Chương 12
Ngay từ đầu Hứa Tu Kiệt đã chú ý tới cô gái mặc váy ren hồng, nhìn qua nhu yếu, bộ dáng cực kỳ khiến người thương, nhưng anh ta chú ý thấy dáng người phía dưới chiếc váy đó khiến đàn ông máu nóng sôi trào, anh ta đúng là lão luyện, liếc mắt một cái liền biết là cực phẩm. Cho nên cũng nhìn nhiều vài lần, nhưng thời điểm Hàn Mai Mai ở phía trên nói chuyện, biểu tình của cô gái này cực kỳ hung dữ, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục, nhưng lập tức khiến anh ta mất hứng thú.
Phụ nữ một khi xuất hiện vẻ mặt này, chỉ có thể nói rằng người phụ nữ này không đơn giản, tâm kế rất nặng, loại con gái này một chút cũng không khả *. (chả hiểu tác giả đặt cái ‘*’ này ở đây để thay thế cho cái gì, khiến mình đọc cũng k biết câu đấy có nghĩa chi)
Trình Khả Hinh không biết trong nháy mắt vừa rồi, một trong hậu cung của cô ta, đã không còn có hứng thú với cô ta rồi.
Hàn Mai Mai vừa xuống đài, rất nhiều người cứ tới đây chúc mừng cô, đương nhiên cũng không thể thiếu đám người Ôn Hân Nghiên.
Hôm nay Tôn Tiểu Vân trái lại chưa có tới cố ý tách Lục Giai Duệ và cô ra, chỉ là nhìn biểu tình của cô ta cực kỳ khó chịu, xem ra đã bị các trưởng bối làm công tác tư tưởng rồi.
Hàn gia gia vốn là một lòng nghĩ muốn tác hợp cô và Lục Giai Duệ, mà Lục Giai Duệ nhìn qua cũng rất phối hợp, nếu người trong nhà anh ta cũng có ý như vậy, không biết trừng đây lại thành sự thật..
Nhưng Hàn Mai Mai thật sự không thể tiếp nhận Lục Giai Duệ. Cô biết Lục Giai Duệ cực kỳ ưu tú, nhưng cô làm sao có thể để cho chồng tương lai của mình có khuôn mặt giống Hàn tiện tiện được. Cảm giác này giống như loạn luân vậy.
Chỉ là nghĩ đến hình ảnh bọn cô hôn môi, tóc gáy của cô liền dựng thẳng lên.
Hàn Mai Mai cảm thấy cô cần phải nói rõ ràng với Lục Giai Duệ. Cũng không phải cô cảm thấy Lục Giai Duệ sẽ thích cô, mà cô biết Lục Giai Duệ sẽ không cự tuyệt yêu cầu của trưởng bối.
Đương nhiên tốt nhất là để cho Lục Giai Duệ và các trưởng bối nói rõ ràng là tốt hơn.
Cô nhớ trong tiểu thuyết, cũng trong ngày hôm nay, Lục Giai Duệ sẽ gặp được nữ chủ. Bởi vì nguyên chủ nhìn thấy cô ta đứng một mình trong vườn hoa, sau đó nguyên chủ chạy đến nhục mạ nữ chủ một phen, tiếp theo lại muốn tát nữ chủ, đúng lúc này bị Lục Giai Duệ cản lại.
Nữ chủ liền nhào vào trong lòng Lục Giai Duệ khóc (vô liêm sỉ, k quen k biết mà lao vào lòng người ta khóc, đúng là vô liêm sỉ), khiến tâm Lục Giai Duệ đau nhói. Từ đó về sau Lục Giai Duệ thường im lặng trợ giúp nữ chủ. Sau đó rốt cục khiến nữ chủ cảm động, liền thu nhận anh ta.
"Hàn Mai Mai, trước kia cậu cũng không nói với bọn tớ chuyện này. Giữ bí mật thật tốt đó.” Tào An Ny trêu đùa nói.
