Chương 58: Bí ẩn mật thư

Chủ yếu viết chậm là do mình bí văn quá, nhưng sau một tuần thảo luận với CỐ VẤN RIÊNG của mình, cuối cùng mình đã giải quyết đc vđ then chốt. Mong mọi ng đừng bỏ rơi tg lầy lội vì cuộc đối đầu giữa Mặc Lãnh Phong và Dương Hạ Tuyết đã bắt đầu rồi đấy!!! ( He…he…. Cười nham hiểm) Aikaba Hikori. ”


Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì nhướn mày, tay gác lên thành ghế, cười nói:
” Ồ là hai nhóc con à…. Sao vậy, không ngủ được ư? ”
” Đúng thế! ” Hạ Tuyết không nhìn bọn nhóc, chỉ tập trung vào bát cơm trước mặt, một ánh nhìn cũng không hướng về Tử Y và Lam Thiên mà chỉ tiếp lời:


” Mau lên ngủ đi ”


” Mẹ….!!!! ” Lam Thiên đột ngột lên tiếng, khuôn mặt rơm rớm nước mắt, có vẻ sắp khóc đến nơi. Tử Y một bên lắc lắc đầu, giả bộ thế này, thật không phải phong cách của cô bé chút nào! Nhưng không thể để mẹ giận mãi được, nhìn điệu bộ của Hạ Tuyết thì chắc hẳn khéo cô bé và anh trai sẽ bị bỏ rơi đến hết năm mất. Cố gắng tiến lại gần Hạ Tuyết, hai đứa trẻ níu tay cô rồi rụt rè lên tiếng:


” Mẹ…mẹ đừng giận bọn con nữa mà!!! Bọn con đã biết lỗi rồi! ”
Nhưng thấy vẻ mặt Hạ Tuyết vẫn lạnh băng, Lam Thiên và Tử Y xụ mặt, có vẻ hết cách. Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì đặt bát cơm ở trên tay xuống bàn. Ngả người ra sau ghế, hắn hất đầu hỏi lũ trẻ:


” Sao vậy, hai nhóc đã làm gì rồi? ”
Lam Thiên và Tử Y cúi đầu, gật gật tỏ vẻ thú nhận. Nhưng chưa kịp để cho hai đứa trẻ kịp lên tiếng, Hạ Tuyết ở phía đối diện Mặc Lãnh Phong đã lạnh lùng chen vào:


available on google playdownload on app store


” Hai đứa chúng đã nói dối tôi. Mà tôi từ trước đến nay không bao giờ tya thứ cho những kẻ nói dối! ”
“Chà!!! Tôi không biết cô lại có quan niệm như thế đấy! ” Mặc Lãnh Phong nhếch môi tỏ ý cười cợt, nói đoạn hắn quay sang hai đứa trẻ, nhìn chúng một hồi rồi cúi người xuống:


” Này hai nhóc, sao hai nhóc để mẹ giận vậy, nói thật đi! ”
” Vì lần trước….bọn cháu đã gặp chú nên…nên!!! ” Lam Thiên rụt rè nói, chỉ vài chữ đơn giản nhưng cũng đủ để Mặc Lãnh Phong hiểu ra. Hắn hỏi tiếp:


” Vậy đây là lỗi của tôi nhỉ? ” Hắn tiếp tục nhướn mày rồi ngẩng đầu:
” Thế thì sao lại là lỗi của bọn nhóc này chứ? ”


” Anh đâu phải là bố của bọn nhóc, anh đâu cần quan tâm làm gì? ” Hạ Tuyết thẳng thừng nói rồi đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa. Mặc Lãnh Phong thấy vậy thì cũng để mặc cô, đứng dậy, khoác áo ngoài vào rồi thản nhiên nói:
” Cũng được, dù sao tôi cũng ăn xong rồi! Cảm ơn cô ”


” Đã về luôn rồi sao? “Hạ Tuyết bâng quơ hỏi, bỗng chợt nhận ra mình vừa nói gì bèn luống cuống cúi đầu. Quả nhiên Mặc Lãnh Phong chớp được thời cơ, ý cười tà mị trên môi càng thêm phần hấp dẫn:


” Được rồi nếu Hạ Tuyết tiểu thư đã lưu luyến tôi như vậy, lần sau tôi sẽ ở lại với cô!!! ”


” Lần sau cái gì Đây là lần duy nhất, anh về đi, không tiễn! ” Hạ Tuyết tức giận nói, khuôn mặt đầy sự đe doạ và có vài phần uỷ khuất. Thế nhưng phản ứng tưởng chừng hết sức bình thường này của Hạ Tuyết làm cho Lam Thiêm và Tử Y thoág ngạc nhiên.


