Chương 47: Nhân duyên tế hội (1)
Ngày hôm sau Mộ Ly đi đến địa điểm tập hợp, trước khi nàng đến thì đã có hai người tới trước, một nam một nữ luyện khí kỳ tầng chín.
" Ly sư tỷ." Hai người ôm quyền chào hỏi, Mộ Ly cũng không xa cách chào hỏi vài ba câu, chủ yếu là hỏi danh tính.
" Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi." Mộ Ly nhìn sắc trời, Trực Ninh thành cách đây mặc dù không qua xa, lấy phi kiếm tốc độ phi hành ít nhất cũng nữa ngày trời mới tới nơi.
Lần này dẫn đội là Mộ Ly nên hai người cũng không dị nghị, lập tức tế ra phi kiếm hướng tới trực ninh thành.
Trực Ninh Thành.
Trực Ninh thành mặc dù không lớn bằng Lâm Môn thành nhưng nơi đây tấp nập người qua không kém gì nơi đó.
Mộ Ly một đường đi đến Trực Ninh thành thì trời đã chiều tà. Bọn họ vừa đến đây thì có người của thành chủ tiếp đón.
Mộ Ly ba người đi đến khiến không ít người hiếu kì, nghe nói Thái Nhất tông chiêu thu đệ tử nên nhìn thấy ba người liền nhận ra thân phận bọn họ.
" Thành chủ người đã dẫn tới." Một đường đi đến chủ điện, bên trong đang đứng một trung niên nam tử.
" Được rồi người lui ra đi." Trung niên nam tử là thành chủ Trực Ninh thành, Trịnh Vân Bân hắn mặc dù chưa trúc cơ nhưng cũng xem như nữa bước đặt chân.
" Ba vị Thái Nhất tông tu sĩ hảo, ta là Trực Ninh thành thành chủ có gì thất lễ mong các vị bỏ qua." Trịnh Vân Bân hào sảng tiến tới bắt chuyện.
" Thành chủ khách khí, ta là lần này dẫn đội Mộ Ly, hai vị này là ta sư đệ sư muội Triệu Linh Nhi, Nhạc Quân, mong ngài chiếu cố nhiều hơn mới phải." Mộ Ly ôm quyền một bên quan sát người đối diện. " Không biết hôm nay chúng ta có thể ở qua đêm tại đây."
Nghe nàng hỏi thẳng như vậy Trịnh Vân Bân với kinh nghiệm nhiều năm liền biết đối phương là người không thích vòng vo." Mộ tiên tử khách khí, chúng ta thành chủ mặc dù không lớn như các đại gia tộc khác nhưng vẫn có trỗ cho các ngươi nghĩ ngơi."
" Vậy thì làm phiền thành chủ, ta còn có một việc phiền đến ngươi." Mộ Ly tiếp tục quay sang hai vị sư đệ sư muội nói " sư đệ sư muội vất vã vài ngày trời rồi, nên đi nghĩ ngơi sớm ngày mai chúng ta bắt đầu chiêu thu đệ tử."
" Sư tỷ còn có việc, vậy bọn ta xin phép cáo lui." Nhạc Quân cáo biệt nàng cùng Trịnh Vân Bân sau đó kéo Triệu Linh Nhi rời khỏi.
Hai người rời đi trong điện chỉ còn Mộ Ly cùng Trịnh Vân Bân, Trịnh Vân Bân cảm thấy không khí có chút ngộp ngạc, đứng trước mặt nữ tử này có một loại áp lực vô hình.
" Không hổ là tông môn đệ tử a." Trịnh Vân Bân cảm khái bất quá làm thành chủ bao năm tâm tính của hắn không phải chỉ có bấy nhiêu kiên định.
" Không biết ta giúp việc gì cho tiên tử."
" Ta muốn hỏi thăm tin tức một người." Mộ Ly vẫn một bộ dạng không mặn không nhạt.
" Tìm người, không biết tiên tử muốn tìm loại người nào, ta đây sẽ cố hết sức trợ giúp." Nghe nàng muốn tìm người Trịnh Vân Bân thờ phào, hắn dù sao là thành chủ,việc tìm người trong phạm vi của hắn không phải là chuyện khó.