Hàn Mai Mai có chút xấu hổ nói, "Tớ cũng là mấy ngày hôm trước mới biết được chuyện này."
"Về sau bọn tớ phải gọi cậu như thế nào đây? Hàn tổng? Bà chủ Hàn?" Tào An Ny chế nhạo nói.
"Thôi, cậu đừng trêu chọc tớ nữa."
Không đợi các cô nói thêm vài câu, Tào An Ny bị cha mẹ cô ấy gọi đi, Tôn Tiểu Vân cũng cùng đi theo rồi.
Ôn Hân Nghiên lúc này mới cùng Hàn Mai Mai nói, "Mới vừa rồi tớ nhìn thấy cặp mẹ con cực phẩm kia. Cậu..." Cô ấy có chút lo lắng nhìn Hàn Mai Mai.
Xem ra Ôn Hân Nghiên là thật tâm quan tâm cô, trong lòng Hàn Mai Mai ấm áp, cảm thấy Ôn Hân Nghiên thật sự là bằng hữu đáng kết giao.
Cô trấn an nói, "Không sao, họ không tạo ra được chuyện gì đâu." Ba Hàn là người ích kỉ như vậy, cũng sẽ không vì kết hôn với Từ Mỹ Phụng mà mất đi sự nghiệp hiện tại. Đương nhiên hiện tại hai mẹ con kia đâu có thân phận gì mà dám xuất hiện gây chuyện chứ.
Ôn Hân Nghiên thấy Hàn Mai Mai bình tĩnh như vậy, cũng không còn lo lắng nhiều. Cô ấy đối với Hàn Mai Mai hiện tại cực kỳ tin tưởng.
"Quấy rầy hai người bạn tốt nói chuyện rồi. Mai Mai, con qua đây, ông nội dẫn con đi gặp mấy người." Hàn gia gia đi tới nói.
"Có gì thì gọi tớ nha...." Hàn Mai Mai lôi kéo tay Ôn Hân Nghiên dặn dò.
"Biết rồi, cậu đi đi." Ôn Hân Nghiên cười thúc giục cô.
Hàn Mai Mai đi theo Hàn gia gia đi gặp một số vị tai to mặt lớn trên thương trường.
Phía sau có một nhóm người tiến vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy đi đầu là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hung tướng, trên mặt còn có một vết sẹo. Bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi, ngũ quan thâm thúy, mà diện mạo cũng không giống người phương Đông, tóc màu cây đay, ánh mắt là màu nâu nhạt, là con lai.
Phía sau bọn họ là một đám vệ sĩ.
Con lai, Hàn Mai Mai có vẻ đăm chiêu, chẳng lẽ là một trong đám hậu cung của nữ chủ, Lạc Thần Dật.
Hàn gia gia cho rằng Hàn Mai Mai không biết anh ta. Liền giải thích với Hàn Mai Mai, "Người trên mặt có vết sẹo là Lạc Vĩ Kỳ. Công việc làm ăn của ông ta năm gần đây rất phát triển, con có muốn kết giao với ông ta hay không, thì cũng không nên đắc tội ông ta. Ông ta trước kia xuất thân từ xã hội đen, về sau mở công ty dần dần chuyển sang Bạch đạo. Người tuổi trẻ bên cạnh ông ta là Lạc Thần Dật, nghe nói tháng trước con trai độc nhất Lạc Thần Thiên của ông ta tai nạn xe cộ. Sau đó liền tìm được đứa con riêng Lạc Thần Dật này, để cho cậu ta tới quản lý công ty."
Hàn Mai Mai lại nhìn Lạc Thần Dật vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Lạc Thần Dật cũng đã nhận ra Hàn Mai Mai khắp nơi nhìn anh, cười mỉm đón nhận ánh mắt Hàn Mai Mai.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Hàn Mai Mai rất nhanh dời đi ánh mắt.
Cô không có nhìn thấy ý cười trên môi Lạc Thần Dật càng sâu hơn.
"Ông Hàn, chúng tôi tới chậm. Ông cũng không trách chứ." Lạc Vĩ Kỳ đi tới sang sảng nói.
