Chương 40
"Ba người các cậu đang làm gì đấy?" Tôn Tiểu Vân đang nhìn ba người các cô rượt đuổi nhau.
"Không có gì." Ôn Hân Nghiên vuốt lại tóc, sửa lại quần áo như không có chụt gì cả. Cô ấy vẫn cảm thấy Tôn Tiểu Vân là đơn thuần nhất trong các cô, hồn nhiên, theo bản năng không nói với cô ta chuyện nhà của Hàn Mai Mai.
Tào An Ny cũng nghĩ như vậy, cô ấy nói sang chuyện khác, "Saobây giờ cậu mới đến. Bọn tớ còn tưởng cậu không tới?"
Hai người không nhắc đến chuyện của Trình Khả Hinh, Hàn Mai Mai cũng không muốn nói.
Tôn Tiểu Vân hạ mi, trực giác nói cho cô ta biết ba người này có bí mật mà cô ta không biết, cũng không muốn cho cô ta biết, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái.
Ôn Hân Nghiên lúc này nhận một cuộc điện thoại, "Được, mấy người qua đây đi."
Hàn Mai Mai có chút tò mò tới gần hỏi, "Còn có ai tới sao?"
"Lát cậu liền biết." Ôn Hân Nghiên đã nói câu này, ý là sẽ không nói.
Tào An Ny cũng biết ai sẽ đến, mím môi không nói lời nào.
Hàn Mai Mai thấy hai người kia như vậy lại càng tò mò.
"Ôn tiểu thư, chào."
Hàn Mai Mai ngẩng đầu liền thấy bốn người đàn ông ăn mặc xinh đẹp mỉm cười nhìn các cô. Mỗi một người đều thật sự xuất sắc, ngũ quan xinh đẹp, mà dáng người cũng rất được.
Người đi đầu rất tự giác đến ngồi bên cạnh rót rược cho Ôn Hân Nghiên, ba người còn lại lần lượt ngồi bên cạnh các cô.
Nhìn bọn họ lấy lòng các cô, Hàn Mai Mai không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Đây là một đám sắc nữ...
"Hàn tiểu thư, sao cô không uống rượu." Người ngồi ở bên cạnh Hàn Mai Mai tên là Tiểu Duy. Anh ta cúi đầu lại gần Hàn Mai Mai, thổi hơi bên tai Hàn Mai Mai, tay để ngang hông, tư thế cực kỳ ái muội.
Người Hàn Mai Mai cứng đờ, sau đó ngồi xích sang bên cạnh, cô không thích mùi nước hoa trên người Tiểu Duy. Một người đàn ông mà lại dùng nước hoa!
Tiểu Duy ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, tiếp tục tìm đề tài nói chuyện phiếm với Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai cũng nói vài câu, Tiểu Duy cũng nhìn ra được Hàn Mai Mai không có hứng thú với anh ta. Thấy mấy người bạn bên cạnh và kim chủ đều chơi đùa rất vui vẻ,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Anh ta vẫn cho rằng diện mạo anh ta là cực kỳ xuất sắc, nhưng dốc sức làm hai ba năm vẫn chỉ là người mẫu hai bàn tay trắng.
Dần dần anh ta cũng hiểu. Muốn có một vị trí riêng, rõ ràng chỉ dựa vào khuôn mặt là không đủ, quan trọng nhất là có quan hệ, mà anh ta cũng chỉ là một người mấu không có bối cảnh.
Nhưng khoảng thời gian trước anh ta quen Tiểu La, Tiểu La này cũng là người hiện tại đang ngồi bên cạnh Ôn Hân Nghiên, có chút thân phận. Anh ta mang theo hắn từ từ đi vào cái vòng luẩn quẩn của những người trong giới thượng lưu này.
Nhưng đồng thời anh ta biết được cho tới nay anh ta chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, những người này chỉ tùy tiện cho chút tiền boa cũng đủ cho anh ta tiêu xài một thời gian.
Trước đây anh ta không gặp nhóm người Ôn Hân Nghiên, nhưng đã sớm nghe nói đại danh của các cô. Các cô là nhân vật nổi tiếng trong nhân vật nổi tiếng, xuất thân của ai cũng đều không bình thường, mà bộ dáng lại xinh đẹp như hoa, dễ hầu hạ hơn mấy phu nhân kia rất nhiều, ai cũng cực kỳ quy củ, sẽ không chơi đùa quá phận.
Thời điểm anh ta vừa bước vào liếc mắt liền nhìn thấy bốn người này, mỗi người đều đều có điểm đặc sắc, xinh đẹp,, quyến rũ.
Diện mạo Hàn Mai Mai bên cạnh này, thừa sức tiến vào Làng Giải Trí.
Trong lòng anh ta cũng có chút rộn rạo. Anh ta đương nhiên biết Hàn Mai Mai là ai, người nối nghiệp duy nhất của tập đoàn Hàn thị. Nếu anh ta có thể bên cạnh Hàn Mai Mai, nửa đời sau của anh ta liền không cần lo.
