Chương 99: Cảnh cáo trong đêm

" Mẹ kiếp! " Tôn Lập vứt mạnh áo khoác xuống sô fa nơi phòng khách rồi không nói không rằng quay phắt lại. Mặt nhìn chằm chằm Tôn Hoài Vĩ đang đứng đó rồi không nói không rằng.


" Chát!!! " Âm thanh chát chúa vang lên khiến Tôn Hoài Vĩ trở tay không kịp, ôm mặt khuỵ xuống sàn đất. Mẹ cô, Thạch Hoài chạy lại, thân thể to phệ của bà ta đáp xuống nền gạch, như gà mẹ che chở cho Tôn Hoài Vĩ:
" Lão gia, ông điên rồi, sao tự dưng lại đi đánh con gái bảo bối của chúng ta.


" Còn trả phải tại nó. Tôi chưa bao giờ đánh nó nhưng hôm nay tôi phải đánh, bà mau tránh ra! "
Tôn Lập lao đến trước mặt Thạch Hoài cố đẩy bà ta ra rồi nói:
" Đồ vô dụng, đã không giúp đỡ gì được cho tao lại còn làm tao lỗ cả vốn. Hết cả con chị tới con em, một lũ vô dụng! "


" Á!!!! Lão gia xin dừng tay! " Thạch Hoài kêu lên oai oái. Bà cũng phải chưa từng thấy Tôn Lập nổi trận vu lôi nhưng chưa bao giờ thấy ông đáng sợ như vậy. Nhất là lúc này đây một người yêu thương con như ông lại chủ động cho Vĩ Nhi của bà một cái bạt tai nặng. Chứng tỏ con gái bà quả đã phạm phải một tội lỗi tày trời.


Tôn Hoài Vĩ bò đến chân Tôn Lập, nắm lấy gấu quần ông mà nói:
" Ba, con xin lỗi. Là cô ta, là do cô ta hết. Con chỉ nói với cô ta vài lời, cũng không có ý gì khác. Tại cô ta ghen ghét, là do cô ta sợ con nên mới đi mách với chồng cô ta. Con không làm gì hết, con nói thật mà! "


" Mày còn già mồm! " Ôn Lập đá thẳng chân khiến cho Tôn Hoài Vĩ văng ra xa. Thạch Hoài đau đớn cuống quýt chạy đến rồi ôm con vào lòng. Tôn Lập chỉ tay vào Tôn Hoài Vĩ mà đay nghiến:


available on google playdownload on app store


" Mày có biết mày và con em gái mày đã làm gì không? Hợp đồng hôm nay quan trọng như vậy mà chúng mày làm gì? Đã không giúp tao mượn thế lực của thằng Mặc Lãnh Phong kia thì thôi đã thế lại còn làm bỏng vợ của nó. Mày biết Mặc Lãnh Phong thủ đoạn thế nào còn không khôn ra, liệu mà gần gũi nó, lại còn làm tao mất 20% lợi nhuận. Rồi mảnh đất ở Utah, mày có biết đó là mỏ khoáng sản mà tao vừa mới có được không? "


Tôn Hoài Vĩ ôm mặt, những giọt lệ như chân trâu rơi lã chã trên khuôn mặt sưng đỏ của cô:
" Con xin lỗi, ba con không biết điều đó, con! "
Tôn Hoài Vĩ khóc nấc lên, Thạch Hoài bèn hướng tới ông khuyên nhủ:
" Lão gia, ông làm ơn, con gái đã biết lỗi rồi. Nó không phải cố ý, ông tha cho con đi mà.! "


" Cút, cút hết đi! "
Tôn Lập gầm lên hung tợn, ông không hề muốn nhìn thấy mấy người đàn bà này nữa, một chút càng không muốn. Thạch Hoài biết chồng mình lúc này như Hoả Diệm Sơn cháy hừng hực bèn nâng Tôn Hoài Vĩ dậy rồi kéo cô ra ngoài:


" Đi nào, đợi cha con nguôi giận chút mẹ sẽ khuyên bảo ông ấy! "
Tôn Hoài Vĩ không đáp, cô ôm đôi má sưng đỏ theo mẹ ra ngoài. Nhưng hàng mi rung rung nước mắt nay bắt đầu vằn đỏ, vẻ đẹp mĩ lệ giờ đây cũng bị thay bằng một vẻ vặn vẹo, xấu xí:
" Dương Hạ Tuyết "
***


Tôn Lập đập tay lên cửa kính, dây thần kinh rối như tơ vò. Mọi chuyện đã tiến triển không được thuận lợi rồi giờ đây lại thêm rối ren.
Một lũ vô dụng
Ông thầm nghĩ.


