặng trầm tư. Cô gái này trước đây không phải nóng nảy lắm sao, vậy mà giờ đây lại vô cùng đạm bạc. Không quan tâm tới lời nói của anh, Tịch Nhan lẳng lặng bước qua dòng người đang hào hứng xem kịch.
Pặc!


Bàn tay bị ai đó nắm co lại, những học viên xung quanh đều bất ngờ nhìn Mạnh Thành Lăng đang giữ tay Tịch Nhan. Mà cô chỉ lạnh nhạt cúi đầu nhìn cổ tay bị Mạnh Thành Lăng nắm chặt như muốn bóp nát. Nếu là Tịch Nhan trước đây, dù có mất cả tay cũng hạnh phúc vô biên. Vì sao à? Mạnh Thành Lăng cô yêu luôn nhìn cô đầy khinh rẻ, anh chính là sợ người dơ bẩn như cô sẽ làm bẩn tay mình. Nếu đã ghét Tịch Nhan như vậy tại sao còn dùng bàn tay sạch sẽ này chạm vào cô.


"Mạnh thiếu gia! Anh làm vậy là có ý gì? Không sợ cô gái phía sau ghen sao?"


Tịnh Nhan đạm mạc cất lời, mắt xanh khẽ nghiêng sang nhìn người con gái phía sau Mạnh Thành Lăng vừa bị anh quăng ra. Nữ chính người ta vẫn im lặng, bộ mặt búp bê không một chút xi nhê nhưng không gian lúc này có khác gì cái hỏa diệm sơn đâu. Tịch Nhan thật không ngờ, một người ngạo mạn như Mạnh Thành Lăng lại có thể đẩy Tịch Du ra khỏi lòng. Nắm tay cô như vậy không sợ hiểu lầm sao, cô vẫn còn muốn sống!


Mạnh Thành Lăng có chút thất thố, nhưng bàn tay lạnh buốt vẫn cầm chặt cổ tay cô, không có ý định buông bỏ. Lấy lại phong độ, anh nhìn cô như muốn khẳng định nghi ngờ.
"Cô thay đổi rồi!"


Tịch Nhan đối diện Mạnh Thành Lăng. Dù sao cũng phải cắt, chi bằng có mọi người ở đây cô dứt ra luôn. Để càng lâu lòng sẽ càng đau, tim sẽ càng rỉ máu. Tịch Nhan đau, cô cũng đau, vậy tại sao còn phải níu giữ những thứ viễn tưởng cao xa mãi mãi không bao giờ chạm được.


"Tôi thay đổi thì liên quan gì đến anh? Không thay đổi thì liên quan gì đến anh? Dù có thay đổi thế nào thì trong mắt anh tôi cũng có khác gì một con điếm lẳng lơ. Tôi không muốn như trước đây, một mình si ngốc chạy theo anh để rồi bị anh chà đạp. Mạnh Thành Lăng, tôi từng nói tôi yêu anh. Phải! Tôi yêu anh, nhưng đó chỉ là chuyện của trước kia, tình yêu đó đã bị anh đập vỡ từ lâu rồi. Tôi của trước kia đã chết, là bị chính anh vùi lấp. Tôi cũng chỉ là muốn thoát khỏi kiếp phận của một con cờ bị người ta điều khiển. Bị người ta chà đạp mà vẫn dày mặt bám theo. Anh nghe cho rõ đây, từ bây giờ, tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì hết. Anh cứ làm việc của anh, yêu người của anh tôi sẽ không đi theo cản trở hai người. Không phải anh luôn muốn vậy sao, rất tốt đúng không, tôi đã thực hiện giúp anh rồi. Giờ thì buông ra, tôi sợ bàn tay bẩn thỉu của mình sẽ làm dơ tay anh!"