Tâm tư của anh ta không khỏi lung lay, nhưng Hàn đại tiểu thư này, giống như không có hứng thú với anh ta, anh ta không tự giác để tay trong túi áo mình... (????)
"Ai, kia không phải Lạc thiếu sao?" Tào An Ny đột nhiên nói.
Hàn Mai Mai nhìn theo hướng Tào An Ny chỉ.
Quả nhiên là Lạc Thần Dật, mặc một bộ tây trang màu trắng, ở trong nhà cũng vẫn mang kính râm, Hàn Mai Mai có chút bất đắc dĩ. Nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Mai Mai thấy anh có biểu tình nghiêm túc như vậy, phía sau anh có mấy người áo đen đi theo, đi đến một căn phòng.
Hàn Mai Mai chú ý tới thấy Lạc Thần Dật nhìn quét qua chỗ này, nhưng rất nhanh lại nhìn không chớp mắt đi về phía trước. Chắc là không nhìn thấy các cô.
"Quán rượu này nhà họ Lạc mới thu mua. Hiện tại những nơi giải trí như vậy cơ bản đều đã thuộc về nhà họ Lạc rồi." Ôn Hân Nghiên nói.
"Lạc Thần Dật thật đúng là có bản lĩnh." Tào An Ny tán thưởng.
Hàn Mai Mai yên lặng nghe không phát biểu ý kiến.
Hàn Mai Mai phát hiện Tôn Tiểu Vân có vẻ đăm chiêu nhìn cô. Nhưng chỉ cần cô nhìn là cô sẽ nhanh chóng rời đi.
Hàn Mai Mai có chút kỳ quái, nhưng không có để ở trong lòng.
"Hàn tiểu thư, ly rượu này tôi rót cho cô, cô uống xem." Tiểu Duy đưa qua một ly rượu. (?????)
Hàn Mai Mai gật đầu,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, nhưng không có nhận ly rượu.
Tiểu Duy có chút xấu hổ nâng ly rượu để ở bên cạnh.
"Mai Mai, cậu làm sao vậy? Tâm tình không tốt?" Tôn Tiểu Vân thăm dò hỏi.
Một câu của Tôn Tiểu Vân này thành công hấp dẫn sự chú ý của Ôn Hân Nghiên và Tào An Ny. Các cô đều nhìn về phía bên này.
Hàn Mai Mai vẻ mặt nhàn nhạt nói, "Không có gì. Sao cậu lại nói như vậy?"
"Tớ thấy cậu cũng không nói chuyện với Tiểu Duy, cậu không hài lòng với anh ta sao?" Tôn Tiểu Vân hỏi.
Biểu tình của Tiểu Duy có chút khẩn trương, chỉ sợ Hàn Mai Mai nói ý bất mãn.
"Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Tiểu Duy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tớ nghe nói lần trước cậu rơi xuống biển, cậu không có chuyện gì hay sao?" Tôn Tiểu Vân lại thân thiết nói.
"Không có việc gì, cậu thấy hiện tại không phải tớ rất tốt hay sao?"
Ngươi một lời ta một câu, Tôn Tiểu Vân đột nhiên hỏi, "Gần đây sao cậu không đi tìm Ngụy thiếu?"
Hàn Mai Mai bất đắc dĩ, trước đây lời cô nói với cô ta, cô ta nghe không hiểu sao, "Trước đây không phải tớ đã nói với cậu tớ không thích anh ta sao?"
"Vậy hiện tại cậu có người trong lòng rồi hay sao?"
Sao Tôn Tiểu Vân đột nhiên quan tâm chuyện tình cảm của cô như vậy chứ, có chút quái dị.
Hàn Mai Mai cầm ly rượu tên bàn uống một ngụm, ngòn ngọt, hương vị cũng không tệ lắm, "Cậu cũng thấy đấy, hiện tại chuyện công ty đã khiến tớ bận như vậy. Làm gì có thời gian đâu mà yêu đương.”
Tôn Tiểu Vân giống như còn có chút lo lắng nhìn Hàn Mai Mai.
"Đúng rồi, gần đây cậu và anh họ cậu thế nào rồi." Tào An Ny cười hỏi.
"Cũng vẫn như vậy thôi." Tôn Tiểu Vân đối với vấn đề này không có hứng thú. Trong cảm nhận của cô ta không ai có thể xứng đôi với anh họ cô ta, ngay cả bạn tốt của cô ta cũng vậy.
Ngồi một lúc, Hàn Mai Mai cảm thấy có chút bực mình, đứng lên nói, "Tớ đi toilet một lát."
"Cần tôi đi với cô hay không?" Tiểu Duy khẩn trương hỏi. (????)
Hàn Mai Mai lắc lắc đầu, nghĩ thầm Tiểu Duy này cũng ân cần quá mức rồi.