Từ bao giờ hai đứa trẻ thấy mẹ của chúng có bộ mặt tức giận lạ lùng đến vậy? Trông cứ như một đứa trẻ con đang hờn dỗi, thật khiến cho người ta nghĩ không ra. Trái lại với bộ mặt ngạc nhiên của Lam Thiên và Tử Y, Mặc Lãnh Phong lại chỉ điềm đạm sải bước đến nơi cửa ra vào rồi toan mở nó, bỗng chốc bàn tay đặt trên nắm cửa của hắn bỗng khựng lại, nhìn hai đứa nhóc vẫn đang chăm chăm quan sát mình, hắn vẫy tay:


” Cố lên hai nhóc, một người mẹ không thể giận các con mình lâu đâu! ”
Nói rồi không để hai đứa trẻ kịp phản ứng gì, hắn tức tốc đẩy cửa, bước ra ngoài, để lại một bóng hình khuất dạng sau cánh cửa rồi mất hút vào màn đêm vô tận.
***


Bước ra khỏi căn nhà của Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong cúi đầu, tay đưa lên tròng mắt rồi cuối cùng lôi ra hai mảnh kính áp tròng trong suốt. Ngẩng đầu, đôi mắt màu hoàng hôn lấp lánh ẩn hiện trong đêm đen rồi hướng về phía căn nhà đang toả ra ánh đèn ấm áp trước mặt. Sự ấm áp từ nó khiến hắn không khỏi có cảm giác xa lạ, rất xa lạ cứ như một tấm lưới bủa vây cõi lòng hắn.


Bất chợt, Mặc Lãnh Phong cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, nghĩ tới suy nghĩ viển vông vừa rồi, hắn thật muốn cười nhạo bản thân mình. Bản giao hưởng số 5 của Bethoveen vang lên trong túi áo kéo hắn trở về thực tại, khẽ nhấc chiếc điện thoại đang kêu từng hồi dịu nhẹ lên tai, Mặc Lãnh Phong trở lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày của mình:


” Nhã… Đúng lúc lắm, cậu mau cho người đến đón tôi ở đường xx ngay đi! ”
Không hẹn, đầu dây bên kia vội vang lên điệu cười thư thái của người đàn ông:


” Ha… Cậu vẫn chưa về sao? Mà này, ông bố của cô tiểu thư kìa vừa gọi đến văn phòng cậu đấy! Xem ra ông ta rất tức giận vì con gái ông ta bị từ chối, mà tôi cũng không ngờ cậu lại bỏ qua một món hàng béo bở như cô ta đấy! ”


” Không cần bố cô ta tập đoàn chúng ta vẫn sẽ phát triển. Nếu như chỉ cần một người vợ để thoát khỏi ” bà ta “, tôi cũng không nhất thiết phải lấy một kẻ nhàm chán như cô gái đó! ”


” Này, rõ ràng lần trước cậu chả bảo là cậu muốn lấy một công cụ thôi sao? Ai mà chả được, sao giờ lại đổi ý thế? ”
” À…!!! ” Mặc Lãnh Phong lên tiếng, ánh mắt bất chợt lại hướng về căn nhà đang sáng đèn rồi nhếch môi:


” Một kẻ khá phiền nhiễu đã chỉ cho tôi biết. Chuyện dài lắm, kể cho cậu sau!!! ”


” Ừm, tôi nghĩ tôi cũng vừa tìm ra một việc thú vị không kém đấy !! ” Lâm Nhã cười cợt nói, bàn tay lại lướt nhẹ trên tấm hình của cô gái có mái tóc bạch kim và đôi mắt sương mù ngời sáng trên tay… Mặc Lãnh Phong ở đầu dây bên cạnh đã nghe ra lời nói đầy ẩn ý của Lâm Nhã, khẽ nhếch môi cười quỷ dị, hắn hỏi:


” Có ai đó đắc tội với cậu sao? ”
” Bây giờ tôi chưa thể nói rõ được! ” Hắn cười đầy nhã ý:
” Khi nào mọi chuyện rõ ràng hơn, tôi sẽ nói cho cậu! ”


” Tôi hiểu, gặp lại cậu sau! ” Mặc Lãnh Phong nói rồi cúp máy. Qua giọng nói của Lâm Nhã, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được có một việc quan trong mà Lâm Nhã vẫn chưa nói cho hắn biết.
Một việc mà chính hắn cũng không thể ngờ được cũng quan hệ đến chính cả tương lai của hắn.


” Thú vị thật đấy! ” Lâm Nhã tự nhủ rồi ngả người ra sau thành giường, để mặc vòm ngực tráng kiện được vô tư ve vuốt bởi cô gái kiều mị đanh loã lồ bên cạnh mình. Ngẩng đầu, cô ta khẽ thì thầm vào tai Lâm Nhã:


” Nhã à!!! Sao anh cứ nhìn tấm hình này mãi thế. Cô gái xấu xí này, chả lẽ là đối tượng mới của anh? ”


” Đâu, ai có thể so sánh với Nina của anh chứ!!! ” Lâm Nhã cười cười rồi khẽ lấy tay cấu nhẹ lên nơi đỉnh hồng của cô ta. Mĩ nhân trong ngực hắn ngay lập tức bèn tỏ vẻ e lệ, đẩy tay hắn, thân thể cũng bắt đầu ửng hồng, quyến rũ như giọng nói đầy mật ngọt:


” Nhã, anh hư thật đó, nói đi, cô ả là ai thế?”
” À!!! ” Lâm Nhã cười híp mắt, vui vẻ nhìn cô gái còn bàn tay thì bắt đầu chạy loạn trên thân thể cô ta:
” Một người quen cũ ý mà! ”
***


” Ối giời ôi!!! Rùng mình thật đấy! ” Dương Hạ Tuyết lên tiếng cảm thán rồi đưa hai tay lên xoa xoa cánh tay. Một cảm giác gai người chạy dọc sống lưng khiến cô không khỏi rùng mình.


Chắc là do thức quá khuya đây mà! Hạ Tuyết nghĩ vậy khi nhìn lên màn hình máy vi tính… 12 h đêm rồi, thật là… Hạ Tuyết vò đầu nhìn đống tài liệu trên bàn rồi trên máy tính… Đây đều là những thông tin vô cùng mật thiết mà cô có thể tìm được trong giới tài chính gần đây, nhưng tìm mãi cũng không thể ra được gì cả? Dường như cái kẻ cung cấp tài chính cho Reaper là một kẻ che dấu vô cùng tài tình, dù cho cô có lùng qua cả tấn mối hàng phi pháp ở HongKong, cái tên của hắn vẫn là một dấu hỏi tưởng chừng như không thể giải đáp.


Là do cô đã sai, hay cô đã bỏ sót một chi tiết nào mà khiến cho việc tìm ra sự thật lại đi vào bế tắc thế này!
Phải chi có ai đó có thể giúp cô, dù là một chút ý tưởng nho nhỏ cũng được. Hạ Nhâm và Mẫn Đường không ở đây! Vậy còn có ai có thể giúp đỡ cô cơ chứ?