Dứt khoát rút tay ra khỏi cái còng bằng thịt, Tịch Nhan quay đi để lại Mạnh Thành Lăng vẫn đứng im chết lặng. Lòng anh chợt thắt, một cỗ cảm xúc hụt hẫng dâng lên rồi vỡ vụn. Anh đang bị sao vậy, trước đây khi bị Tịch Nhan bám theo đều muốn cô biến mất, tới hôm nay có được rồi lại cảm thấy trống vắng. Đây là gì... chẳng lẽ là sợ mất?


Lãnh Du Thần bất động quan sát, bàn tay buông thõng cũng có chút run run. Nhìn theo bóng người con gái yếu ớt tự mình đi giữa đám đông như muốn tách biệt. Là cô sợ hãi những con người kia hay không muốn ai bước vào cuộc sống của mình. Lãnh Du Thần anh đâu biết rằng trái tim bao năm băng giá của mình đã bắt đầu nứt rạn.


~*~


Ba tiết học trôi qua khiến đầu óc Tịch Nhan như muốn bùng nổ. Cả một lớp học không có lấy một cái gì là không phải cảm ứng. Điều hòa đặt chìm trong tường điều khiển bằng remote cảm ứng. Đèn tự động bật tắt khi có người bước vào. Sách giáo khoa là một tấm bìa trong suốt và lướt cả ngày cũng không hết chữ. Bảng lớn cũng dùng bộ phận cảm ứng để giáo viên tùy cơ mà ấn bậy. Khoa học, khoa học, khoa học. Tại sao Tịch Kiều bạn cô không đi thi làm khoa học gia nhỉ.


Bước xuống canteen Tịch Nhan tới giờ mới biết thế nào là nhà hàng năm sao. Tường thạch cao treo kín tranh quý, sàn đá hoa cương trơn nhẵn bóng loáng. Rèm cửa tao nhã, khăn trải bàn lịch sự. Vừa đẹp vừa rộng, học sinh ngồi tràn lan cũng không hết chỗ. Hoàn toàn trái ngược với cái canteen chật chội của trường cô trước đây, mua đồ ăn cũng phải xếp hàng.


Đứng trước quầy thức ăn mặt Tịch Nhan dở khóc dở cười. Phía trong, cô nhân viên robot được chế tạo đặc biệt đang dùng chiếc máy gì đó... in thức ăn. Phải! Là in, vậy mà mỗi món ăn tạo ra đều vô cùng đẹp mắt. Hàng trăm món ăn từ món chính, khai vị, tráng miệng đến đồ ăn nhanh được xếp đầy trên kệ. Chỉ có điều, mấy món này cô chưa thấy bao giờ, đồ ăn của người tương lai à? Cô nên ăn gì đây? Thật khó chọn!


Khi Tịch Nhan vẫn đứng nhìn robot trầm tư thì trong canteen lúc này lại nổi lên một cơn sóng. Thông tin bàn tán đầy rẫy các bàn ăn. Người ngưỡng mộ, kẻ căm ghét. Người khen ngợi, kẻ đồ kị. Mà tâm điểm của những lời bàn tán đó đều đến từ câu chuyện sáng nay. "Nữ thần Tịch Du đứng im nhìn nam thần Mạnh Thành Lăng nắm tay ác ma Tịch Nhan". "Lãnh Du Thần học trưởng đút tay vào túi cư nhiên nhìn người mình yêu bị người khác quăng bỏ." Quả là toàn tin nóng hổi mà nhân vật chính Tịnh Nhan vẫn không biết gì thản nhiên chọn món ăn phía trước.


Ánh mắt giết người quăng tứ phía!


Lấy bừa một hộp sữa và chiếc bánh kẹp, Tịch Nhan nhanh chóng thanh toán tiền. Không phải cô muốn tiết kiệm tiền cho thân chủ mà vì không muốn ở đây thêm nữa. Nhìn xem, ánh mắt của những người ở đây nhìn cô là kiểu ánh mắt gì? Nam sinh hình trái tim, nữ sinh hình mũi tên, trái tim trúng tên bay loạn trên trời. Cô tốt nhất vẫn nên đi nơi khác ăn, ở thêm lát nữa Tịch Nhan ác ma sẽ biến thành con nhím mất.