" Ta tìm một người tên Lưu Nhiên."
" Lưu Nhiên, là thiếu tộc trưởng của Lưu gia a." Lưu Nhiên người này hắn biết, Lưu gia dù sao cũng là đại gia tộc ở trực ninh thành danh tiếng khắp nơi không ai mà không biết huống chi Lưu Nhiên người này lại nổi danh nơi đây.
" Hắn rất nổi danh." Mộ Ly nhướng mày, lấy tay nghịch tóc.
" Hắn a, Lưu Nhiên người này ở Trực Ninh thành nổi danh là thiên tài phế vật." Nhắc đến Lưu Nhiên, Trịnh Vân Bân mang làm tiếc hận.
" Thiên tài phế vật, là như thế nào." Mộ Ly hiếu kì không thôi, vốn nguyên văn không có xuất hiện qua người này nên Mộ Ly không hiểu tình huống của hắn thế nào.
" Lưu Nhiên tiểu tử này tám tuổi đã trắc ra thổ hệ đơn linh căn, được xem là thiên tài cùng lứa ở Trực Ninh thành, mười tuổi tu luyện đến luyện khí tầng bốn đã xem như là nhanh chóng, đến khi hắn mười hai tuổi đã đạt đến luyện khí bảy tầng bất quá đến đây đã xãy ra một chuyện." Nhìn Mộ Ly ý bảo tiếp tục Trịnh Vân Bân cũng không chậm chễ " Trong một lần bị hắc y nhân tập kích, hắn bị phế bỏ linh căn từ này bị xem là thiên tài đồng lứa trở thành phế vật trong mắt mọi người."
" Linh căn bị phế." Mộ Ly không biết là có trái tim hay không, nàng vẫn rất bình tĩnh như tất cả hỉ nộ đều không liên quan đến nàng.
" Mặc dù linh căn bị phế tên tiểu tử này vẫn cố gắng không buông tha, bất quá cho đến nay hắn chỉ đột phá một cảnh giới mà thôi." Trịnh Vân Bân tiếc hận không thôi, một thiên tài người người kính ngưỡng nhưng chỉ trong một đêm lại sụp đỗ xuống đáy vực.
" Linh căn bị huỷ còn có thể tu luyện, nếu trường hợp này tu vi sẽ không ngừng suy giảm mới đúng." Mộ Ly hai mắt có động tĩnh, bất quá chỉ là hiếu kỳ.
" Không biết tiên tử có nghe qua lấy võ nhập đạo." Trịnh Vân Bân hỏi.
" Lấy võ nhập đạo, ý ngươi nói hắn lấy võ đạo mà tu luyện, nhưng những người như hắn từ trước đến nay không ai có thể đột phá nổi trúc cơ." Mộ Ly cảm thấy đối với tên trên danh nghĩa hôn phu này rất hiếu kỳ, có thể từ trong nghịch cảnh mà vẫn kiên trì tu luyện không buông quả thật khiến người ta khâm phục, bất quá trên đời này không chỉ có mình hắn như vậy. Thượng cổ xa xưa, không có linh căn nhân loại nhiều vô số kể, trong đó có một số người vì một lòng nhập đạo mà không ngừng rèn luyện, bọn họ một thân võ công tục gia một đường từng bước một mà đi đến tiên đạo bậc thềm, bất quá nghịch thiên mà đi chung quy vẫn không thể đắc lấy đạo quả, chỉ có những người có khí vận cơ duyên ngập trời may ra mới có thể cá vượt long môn.
" Không biết Lưu gia ở nơi nào." Mộ Ly quay sang hỏi.
" Tiên tử chính là muốn gặp tên tiểu tử này." Trịnh Vân Bân ngạc nhiên, bất quá người ta là đệ tử tông môn nên hắn không giám chêu chọc.
P/s: nếu có hệ thống thì mọi người cảm thấy sao, hai ngày nay suy nghĩ mãi chuyện này nên đành tách ra làm nhiều chương, mong mọi người góp ý.