Suy nghĩ một hồi, Hạ Tuyết bỗng mở trừng mắt, cô đột ngột đứng dậy rồi bật tung cửa phòng ngủ của mình, chạy ra hành lang rồi gõ cửa căn phòng đối diện:
” Y Nhi, Thiên Nhi, ra đây, mẹ có chuyện cần nói với mấy đứa! ”


Ngay lập tức, chỉ vài phút sau, đằng sau cánh cửa bỗng vang lên âm thanh của những tiếng ” lạch cạch ” rồi hai khuôn mặt thiên thần vội lấp ló sau cánh cửa ra vào. Cậu bé nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng ngái ngủ bảo:
” Mẹ, có chuyện gì vậy? Muộn lắm rồi mà! ”


Hạ Tuyết nhìn vào khuôn mặt đang bơ phờ của lũ trẻ thì thở dài, khoanh tay cô nói:
” Mẹ cần sự trợ giúp của hai đứa! ”
Tử Y nghe cô nói vậy thì thoáng dụi mắt, rồi lấy tay chỉ trỏ:
_ Được thôi ạ! Vậy bọn con được gì? _


” Hừm!!!Y Nhi con định ra giá với mẹ bây giờ sao? ” Dương Hạ Tuyết bực bội nói, cô thật sự không có thời gian cho chuyện này. Lam Thiên cũng bướng bỉnh nhìn cô khiến cho điệu bộ của ba mẹ con họ lúc này cũng thật buồn cười. Hạ Tuyết thấy vậy thì thở dài một hơi, cuối cùng cô ngồi xổm xuống, đôi mắt ánh bạc nghiêm túc nhìn thẳng vào hai cặp mắt hai màu cương nghị rồi thở hắt ra:


” Được rồi, mẹ chịu thua! Hai đứa muốn gì? ”
_ Chúng con muốn mẹ không giận bọn con nữa! _
” Bọn con chỉ muốn mẹ không giận bọn con nữa thôi! ” Lam Thiên nhẹ nhàng nói, gương mặt đáng yêu đến mức làm tan chảy trái tim đối phương:


” Chỉ cần mẹ không giận nữa, mẹ muốn Thiên Nhi và Y Nhi làm gì cũng được! Bọn con sẽ không nói dối nữa, cũng không làm mẹ buồn, sẽ luôn nghe lời mà! ”


Mặt Hạ Tuyết hơi ngẩn ra, cô không thể ngờ hai đứa trẻ sẽ nói vậy. Bản thân Lam Thiên và Tử Y trước đây nếu ra điều kiện với cô thì luôn luôn là về mặt vật chất, nhưng đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ không đòi hỏi gì to lớn mà đơn giản chỉ là một lời tha thứ của cô. Cảm động, Hạ Tuyết ôm bọn trẻ vào lòng rồi tiếp lời:


” Ừm!!! Mẹ biết rồi, Y Nhi và Thiên Nhi rất ngoan, làm sao mà mẹ có thể giận hai đứa chứ! ”
Cái ôm của Hạ Tuyết rất ấm, rất ấm, ấm đến độ khiến khuôn mặt của Lam Thiên và Tử Y cũng ngập tràn niềm vui khiến cho cái không gian của sự bình yên lại lập tức lan toả trong ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
***


” Mẹ ơi, con đã xem qua rồi, những công ty ma này không có một sơ hở nào cả! ” Lam Thiên lên tiếng.
” Y Nhi, còn con? ” Hạ Tuyết quay lại hỏi
_ Con cũng không tìm được gì, các dữ liệu hoàn toàn trong sạch mẹ à! _ Tử Y cũng lắc đầu.


” Haizzz!!! Thật hết biết ” Hạ Tuyết thở đai não nề, xem ra dạo này cô thở dài nhiều hơn bình thường. Cứ thế này chỉ thêm vài ngày nữa Dương Hạ Tuyết cô sẽ trở thành Dương lão bà mất thôi!
Lam Thiên và Tử Y thấy cô có vẻ lo nghĩ quá nhiều bèn lên tiếng:


” Mẹ, hay mẹ nghỉ một chút đi! Làm việc nhiều cũng không có lợi cho sức khoẻ đâu! ”
Trước sự quan tâm của Lam Thiên, Hạ Tuyết hơi bật cười:
” Thật là! Hai đứa lúc nào cũng nói năng già dặn như vậy! Thôi hai đứa mau đi ngủ đi, mai tiếp tục giúp mẹ cũng được!”


