Chương 19: Hội thi

Edit: nhuandong
Tôi thuận thế cười nói: “Nương nương, không ngại thì trước nếm thử một chút? Hôm qua điện hạ đã nói qua, nếu làm tốt, trước tiên phải cho người dùng, sau đó mới đưa tới các nơi khác.”


Đinh Hương nâng tay trái lên khẽ chống vào bàn, nâng má nhìn tôi một lát, sau đó mới nói “Cũng được.”
Trương lão đầu đặt mâm lên trên bàn, cười hắc hắc.


Đinh Hương cầm lên bỏ một khối vào miệng, chậm rãi gật đầu nói: “Quả nhiên là thượng hạng, mau đưa tới cho Thái tử điện hạ!’
Tôi “Vâng!” đồng ý, Đinh Hương đứng dậy, tha cho tôi sau đó đi ra khỏi cửa.


Quả nhiên là Cảnh Thành thích “Đình đình cao”, thậm chí cảm thấy so với bánh ngọt ban đầu Hoàng thượng ban cho hương thơm thanh nhã vượt trội hơn.  Lại nghe nói Thái tử phi lấy tên cho nó, càng cảm thấy tuyệt diệu vô cùng, mệnh lệnh mang không ít đến vương phủ Duyên Hỉ.


Lại làm thêm một ít, đưa tới trong cung. Không quá hai ngày, Kim thượng hạ chỉ, viết hai cung đều thích “Đình đình cao” này, Thái tử phi Đinh thị hiền lương thục đức hơn người, lấy tên rất hay, ban thưởng trân châu phỉ thúy, đồng thời cũng ban thưởng cho Trương lão đầu danh hiệu thợ có suy nghĩ độc đáo nhất.


Trương lão đầu đã trở thành người tâm phúc và công thần của phủ Thái tử. Ông dùng giọng càng ngày càng lớn, liếc mắt nhìn tôi nói: “Vẫn là Thái tử phi nương nương sáng suốt hơn người.”
Tôi liên tục nói “Vâng”.


available on google playdownload on app store


Trương lão đầu nhất quyết không tha, lại nói: “Ta muốn nói là Thái chiêu đại nhân người, nên ít đứng cùng với Thái tử phi đi, làm sao có thể so sánh với nhau được!”


Tôi nghe xong rồi cười, không đáp lại. Ông ta giống như là vô cùng tức giận, râu mép khẽ vểnh lên, phối hợp với mái tóc có chút lung tung, quả nhiên là rất phiêu dật.


Cảnh Thành viết tấu tạ ân thánh thượng ban thưởng Thái tử phi và Trương lão đầu, trong sổ còn cặn kẽ giới thiệu “Đình đình cao” vốn có chút thay đổi so với “Bánh hạt sen”. Những cao thủ trong ngự thiện phòng cầm phương thức, suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không tìm ra sự đặc biết của “Đình đình cao” này.


Sau khi Trương lão đầu nghe được công công trong cung nhắn nhủ hỏi thăm thay thánh thượng, vẻ mặt hả hê nói: “Đó là hiển nhiên. Dùng ba phần công thức, bảy phần ở độ lửa. Độ lửa này phải dựa vào trong cảm giác, dạy không được.”
Bộc phát thần kỳ.


Hoàng hậu thương con, cuối cùng kết thúc ý niệm của Hoàng thượng muốn để Trương lão đầu ở lại Ngự thiện phòng. Trương lão đầu đành phải tiếp tục lưu lại trong phủ Thái tử.


Từ đó, “Đình đình cao” đặc biệt trong thiên hạ chỉ có Trương lão đầu trong phủ Thái tử mới có thể làm được. Lượng ít mà tinh, chỉ phục vụ hoàng cung và phủ Thái tử.


Những thứ khác, trừ một chút Cảnh Thành đưa đến vương phủ Duyên Hỉ, chính là thưởng cho những học trò tham dự kỳ thi đình.
Lần khoa cử này, thánh thượng cực kỳ coi trọng, tự mình nghĩ ra đề thi của hội thi.
Chủ khảo hội thi do tổ ba người làm.


Hữu thừa tướng Mã Ngưng, chính sử Tri giám viện Thẩm Như Lượng, Chính sử Tri thư viện Mạnh Khách.
Đại Cảnh từ trước đến giờ, quan Tri thư viện lại đảm nhiệm chủ khảo hội thi, đây là lần đầu.
Hiển nhiên vua và dân đều bàn tán xôn xao.


Lúc tôi nhìn thấy Mạnh Khách, hắn vẫn một thân áo bào tím như cũ, trà xanh trà thơm, khi luyện chữ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu cười nói: “Mới đến buổi trưa, ngươi đã là vị thứ mười một tới tìm ta trong ngày hôm nay.”


Tôi cười nói: “Hiện tại Mạnh đại nhân cho là đông như trẩy hội mà vẫn có thể nhớ số lượng rõ ràng?”
Hắn để bút xuống, ngẩng đầu lên cười nói: “Đến tột cùng là chuyện gì?”


Tôi nói: “Cũng chỉ là tới thăm người bằng hữu ngươi một chú. Chỉ là bằng hữu mà thôi, ngàn vạn lần đừng coi ta là Thái chiêu của phủ Thái tử. Hôm nay Mạnh đại nhân ngươi chạm tay vào là có thể bị bỏng, phủ Thái tử của chúng ta cũng không muốn kéo danh tiếng đại thần xuống.”


Hắn “Xì” cười một tiếng nói: “Ngươi đã giải được băn khoăn của ta, ha ha, tốt, bằng hữu thì liền là bằng hữu.”
Hắn cẩn thận rót ly trà cho tôi, tự mình uống một ngụm, hương trà bay bốn phía.
Tôi không khỏi thở dài nói: “Trà ngon.”