"Đâu có đâu có, Lạc tiên sinh có thể tới, đã là nể mặt tôi rồi."
Hai vị thổi phồng lẫn nhau một phen. Lạc Vĩ Kỳ liền đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Hàn Mai Mai, "Vị này chắc là cháu gái của ông rồi. Quả nhiên là tiểu thư khuê các. Vừa thấy cùng người thường có khác biệt. Xem ra cháu rể của ông nhất định phải là Nhân Trung Long Phượng mới có thể xứng đôi."
"Đâu có, đứa nhỏ này, ông đừng nhìn nó như vậy, kỳ thật cực kỳ bướng bỉnh. Kết hôn còn sớm. Tôi không vội, lại nói đều là chuyện người trẻ tuổi, trưởng bối chúng ta không cần nhúng tay vào. Trái lại về sau, nó quản lý công ty, nhờ các vị chỉ dạy con bé nhiều hơn.” Hàn gia gia nói xong, lời nói xoay chuyển, "Vị này chắc là quý công tử rồi, quả nhiên là tuấn tú lịch sự."
"Ông đừng khen nó, sẽ khiến nó đắc ý đó. Nhưng tôi với đứa nhỏ này cũng cực kỳ vừa lòng." Lạc Vĩ Kỳ đột nhiên nói, "Nếu không để cho hai đứa nhỏ nhảy một điệu nhảy đi."
Hàn Mai Mai nghe ông ta nói cũng ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới Lạc Vĩ Kỳ để ý đến cô, nhưng cô cũng là người thừa kế duy nhất tập đoàn Hàn thị, đây cũng đủ hấp dẫn rồi. Cưới cô tương đương cưới tất cả tập đoàn Hàn thị. (tỷ à, Hàn thị tuy lớn nhưng cũng k lớn bằng tập đoàn nhà người ta đâu, còn phải nhờ cậy nhiều đó nha)
Hàn gia gia cười hề hề nói, "Thật sự thật có lỗi, đứa nhỏ này đã đáp ứng đứa nhỏ nhà họ Lục nhảy một điệu rồi." Ông thấy tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, lại bổ sung thêm, "Mai Mai, con nhảy với Giai Duệ xong rồi nhảy với Lạc công tử một điệu nha."
Hàn gia gia nói như vậy, Hàn Mai Mai cũng chỉ có thể đáp ứng.
Lạc Vĩ Kỳ đối với đề nghị này cũng cực kỳ vừa lòng.
Lạc Thần Dật tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Mai Mai.
"Xin lỗi hai vị. Bên kia còn có khách. Mời hai vị cứ tự nhiên." Hàn gia gia nói xong liền lôi kéo Hàn Mai Mai rời đi.
Sau khi cách bọn họ đủ xa, Hàn gia gia chậm rì rì nói, "Lạc Thần Dật kia nhìn qua trái lại rất được, nghe nói cậu ta vừa lên đài, liền trấn áp được đám nguyên lão trong công ty. Chỉ tiếc trong nhà bọn họ quá phức tạp, để con làm con dâu nhà đó, ông rất lo lắng."
Hàn Mai Mai đầu hắc tuyến, xem ra Hàn gia gia hiện tại một lòng muốn gả cô ra ngoài, thấy ai tuổi trẻ đầy hứa hẹn liền muốn tác hợp cho cô.
Nhưng Hàn Mai Mai nhớ rõ Lạc Thần Dật sẽ không lên sân khấu sớm như vậy mới đúng, chẳng lẽ có một số việc đã phát sinh biến hóa rồi hả?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đoạn thoại nhỏ…
Lạc Thần Dật (móc * mũi): Ông đây rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Tác giả, ngươi để ta nhanh nhanh ôm nàng về đi!
Tác giả (khúm núm): ... Cái này…Đây là nội dung tác phẩm cần...
Lạc Thần Dật (đá tung ghế dựa): Ông đây muốn!
Tác giả: ...