” Không mẹ, chuyện này quan trọng mà, bọn…oa… Bọn con muốn giúp… ” Lam Thiên ngáp dài một tiếng còn Tử Y thì dụi mắt, Hạ Tuyết nhìn bọn trẻ rồi lắc đầu, kéo hai đứa nhỏ vào lòng rồi đặt lên giường. Động tác nhanh nhẹn và thành thục như thể đã làm việc này vô số lần rồi. Khẽ vuốt mái tóc bạch kim và trắng của hai đứa trẻ rồi vừa quan sát hai cặp mắt buồn đang lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố chống đỡ kia thì đau lòng nói:


” Thôi, hai đứa ngủ đi, nào, muộn rồi! ”
_ Bọn con xin lỗi_ Tử Y khua khua tay _ Bọn con đã hứa giúp mẹ vậy mà_
” Đâu phải lỗi của hai đứa! ” Hạ Tuyết cười cười ” Chỉ là lần này có vẻ mẹ lại gặp một phải một kẻ khá khó nhằn thôi! ”


Dương Lam Thiên nghe vậy bỗng mở trừng mắt, cơn buồn ngủ vừa rồi cũng không cánh mà bay:
” Mẹ nói ” Lại ” là sao mẹ! Trước đây còn có người có thể làm mẹ gặp khó khăn sao? ”


_ Đúng vậy_ Tử Y cũng bật cả người dậy, khó hiểu hỏi _ Bác Hạ Nhâm từng nói với con ngày xưa hồi mẹ còn giữ chức lão đại. Quyền uy trong tay, một lúc đưa Dương gia lên đứng đầu hắc đạo chỉ trong 2 năm, mẹ lúc đó rất dũng mãnh, sao có người có thể làm khó mẹ chứ? _


” Thế mà có đấy! ” Nghĩ đến thời oanh liệt 6 năm trước của mình, Dương Hạ Tuyết cảm thấy thật khó tin. Đối đầu với người đàn ông đó, cũng thật khó tin. Khẽ cười hoài niệm một chút, Hạ Tuyết bèn tiếp lời:


” Dù mẹ chưa bao giờ kể cho mấy đứa nhưng lúc đó có một người được mẹ coi là đối thủ số một của mẹ. Rất xảo quyệt và thông minh, hắn ta đã suýt gài bẫy mẹ rất nhiều lần, nhưng từ ngày mẹ rời khỏi giới hắc đạo cho đến nay, cũng chưa một lần nào hắn và mẹ phân thắng bại cả! ”


” Ai thế hả mẹ! Một người của phe đối đầu với chúng ta sao? ” Hai đứa trẻ càng lúc càng hào hứng. Trong ấn tượng của chúng, ” mẹ ” là một người vô cùng kiên định, sáng suốt và bất thường đến không ngờ. Bác Hạ Nhâm là đàn ông mà còn phải kính nể mẹ đến vài phần thì một người có thể khiến nữ quái Dương gia – Dương Hạ Tuyết gặp trở ngại thì đúng là chuyện đủ để hai thiên tài nhỏ phải hứng thú…


” Chính xác, hắn được mệnh danh là thần ch.ết của giới hắc đạo, Grim Reaper đó! ”
” Whoa!!! Con có nghe về ông ta một lần rồi. Có mấy chú trong Dương gia đã kể cho con đó là một vị lão đại vô cùng khát máu, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích! ”


” Đúng thế!!! Hắn thật sự rất máu lạnh và cũng rất mưu mô ” Hạ Tuyết háo hức kể cho chúng nghe, đây cũng là lần đầu tiên mà cô chủ động nói cho ai đó về cuộc đối đầu giữa cô và Grim năm nào:


” Nhất là những lần hắn bắt mẹ phải tìm ra âm mưu của hắn qua mấy chứng cứ biến thái vô cùng. Có lần hắn gửi cho mẹ một cuộn băng ghi hình chỉ toàn đầu hươu mới chặt treo trên một vách tường, mẹ phải tìm lại từ đầu để xem… ”


Nói đến đây Hạ Tuyết chợt khựng lại, khuôn mặt đang hào hứng kể chuyện cũng bị dòng suy nghĩ trong đầu chặt đứt. Lập tức bật dậy, Hạ Tuyết chạy đến chỗ bàn làm việc của mình, lấy tay gạt hết đống tài liệu ngổn ngang rồi lục lọi đủ mọi nơi, đôi mắt sương mù phát ra ánh sáng đầy hứng thú. Lam Thiên và Tử Y khó hiểu vội bật dậy, hỏi cô:


” Mẹ… Chuyện gì thế! ”
Hạ Tuyết không quay lại nhìn bọn nhóc, chỉ tiếp tục tập trung tìm kiếm rồi nói với lại đằng sau:
” Lam Thiên mang một cốc nước vào đây…. Y Nhi, tìm bật lửa trong bếp cho mẹ… Mẹ biết mẹ sai ở đâu rồi! ”


Đúng rồi, sao cô không thể nhận ra điều này cơ chứ! Tất cả đều đã có từ lúc bắt đầu rồi…!!!!


Lam Thiên và Tử Y thoáng tròn mắt nhìn nhau một hồi rồi ngay lập tức đồng loạt lao xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng. Chỉ mươi phút sau đó, trên tay Lam Thiên đã cầm một cốc nước còn Tử Y thì lăm lăm cái bật lửa tiến vào phòng, đi đến chỗ bàn làm việc của Hạ Tuyết và bât gặp một vùng chiến sự.


Xung quanh bàn làm việc của Hạ Tuyết, tài liệu và đồ dùng vương vãi xung quanh, tạo thành một đống hỗn độn. Hạ Tuyết đứng bên cạnh bàn, ánh sáng màu vàng huyền ảo hắt lên khuôn mặt tập trung cao độ của cô, miêu ta một vẻ đẹp nhỏ nhắn nhưng kiên định:
” Hai đứa mang mấy thứ đó lại đây!”


Hai đứa trẻ nghe Hạ Tuyết phân phó thì không chậm trễ nhanh chóng chạy lại, chỉ thấy trên mặt bàn của Hạ Tuyết độc nhất một tờ giấy màu đỏ với nét chữ vuông vức đến quen thuộc khiến hai đứa trẻ mở to mắt:
” Mẹ, đây là thư của chú Lục Tâm…”


” Phải!!! ” Cô gật đầu, rồi tiện tay đổ cốc nước lên mặt bức thư khiến hai đứa trẻ sững sờ. Không quay lại cô tiếp lời:
” Y nhi, bật lửa!!! ”


Bật lửa được đập tức đặt vào tay cô. Một tay Hạ Tuyết đè chặt bức thư, cô gắng để nó ép xuống mặt bàn, một tay cô khẽ rê bật lửa lên toàn bộ mặt giấy, rồi vừa làm vừa giải thích:


” Một điều các con nên biết ở chú Lục Tâm, đó chính là khả năng che dấu vô cùng tài tình của chú ấy. Chú ấy rất thích để lại những mật thư được làm từ những chất liệu giấy đặc biệt gồm hai lớp, mà cách duy nhất để tìm ra chúng thì chỉ có thể dùng phản ứng củ chúng với lửa mà thôi! ”


” Ý của mẹ là…!!! ” Lam Thiên nghi hoặc hỏi Hạ Tuyết, nhất là khi thấy những nét chữ dần dần biết mất khỏi mặt giấy và thay vào đó là những tàn lửa cháy đỏ được lưu lại trên mặt bàn, để lại một biểu tượng rực lửa hình đầu lâu được bao trùm trong một hình lục giác thật vuông vức…


Nhìn dấu vết đọng lại trên mặt bàn, sắc mặt Hạ Tuyết bỗng trở nên tái xanh lại. Cô đã từng thấy biểu tượng này, nó đã ở đó, lúc kí kết hợp đồng với hắn ta, trên ngón tay của hắn.


Điều này, dường như đã có thể lí giải cảm xúc của cô đối với hắn ta. Cái cảm giác lo âu, khó hiểi và bất thường mà trực giác của cô mang lại. Hoá ra lại hoàn toàn phù hợp trong tình huống này…


Khẽ nắm chặt tay, hàm răng Hạ Tuýet nghiến lại ken két, vẻ tà ác lộ rõ khiến đôi mắt sương mù đục ngầu đầy tà ác và căm phẫn đến vô cùng…
… Nếu hắn thực sự có liên hệ đến việc này, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn… Không bao giờ!!!!!






Truyện liên quan