Đứa con gái bảo bối mà ông đã giày công vun đắp, chu toàn vậy mà chẳng thể lấy lòng nổi một tên đàn ông. Tôn Lập vò đầu bứt tai, nghĩ về làm sao để mà giấu diếm chuyện này đối với Steven. Steven là người cầu toàn, không cho cho phép thất bại mà chỉ có thể thành công. Và quả thật may mắn khi bản thân Tôn Lập là người có đầu óc, biết chu toàn, nếu không ông đã chả làm việc với Steven được lâu đến thế.


Tôn Lập nhớ lại những ngày vất vả, cực nhọc trước kia. Khi ông chỉ là một nhân viên trong một nhà máy dầu mỏ tầm thường, lương ăn không đủ mình nói gì đến vợ và hai đứa con thơ. Vì tiền ông cố gắng đi làm thân với sếp tổng công ty, suốt ngày cúi đầu van xin trước những kẻ có quyền có thế, rồi từ những lời nịnh bợ ông được giám đốc cho lên làm hẳn quản lý một bộ phận. Tuy nhiên đó chưa bao giờ là đủ với Tôn Lập.


Ông căm hận rằng tại sao dù ông có đủ học vấn, tài nghệ như bao người khác mà chỉ làm đến cái chức quản lý nhỏ nhoi. Ông căm phẫn những kẻ giàu nứt đố, đổ vách, đi xe xịn, mặc quần áo đẹp và luôn luôn được người đời ca tụng, trong khi ông phải ngày ngày quanh quẩn trong cái nhà máy bụi bặm, rồi đi nịnh bợ cấp trên. Tôn Lập nhận ra mình không chỉ muốn tiền nữa, ông muốn có cả quyền lực, quyền lực để được hơn người, để được như những kẻ nắm chắc vận mệng kia.


Thế là ông đâm đầu vào buôn bán, tham gia đủ phi vụ cùng các sếp tổng trong công ty. Từ các phi vụ minh bạch đến cả những phi vụ thối nát ông đều làm tất. Tôn Lập mong muốn được đổi đời nhưng sự thật có ai ngờ đâu.


Sếp của ông làm ăn phi pháp rồi ôm tiền chạy, đem mọi tội lỗi đều đổ hết cho ông. Trong một đêm Tôn Lập mất hết tất cả, nhà máy đóng cửa khiến ông mất việc, chưa hết ông còn phải đối mặt với điều tr.a của toà án. Không còn đường thoát thân, có thể phải ngồi tù. Quá sợ hãi, chán nản và tuyệt vọng, Tôn Lập đã nghĩ đến cả bước tự tử, cho tới khi một người thiếu niên đến tìm gặp ông và nói với ông một câu:


" Ông có muốn cùng tôi nắm lấy quyền thế không? "


Thấm thoát từ cái ngày đó cũng đã hơn 14 năm. Lâu như vậy rồi, người thiếu niên kia, Steven vẫn là bạn hợp tác của ông sau bao nhiêu năm. Hắn giúp ông trả nở cho công ty, hắn còn đi làm việc với cả cảnh sát và thuê cả một vị luật sư lừng lẫy khiến ông hoàn toàn được trắng án. Hắn mua lại nhà máy dầu rồi giao cho ông với điều kiện ông phải tuyệt đối trung thành. Tôn Lập như người ch.ết vớ được cọc, liều mạng đồng ý, còn đỡ hơn là phải ăn cơm tù.


Steven giúp ông xây dựng một đế chế dầu mỏ, tiếng tăm lan ra khắp nơi, thậm chí đủ để ông thao tóm mấy mỏ dầu tận Trung Đông. Tôn Lập nhận sự giúp đỡ từ hắn với điều kiện phải phục tùng mọi yêu cầu hắn ban, Tôn Lập ngựa quen đường cũ không chịu nổi việc bị một thằng nhóc con sai bảo, nhưng vẫn phải cắn răng làm. Mãi sau này ông mới phát hiện người thanh niên mà ông không phục đó lại chính là người thừa kế của tập đoàn LS. Tôn Lập bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy may mắn vì mình chưa làm gì quá phận.


