Chương 3: Tên bác sĩ siêu tự kỷ!!!
Cô đã ở bệnh viện này đóng cọc hơn một tuần rồi, mỗi ngày gia gia đều tới thăm cô đều đặng làm cho cô vui vẻ không thôi, nhưng cô vui vẻ không có nghĩa là cô muốn nằm lì ở bệnh viện này a~~~, cô luôn tự hỏi tại sao chỉ có bị sốt một chút thôi mà lại bị bắt nằm bệnh viện tận hơn một tuần nga~~
Cho nên mỗi lần gia gia tới đều nghe câu đầu tiên màk cô nói là "gia gia khi nào thì con mới được xuất viện "
Và trả lời cô cũng chỉ có một câu quen thuộc " con còn yếu lắm chưa xuất viện được đâu" đúng là cô rất yếu a~~ , yếu tới nổi có thể bê luôn cả một cục tạ nặng 50kg a~~ mỗi lần muốn cãi lại thì quay qua thấy vẽ mặc đầy lo lắng của ông làm cô không nói được lời nào,thế là cô đành ngậm bồ hòn mà câm nính. Cô còn nghe ông nói hôm nay sẽ kêu một vị bác sĩ đặc biệt tới kháp riêng cho cô, cô đã kêu là không cần mà ông cứ nhất quyết bắt cô nghe lời cho bằng được,làm cô đau đầu không thôi.
Cô đang suy nghĩ về rất nhiều vấn đề về chuyện cô xuyên qua, liệu cô sẽ làm tốt được vai trò là sẽ bảo vệ được người thân của cô bé này không, liệu họ sẽ làm gì khi biết cô chúa bé bổng của họ không còn nữa mà thay vào đó là một người hoàng toàn xa lạ và còn nhiều vấn đề mà cô khó nói, bổng cô nghe một tiếng"cạch" cửa mở ra, cô nhìn theo hướng cửa. Ngoài cửa bước vào là một người con trai khoảnh chừng 22tuổi có vẻ ngoài rất yêu mị, trên thân hình đầy cuống hút đang mặc một chiếc áo blouse màu trắng, khuôn mặt như được điêu khắc tỷ mĩ, lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài cộng với đồng tử màu tím tro âm trầm có chút tàn ác cũng đang đánh giá cô, sóng mũi cao, môi mỏng đầy dụ tình đang mỉm cười đúng chuẩn của một vị bác sĩ, phải nói anh mang trên mình một vẻ đẹp tuyệt sắc,mặc dù cô không phải sắc nữ những cũng phải ngơ ra một chút.
Trong khi cô đánh giá anh thì anh cũng đang nhìn cô mà đánh giá, anh chỉ thấy trên chiếc giường của bệnh viện bây giờ đang hiện diện một cô gái nhỏ, cô thoạt nhìn có khoảng 16,17 tuổi, mái tóc bạch kim tự do xỏa tung, thân hình đầy quyến rủ mặc trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh, đối mắt màu đỏ rượu nhìn anh có chút ngây ngốc, sóng mũi cao nhỏ nhỏ, đối môi đỏ mọng hơi chu chu làm cho anh chỉ muốn cắng vào, bây giờ cô đang ngồi dựa vào thành giường ảnh nắng từ khe cửa sổ chiếu vào làm cho cô giống như một thiện thần lạc lối, phải nói cô ngồi đây mọi cảnh vật xung quanh như mờ dần làm cho người ta hô hấp không thông. Anh di chuyển bước chân tới gần cô người cuối thấp xuống sát lại khuôn mặt đang ngây ngốc của cô mở miệng ra phung ra vài câu.
" sao em thấy ta rất đẹp sao "
Cô có hơi giật mình nhưng dường như thấy cái gì đó cô thoáng cong cong khóe miệng giảo hoạt sau đó vờ như ngượng ngùng quay đầu sang một bên nhè nhẹ nói.
" ân rất... rất đẹp "
Anh thấy cô như vậy thoáng nghĩ" hừm lại một con thỏ nhỏ trúng chiêu" những câu sau của cô làm anh lập tức hóa đá.
" Đẹp nhất chính là sợi mì còn dính trên răng của anh a~~ có muốn tôi chụp cho một tấm ảnh đem vào bảo tàn trưng không nha~~"
Nghe câu đó xong anh lập tức chạy ra ngoài, còn cô thì nằm trên giường cười lăn cười bò, sau đó lấy tay quẹt mũi nói.
" Hừ cho đáng đời tên bác sĩ siêu tự kỹ "
-------" 5 phút sau "--------------------------
Anh quay lại vẫn giữ trên mỗi nụ cười tỏa nắng khắp mọi nơi và vẫn bị cô xỉa xói như lúc đầu.
" Anh tính giới thiệu kem đánh răng hay sao mà cứ thấy anh cười hoài vậy không thấy mỏi miệng à"
anh nghe xong câu đó trên đầu như có một đàng quạ bay qua, trên tráng lập tứ nổi vài vạch hắc tuyền, nhưng anh cứ cố gắng giữ bình tỉnh nói chuyện với cô.
"Xin chào em tôi là bác sĩ riêng của em tôi là Liệt Vân Phong "
Cô thấy mặt anh có vẻ hơi nhăn nhăn lại khi nói chuyện với cô, cô quan tâm hỏi hang anh.
" Uy Liệt Dương Dương bộ anh bị táo bón hay sao vậy mà mặc lại nhăn như thế khia, xem kìa, xem kìa chắc là sắp chiệu không nổi rồi a~~ nào mau mau đi đi a~~ không là sẽ không xong đâu a~~"
Bổng anh xoay người bỏ ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa còn không quên bỏ thêm một câu
" tôi tên là Liệt Vân Phong chứ không phải Liệt Dương Dương, còn nữa em cứ chờ đó em sẽ không thoát khỏi tôi đâu"
Vì cô đang cười một trận sảng khoái nên không mấy để ý tới những lời của anh, bổng nhớ lại cái gì đó sai sai.
" Liệt... Liệt... Vân Phong, không phải chứ cư nhiên là nam chính trong giàng hậu cung của nữ chủ aaaaa~~~
Không thể nào a~~ cuộc sống bình yên của ta màu trở lại đây đi a~~~."
Vì do quá sốc nên cô trự tiếp ngất đi.
Sau khi anh bước ra khỏi cửa anh lẩm bẩm
" tiểu yêu tinh em hảo thú vị nga~~ chờ đó tôi sẽ không tha cho em đâu,em hãy hảo hảo mà chờ trừng phạt đi"
Rồi anh đúc tay vào túi quần bỏ đi
Từ nay bắc đầu cho một chuỗi sự việt vô không tồn tại, trò chơi được gọi là định mệnh cũng đã không ngừng dịch chuyển, liệu mọi số phận sẽ đến được với nhau.