Chương 9: Uống rượu
“Thời tiết đêm nay thật dễ chịu” .
Hạ Tuyết nhủ thầm rồi khẽ cười. Ngón tay vân vê chiếc cốc thuỷ tinh màu xanh boóc đô nhàn nhạt rồi hướng nó về phía người phục vụ quầy bar, kèm theo đó là một nụ cười thân thiện:
“ Anh giai.... Híc” Hạ Tuyết vừa lên cơn nấc vừa nói với giọng say mèm.” Anh rót thêm đi.....loại nào cũng được....”
Người phục vụ hốt hoảng nhìn cô gái . Mắt hướng về số rượu nằm la liệt trên bàn mà lòng thầm chột dạ. Từ những loại rượu nhẹ như rượu trái cây, cocktail cho đến những loại rượu nặng đô như gin, vodka và cả scocth đều được cô gái trước mặt uống không sót một giọt. Hắn không biết tại sao hôm nay mình lại xui xẻo đến thế, không những phải tiếp đến một con quái thú nghiện rượu nhất hạng mà là đến tận hai con . Chắc chắn cứ cái đà này,rượu trong quán hắn sẽ bị uống sạch sẽ không còn chai nào mất. Nghĩ đến đây,người bartender chỉ biết im lặng, hướng đôi mắt ái ngại về phía cô gái đang dí chiếc cốc vào sát mặt mình.
Thấy người đàn ông trước mặt lầm lì, Hạ Tuyết thoáng nhăn mặt. Đôi mắt phát ra hàn băng lạnh lẽo, tay siết chặt chiếc cốc thuỷ tinh. Hơi men cộng với sự sốc nổi khiến cô bắt đầu có những suy nghĩ không được ổn định....
Sao vậy?
.......
Tên này sao không rót rượu ?
.......
Hắn khinh mình à?
.......
Hay là hắn nghĩ mình không uống hết
được chỗ rượu này?
.......
Hay là....... Cuối cùng cũng có người đàn ông chịu khuất phục trước vẻ đẹp của Dương Hạ Tuyết này rồi?......
.......
Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết bất giác phá lên cười man dại. Nụ cười của cô lớn đến mức làm xua tan đi không khí yên tĩng của quán bar . Khiến những cặp mắt tò mò và xét nét đều hướng về phía cô, kèm theo đó là những lời bình phẩm khó nghe.
“ Quán bar của khách sạn cao cấp mà sao có thể vô duyên thế cơ chứ!”
“ Hứ ! Làm ăn thế mà được à! “
“ Sao lại cho một kẻ say vào đây làm càn vậy! An ninh lỏng lẻo thật đấy”
“ Trời ơi! Thật là mất mặt quá đi thôi”
........
Những câu nói rất nhỏ vang lên nhưng cũng đủ để bay đến tai người phục vụ. Anh ta bất thời ngượng chín mặt, rủa thầm:“ Đúng là đã xui lại càng xui“. Anh ta toan vươn tay, chạm vào chiếc cốc thuỷ tinh của cô gái rồi lí nhí:
“ Tiểu thư, tôi nghĩ cô nên dừng uống đi! Cô đã uống nhiều quá rồi đó! Cô xem, mọi người đang nhìn chúng ta kìa!”
Hạ Tuyết nghe thấy câu nói của người phục vụ, bất giác bèn ngẩng đầu.
Đôi mắt quét qua những con người đang xì xào,bàn tán xung quanh , ý cười nhàn nạt bỗng xuất hiện nơi đáy mắt. Trông bộ dạng của cô hiện giờ không hề có chút lo lắng, xấu hổ. Mà trái lại,thật cao hứng,như đang xem mấy con khỉ diễn trò. Quả thật chỉ là mấy con khỉ ngu ngốc . Người phục vụ ngạc nhiên trước biểu hiện của cô gái kì lạ. Thắc mắc không biết có phải rượu vào quá nhiều khiến cô đứt luôn dây thần kinh xấu hổ rồi hay không?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, người phục vụ không để ý đến Hạ Tuyết đã quay phắt lại nhìn mìnhkhieesn hắn ta bất chợt giật nảy người, toan lùi về phía sau thì Hạ Tuyết đã nhanh tay nắm chặt cổ áo hắn. Rồi bàn tay còn lại đưa lên, khẽ vuốt ve chân mày rồi đi xuống gò má khiến người phục vụ rét run . Không hề có một chút ấm áp mà chỉ có một sự tàn nhẫn,lạnh lùng đến đáng sợ.
Hạ Tuyết im lặng một lúc lâu. Bất chợt cô đưa chiếc cốc ra trước mặt người phục vụ. Và trong khi anh ta đang còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng :
“Choang!!!!”
Một âm thanh ròn rã vang lên. Chiếc cốc trong tay cô gái bị bóp nát vụn, những mảnh thuỷ tinh rơi vỡ , tán loạn khắp mặt bàn,kèm theo đó là sắc mặt không thể tệ hơn của người phục vụ. Tiếp theo đó là một nụ cười không thể tươi hơn của cô gái nhưng chỉ khiến người phục vụ diễn tả bằng hai chữ.