" Tút, tút! "
Chuông điện thoại vang lên trong đêm khiến Tôn Lập giật mình. Mở điện thoại, Tôn Lập bỗng chốc rét run vì tên của Tào Tháo xuất hiện đỏ chói trên màn hình của ông. Không dám chậm chễ ông mở máy:
" Ngài, ngài Steven... "


Đầu dây vang lên giọng nói lịch thiệp, không vui mà cũng chẳng buồn, chỉ đơn giản là điềm tĩnh:
" Ngài Tôn, hôm nay ngài thế nào rồi! "
" Vẫn, vẫn khoẻ, thưa ngài Steven. Ngài gọi tôi lúc tối muộn này có vấn đề gì không? "
" À, à, cũng chẳng có gì nhiều lắm! " Steven cười cười đáp lại:


" Chỉ là hôm nay cấp dưới tôi báo cáo được rằng ngài gặp chút khó khăn trong công việc. Ngài vẫn ổn chứ? "
Tôn Lập trừng mắt. Quả nhiên là hắn đã biết.
Bàn tay ông vô thức run lên, cố gắng điều chỉnh cho giọng mình ổn định ông vội tiếp lời:


" Ngài Steven, chuyện đó không thành vấn đề, mong ngài đừng lo lắng. Tôi sẽ giải tuyết ổn thoả cả mà! "
" Ổn thoả " Hừ, Steven chau mày "Ổn thoả là 20 % lợi nhuận năm tiêu biến, chà chà, ngài cũng thật quá biết tính toán đấy Tôn tổng. "


Tôn Lập bỗng trở nên rét run cầm cập, giọng cũng bắt đầu không còn bình tĩnh nữa:
" Ngài Steven, tôi không nghĩ đến rằng mọi chuyện lại như thế này. Tôi chỉ muốn xoa dịu tìmh hình giữa chúng ta và Mặc Lãnh Phong nên mới phải dùng tới hạ sách này. "


Có tiếng tặc lưỡi vang lên rất nhẹ ở đầu dây, Steven làm ra vẻ hết cách nói với ông:
" Thôi cũng không sao. Dù sao cũng là tiền của ngài Tôn cả, nhưng cũng cảm ơn ngài đã hy sinh một chút cho lợi ích của LS. Điều đấy tôi chân thành cám ơn! "


Tôn Lập siết chặt tay, cảm thấy mình bất lực đến cùng cực. Steven lại tiếp lời:


" Tôi đã nói cho con gái ông rồi. Chu toàn vào việc lấy lòng Mặc Lãnh Phong nhưng đừng có đụng vào Dương Hạ Tuyết, đó không phải là người mà con gái ông có thể đối phó. Bây giờ tôi lại phải đứng ra giải quyết, thật khó xử! "


" Vậy là ngài Steven đã biết rồi! " Tôn Lập hít sâu " Ngài sao phải lo lắng đến vậy, tôi thấy Mặc Lãnh Phong cũng không phải thật lòng với người đàn bà tên Hạ Tuyết kia! Được vài bữa hắn ta sẽ chán thôi, con gái tôi hoàn toàn có thể chiếm cứ hắn. "


" Chậc chậc, ngài Tôn, tôi không nói đến Mặc Lãnh Phong mà là tôi nói đến người phụ nữ tên Dương Hạ Tuyết kia. Đó mới là người mà ông phải đề phòng nhất, còn Mặc Lãnh Phong đã có tôi lo liệu rồi! "
" Nhưng ngài Steven!! "


" Thôi, tôi không muốn bàn nữa. Ông cũng phải rõ việc chống đối lại tôi sẽ như thế nào mà! "
Tôn Lập bèn câm lặng. Ông ta siết chặt tay, đầu dây bên kia Steven bỗng cười thầm...
" Thôi, chúc ngài ngon giấc, gặp ngài sau nhé! "
Steven vừa tắt máy Tôn Lập đã phi điện thoại vào góc tường, giọng hằn học:


" Mẹ kiếp, thằng oắt con! "






Truyện liên quan