Dáng người thon thả đứng sau tấm rèm đưa mắt sắc lạnh nhìn theo bóng người con gái đã đi khuất. Một loại đố kỵ chi tâm. Bàn tay tinh tế cư nhiên bóp nát cánh hoa oải hương tím bên cạnh. Váy tím quay đi, giày cao gót đưa ra dẫm lên đóa hoa còn lại trên nền nhà. Tiếng giày nện xuống sàn vang lên khô khốc.


"Đi theo tao!"
Tịch Nhan xách túi đồ ăn đi ra khỏi cửa đã bị bàn tay ai đó nắm chặt lôi đi. Không thèm quan tâm người trước mặt là ai, khuôn mặt xinh đẹp không rõ cảm xúc. Cả thân thể cư nhiên để bị lôi đi không hề phản kháng.


Cô gái dừng lại, tức giận vung tay Tịch Nhan ra, vén vội sợi tóc xoã xuống mặt, cô ta nhìn quanh trước khi ban cho cô một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Thật bất ngờ, đây chẳng phải Trình Nhã sao? Một nữ phụ giai đoạn đầu trong cuộc thu thập hậu cung của Tịch Du. Nữ phụ gặp nữ phụ, nữ phụ đối đầu với nữ phụ. Tịch Nhan thật muốn nhìn xem đường đời của cô ta còn sống được mấy ngày nữa.


"Cô muốn gì?"


Nhìn phản ứng như mèo ăn vụng của Trình Nhã, Tịch Nhan khẽ nhếch môi khinh bỉ. Đây là phía sau trường, kiếm đâu ra người, cô ta muốn nhìn cái gì chứ. À mà cũng phải, dù là nữ phụ nhưng cô ta cũng chỉ là người hai mặt. Hoa khôi lương thiện của khối lật mặt đương nhiên không muốn để người ta biết.


"Câu đó tao phải hỏi mày. Rốt cuộc mày muốn cái gì?"


Tịch Nhan muốn làm gì? Cô muốn làm gì nhỉ, đương nhiên là thay đổi số phận của Tịch Nhan. Nhưng nếu cô nhớ không nhầm thì Tịch Nhan và cô gái trước mặt trong nguyên tác ngay cả một lần nói chuyện cũng không có. Vậy hành động của cô ta là ý gì?


"Mày câm rồi hả con kia, rốt cuộc mày đã làm gì để khiến anh Du Thần như vậy. Khuôn mặt này là phẫu thuật phải không. Mày tưởng mày như thế này thì anh Du Thần sẽ yêu mày à? Đừng có mơ. Mày cũng chỉ là một con điếm, loại con gái lẳng lơ như mày ngay cả quăng ra đường cũng không ai thèm mày nghe rõ chưa?"


Chát!


Trình Nhã mất kiểm soát lao vào túm chặt vai Tịch Nhan lay như con rối lại bị cô cho ngay một bạt tai ngã xuống đất. Không phải Tịch Nhan ác mà vì cô ta nổi điên trước. Nhìn xem cô hoa khôi thánh thiện lúc này có giống người điên không? Nếu để những học viên kia thấy cảnh này thì sẽ ra sao nhỉ. Lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay. Xưng tao mày với cô cũng được, mắng cô cũng thôi đi lại cư nhiên dám nói cô là con điếm. Loại đàn bà hai mặt như cô ta xứng sao? Một cái tát này vẫn là quá nhẹ. Vẫn phải cảm ơn cô ta vì đã chọn một nơi tốt như vậy, chắc không ai nhìn thấy cô ra tay đâu nhỉ.