“Bệnh hoạn”
Một giọng nói du dương vọng về lạnh lùng như âm hồn:
“ Bây giờ anh có rót không ???”
Người phục vụ sợ hãi.
Loạn rồi!Đúng là loạn rồi!
Hôm nay hắn gặp phải quái thai nhất hạng rồi. Chiếc cốc thuỷ tinh hai lớp dày vậy mà cô gái này bóp nát dễ dàng không khác gì một món đồ chơi. Nếu đó mà là cái cổ hắn thì......
Người phục vụ nuốt nước bọt, lưng áo ướt đẫm mồ hôi,hắn cất giọng lắp bắp:
“ Vâ....ng, vâng....!!!! Tôi...tôi rót xin cô ...đừng...đừng...đập phá nữa!!!”
Hạ Tuyết nghe xong lời nói của người phục vụ bèn thu lại bộ mặt đáng sợ của mình, mỉm cười nói:
“ Thế mới ngoan chứ !!!”
Nói rồi cô cúi người,tì tay lên mặt bàn. Để mặc cho người phục vụ lập cập rót rượu. Đôi mắt nhắm hờ hững. Mệt mỏi muốn ch.ết mất!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời , Dương Hạ Tuyết không biết mình phải làm gì? Không biết sẽ đi về đâu? Cũng không biết tương lai nào đang chờ đón trước mắt? Hai năm qua trả thù cho người đàn ông cô yêu thương nhất,rồi khi mọi chuyện kết thúc: Cô còn lại gì? Rốt cục thì vẫn là kẻ tay trắng mà thôi?
Thấy Hạ Tuyết có vẻ đã bình tĩnh. Người phục vụ đặt cốc rượu mạnh trước mặt, chần chừ một lúc lâu rồi lên tiếng:
“ Tiểu thư rượu của cô ....tôi để trên bàn . Tôi....có thể đi được không? Còn...còn có khách đang chờ tôi.”
Nói xong , hắn thu mình lại, chờ đợi một trận cuồng phong ập đến . Nhưng cô gái trước mặt chỉ nhắm mắt, gật đầu, phó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Người phục vụ thở phào , rón rén cầm chiếc khay chất đầy các loại rượu từ cognac, brandy ,vodka,..... Rồi nhanh chóng đi nhanh khỏi quầy pha chế.
Người phục vụ bước nhanh. Đôi chân thoăn thoắt vội vã rẽ qua các lối đi rồi tiến vào một góc khuất trong quán bar. Nhìn qua thì mọi người sẽ nghĩ đây chỉ là một tiểu cảnh, với những bồn cây trang trí không hơn không kém. Nhưng không ai ngờ rằng, cái chỗ khỉ ho cò gáy này lại chính là chỗ ngồi sang trọng nhất trong quán bar. Không gian kín đáo, những đồ nội thất đắt tiền và ánh đèn vàng êm dịu. Bên cạnh lại có một ô cửa kính đón gió,phóng tầm mắt ra con sông thành phố tạo nên một vẻ đẹp lãng mạn, nên thơ . Không cần nói cũng biết chỉ có tầng lớp trí thức, thượng lưu mới dám ngồi tại đây.
Người phục vụ nhẹ nhàmg đặt chiếc khay xuống . Cẩn thận không phát ra một tiếng động, có vẻ như không muốn làm phiền người đàn ông đang ngồi trầm tư trên chiếc ghế bành.
“ Mặc tiên sinh, rượu của ngài đây ạ! Ngài có cần gì nữa không?” Người phục vụ khẽ nói
Đến lúc này người đàn ông mới từ từ mở đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía trước. Ánh tím trong đó toả ra , tản mát khắp không gian mang lại một sự khó thở vô hạn. Người phục vụ thoáng giật mình, cất giọng nhắc nhở:
“ Mặc tiên sinh, ngài quên không đeo kính áp tròng
Người đàn ông quay lại trừng mắt với người phục vụ. Lúc này anh ta mới biết mình lỡ lời,vội hoảng hốt lí nhí nói:
“ Xin lỗi ngài! Mặc tiên sinh. Là tôi không biết thân biết phận”
Người đàn ông nheo mắt, con người bắn ra tia nhìn nguy hiểm khiến người phục vụ chỉ biết cúi gầm mặt. Một lúc sau đó, hắn mới từ từ rút trong túi áo một điếu thuốc đưa lên miệng , nhàn nhạt bảo người phục vụ:
“ Chuẩn bị xong hết chưa”
“ Dạ! Mặc tiên sinh đã xong rồi!”
Người phục vụ hoảng hồn, khẽ đáp.
“ Tốt!” Người đàn ông khẽ cười , trong làn khói mỏng lộ ra sự tàn nhẫn.”Vậy bắt đầu trò chơi đi”