Hắn nhìn tôi hài lòng cười nói: “Long Tĩnh thượng hạng, hoàn toàn xứng với “Đình đình cao” thượng hạng này.
Tôi cúi đầu đặt ly trà xuống, nói: “Khi nào ta cho người đưa qua?”


Hắn nhấc bình trà chậm rãi rót đầy ly trà của tôi, cũng không nhìn tôi nói: “Cũng là ngày hôm trước vào cung, Hoàng thượng ban thưởng.”
Tôi cười nói: “Quả nhiên là đại chủ khảo, hiện tại cũng được Kim thượng kính trọng vài phần.”


Hắn khẽ mỉm cười nói: “Chỉ là ban cho một ít, ngày đó liền ăn hết rồi, nếu không hôm nay cho ngươi nếm một chút, vừa đúng xứng với trà Long Tĩnh thượng hạng của ta đây. Nhưng mà, “Đình đình cao” là từ trong phủ của ngươi ra, cũng không cần tham một hai ngụm của ta ở đây, đúng chứ?”


Tôi nói: “Tự nhiên tự nhiên. Nếu ngươi thích, đợi ta bẩm báo Thái tử, sai Trương lão đầu làm một chút, lét lút mang tới cho ngươi.”
Hắn gật đầu nói: “Đó là tốt nhất.”


Thi hội xong, cuối cùng mọi người cũng biết được đề mục ban đầu Kim thượng định ra trong kỳ thi hội. Trích ra từ “Luận ngữ”: “Kỳ vi nhân dã hiếu đệ, nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ.(1)”
Đệ, âm độc giống với “đễ”, tức là thái độ đệ đệ đối đãi với huynh trưởng.


Phạm thượng: phạm: mạo phạm, can phạm. Thượng: vị trí của người ở trên cao.
Tiên: Ý tứ
Toàn bộ câu ý tứ vì: Hiếu thuận cha mẹ, thuận theo huynh trưởng, mà người thích xúc phạm người trên, là rất ít gặp.
Trích trong chương 1.2 của Luận ngữ:


Chương 1.2 Hữu tử nói, kỳ vi nhân dã hiếu đệ, nhi hảo phạm thượng giả tiên hĩ, bất hảo phạm thượng, nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bổn, bổn lập, nhi đạo sanh, hiếu đệ dã giả, kỳ vi nhân chi bổn dữ.
Nghĩa cả câu:


Hữu tử nói, "Hiếm khi thấy ai có lòng hiếu thảo và tình huynh đệ, mà thích xúc phạm đối với cấp trên. Ai thích xúc phạm, thì ưa thích khuấy động rối loạn, chia rẽ tình thân hữu. Quân tử tự lập cơ bản, khi cơ bản đã mạnh mẽ, Đạo Lý tư nhiên sẽ có. Vì vậy, lòng hiếu thảo và tình huynh đệ là cơ bản của lòng nhân từ."


Đề mục thi năm nay bàn về “Quân tử chi hiếu(2)”
Đề mục thi hội vừa ra, một màn xôn xao.
Hành động lần này của Kim thượng chẳng lẽ là chấp nhận trưởng tử Cảnh Thành thừa kế ngôi vị Hoàng đế, không thể có dị động dao động về sau hay sao?


Nếu đúng là như vậy, vậy vì sao một năm trước lại khen ngợi trăm điều với “Ngắm cảnh ngự lãm”?
Lại để cho chủ trì biên soạn “Ngắm cảnh ngự lãm” - Mạnh Khách làm một trong ba người chủ thi, là vì sao?


Văn trong “Ngắm cảnh ngự lãm” đều là chỉ trích chế độ trưởng tử thừa kế là cổ hủ cứng nhắc, nếu cố giữ mà không linh hoạt thay đổi, tất nhiên sẽ có tệ nạn bộc phát.


Hành động lần này của Thánh thượng còn chưa rõ ràng, ngay sau đó lại có thánh chỉ hạ xuống, mùng bốn tháng sau, cử hành thi đình.


Hơn nữa lại có một đạo thánh chỉ trực tiếp đưa đến phủ Thái tử. Lần thi đình này, Thánh thượng thương người đọc sách cực khổ, đặc biệt ban thưởng mỗi thí sinh tham gia thi đình một đĩa “Đình đình cao” được đặt trên bàn, thí sinh trong lúc làm bài thi đói bụng lấy dùng.


Sau khi nhận lệnh Trương lão đầu vô cùng vui mừng, rất tự hào tay nghề của mình, có thể để cho các trụ cột Đại Cảnh nếm đến. Ông hát điệu hát dân gian quê mình, đẩy nhanh tốc độ trong phòng bếp, thậm chí lại được Thánh thượng ân chuẩn, lớn mật thay đổi đa dạng hoa văn nguyên bản trên “Đình đình cao”, tỉ mỉ khảm vân long lên trên đó. Cuối cùng trước một ngày chế đủ số lượng “Đình đình cao” thượng đẳng đưa vào hoàng cung.


Mùng bốn, ánh nắng ban mai hơi lộ ra, thu vàng lạnh xuống.
Trên điện Kim Loan, thư án sớm đã gạt ra, hương thơm “Đình đình cao” của phủ Thái tử đương triều bay khắp nơi, làm mờ mịt cả đại điện.


Mà lúc này Thái tử Cảnh Thành đang đứng ở ngoài thư phòng phủ Thái tử của hắn, cầm một nhánh hoa quế chưa tàn, vân vê nhị hoa, ném vào cho cá bơi ngược xuôi trong hồ, vừa cười hỏi tôi: “Trong cung có thể truyền đến tin tức? Đề mục thi đình ngày hôm nay đến tột cùng là vì sao?”






Truyện liên quan