Khoan đã, đây là đánh ghen à? Là vì chuyện sáng nay sao, ngay cả nữ chính Mẫn Tịch Du còn chưa thấy đâu thì nữ phụ như cô ta lấy quyền gì chứ. Mà Trình Nhã vẫn chưa hết hoàn hồn, ngồi im lìm dưới đất ôm mặt nhìn cô đầy sát khí.


"Mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao sao con khốn?"


Chết! Hình như Tịch Nhan quên, tuy rằng Trình Nhã là nữ phụ nhưng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ba mẹ chiều chuộng vô pháp vô thiên. Đừng nói là ăn tát, ngay cả nghe người ta mắng chắc cũng chưa bao giờ. Vậy mà cô lại "khai xuân" cái má trắng mịn kia, cư nhiên cho cô ta ăn tát. Thật không tốt a~!


"Trình Nhã! Cô nói tôi là hạng con điếm vậy cô thử nhìn lại mình xem có giống con tắc kè không. Hạng người lẳng lơ như cô chỉ biết kiếm cớ lên giường với người ta. Bị người ta phủi bỏ vẫn như một con đỉa bám theo. Ở đây cô là hoa khôi nhưng tới khi vào bar thì cũng có khác gì con điếm đâu chứ. Sao vậy, chuyển đối tượng rồi sao, là bị mấy ông đại gia kia ruồng bỏ à?"


Tịch Nhan cúi người nhìn thẳng vào Trình Nhã, tử mâu xanh nhạt trong veo lặng sóng. Khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười khinh miệt như có như không, cô vắt tay ra sau, cử chỉ vô cùng lãnh đạm.


Trình Nhã mắt thoáng tia sợ hãi, cô ta cũng từng là tiểu thư, vì dính vào một tên xã hội đen, ăn chơi xa đọa khiến cổ phiếu tập đoàn nhỏ của cha cô giảm mạnh. Vì cứu cha, cô ta phải ăn nằm với đám đại gia khác để kiếm tiền. Sau đó được tập đoàn của Lãnh Du Thần đầu tư giúp đỡ, cô ta lập tức đem lòng yêu nam chủ. Chỉ tiếc, vì quá yêu nhưng chỉ nhận lại sự chán ghét của Lãnh Du Thần. Trình Nhã ra tay hãm hại Mẫn Tịch Du, cuối cùng lại bị chính người mình yêu ra tay sát hại. Thật ra cô ta cũng rất đáng thương.


"Mẫn Tịch Nhan!"
Tiếng nghiến răng ken két, Trình Nhã đứng dậy, rút từ trong túi váy cái bút bi. Nhấn một cái, tia laser từ đuôi bút phát ra làm cây hoa bên cạnh cháy xém. Mắt tím bốc hỏa, cô ta khua khoắng cây bút trước mặt Tịch Nhan đầy thích thú.


"Để xem, nếu tao chiếu cái này vào thì cái mặt xinh đẹp của mày sẽ ra sao nhỉ? Vừa mới phẫu thuật xong mà đã bị hủy thì thật phí phạm mà! Nhưng không đúng, chỉ cần mặt mày bị hủy anh Du Thần sẽ không quan tâm tới mày nữa. Anh Du Thần sẽ chỉ là của tao, của tao thôi!"


Trình Nhã lúc này giống như một người điên, Tịch Nhan nhìn cô ta thương hại. Chỉ vừa nhắc tới vấn đề này cô ta đã trở nên như vậy, không biết nếu cô ta biết được sẽ bị Lãnh Du Thần giết chết còn biến ra cái dạng gì. Nhưng thương hại cô ta chi bằng cô tự thương hại chính mình. Cây bút trên tay Trình Nhã theo nguyên tác từng hủy dung một cô nữ phụ "qua đường". Khuôn mặt của tiểu thư kiêu kì biến dạng còn kinh khủng hơn cả tạt axit khiến cô ta tủi nhục cắt tay tự vẫn. Nếu là Tịch Nhan chắc cũng vậy thôi, hình như cô làm quá đà rồi.


Thôi thì giải vây cho khỏi to chuyện, Trình Nhã mà chiếu cái bút kia vào cô thì... ôi thật không muốn nghĩ. Nếu là Tịch Du thì các nam chủ có mà chạy loạn chữa trị, nhưng mà cô là Tịch Nhan, không nói quá chứ tới một ánh mắt thương hại người ta cũng lười ban phát. Hơn nữa cô vẫn còn muốn sống, chưa giúp Tịch Nhan mà hồn đã lìa khỏi xác sớm hơn nguyên tác thì thật không ổn.


"Arthur!"


Rất thản nhiên gọi lên một tiếng, thêm tí đặc sắc bằng ánh mắt ngạc nhiên. Tịch Nhan đã khiến khuôn mặt tức giận của Trình Nhã đổi thành sợ hãi. Cô ta hơi hoảng loạn nhìn cô, tay cầm bút run run rồi hạ xuống. Đương nhiên rồi, hoa khôi xinh đẹp không thể để người ta nhìn thấy mình trong tình trạng như con quạ đánh thế này được. Chưa thèm xác minh sự thật Trình Nhã đã một màn chạy đua công phá, mà trước khi đi vẫn không quên để lại cho Tịch Nhan một ánh mắt cảnh cáo sắc lạnh.


Tịch Nhan lãnh đạm nhìn theo bóng Trình Nhã, nếu được cô cũng rất muốn hét lên nói cô ta đừng yêu Lãnh Du Thần nữa. Nhưng là không được, cô cũng chỉ là nữ phụ, số phận của cô còn thê thảm hơn cô ta gấp vạn lần, lời của một kẻ như cô sẽ chỉ khiến người ta thêm căm ghét.


Cúi đầu nhặt túi đồ ăn đã sắp móp méo dưới đất, Tịch Nhan bình thản mở ra ăn. Không phải cô thiếu tiền mà chỉ là không muốn lãng phí. Dù sao nơi này cũng đâu có ai, cô giữ thể diện làm quái gì. Nói mới nhớ, hồi nãy trong lúc rối loạn cô là gọi bừa một cái tên để dọa Trình Nhã. Cái tên Arthur chỉ là đột nhiên thoáng qua đầu, là nam hay là nữ mặt mũi như thế nào cô còn không biết chứ đừng nói gọi một cách thân quen như vậy. Xem ra Tịch Nhan cô cũng có năng khiếu làm diễn viên, tương lai cô có nên thi nghành này không nhỉ.


"Tên của tôi là để cho cô gạt người hả?"


Một câu này như sét đánh ngang tai, Tịch Nhan ngửa cổ xuýt chút nữa đánh rơi cả bánh kẹp. Trên nóc nhà của dãy trường trước mặt, một nam nhân đang nhìn cô chăm chú. Mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời (nhân tạo), đôi mắt xanh lơ không nhìn ra cảm xúc đẹp đến mê hồn. Sống mũi cao thẳng tắp, môi bạc khẽ cười như có như không. Khuôn mặt góc cạnh, tuấn mĩ tuyệt luân. Yêu mị tựa hồ ly sống. Đúng là "điên đảo chúng sinh", "thất hồn lạc phách". Đẹp khuynh quốc khuynh thành!


Mà khoan, anh ta vừa nói tên của tôi là để cô gạt người hả? Tên của tôi? Hỏng rồi! Thảo nào nghe tên lại quen tới vậy, thì ra là nam chủ số một của Tịch Du. Vậy ra, người cô vừa gọi bừa đang ở trên mái nhà kia là... Arthur!
.............................
Nữ phụ thế kỉ 31


Chap 3: Thay đổi hay không thay đổi? Có khác gì?
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
.......Sẵn sàng nhận gạch đá.......






Truyện liên quan