Chương 37: Bạn cũ

Editor: Trang
Phía Tây Miên thành, chính là phủ đệ của Hạ gia.
Vương Bá phụng mệnh Hạ công tử dẫn tôi đi vào. Hoa rơi lả tả điểm xuyến loạn thạch, đường nhỏ uốn lượn xuyên qua hoa cỏ. Mặc dù Hạ phủ không thể xưng là tráng lệ, nhưng quả thực là am hiểu sâu về tình thơ ý hoạ.


Trước mặt có một núi đá giả, sống động đoạt thế. Cho dù không có nước, cũng tĩnh mịch thú vị. Huống chi vòng qua núi giả, chính là một ao nước xanh cạn, khoan thai ở trước mặt.
Gió mát chậm rãi thổi qua, ao nước xanh cạn kia nhất thời tựa như mất đi thần phách.


Tôi không thể không lên tiếng tán thưởng: "Đẹp!"


Vương Bá nhìn tôi một cái, lớn giọng nói: "Châu cô nương, hoa viên này năm đó khiến lão gia nhà ta tốn không ít tâm tư. Sau khi lão gia qua đời, công tử nhà ta lại chiếu theo tranh cảnh Tây Hồ, mua thêm bao nhiêu thứ tốt, hoa viên này mới có được bộ dáng như ngày hôm nay."


Hắn lại chỉ vào một cái đình hình bát giác cách đó không xa nói: "Ngài xem, tấm biển trên đình kia, chính là do công tử nhà ta viết. Người nhìn thấy, đều nói công tử nhà ta khéo tay chữ tốt."


Trên mặt tấm biển ở đình kia viết bốn chữ "Thủy ba bất hưng"*, đoan chính nội liễm. (*: mặt nước chẳng gợn sóng)
Trên đình còn treo một bộ câu đối, nhìn lại, nếu so với tẩm biển kia thì lâu năm hơn một chút. Nhưng kiểu chữ vẫn xinh đẹp duyên dáng trâm hoa như cũ.


available on google playdownload on app store


Tôi khen: "Tâm tư của Hạ công tử quả nhiên nhanh nhạy."


Vương Bá vui mừng hớn hở nói: "Cái này là đương nhiên. Nếu công tử nhà ta có thể thi đậu công danh, Châu cô nương, không phải là ta thổi phồng chủ tử nhà mình, công tử nhà ta nhất định có thể cao trung, mặc dù không được Trạng Nguyên, nhưng bảng nhãn Thám Hoa thì có thể."


Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy âm thanh của Hạ Dung ở phía trước: "Vương Bá, ngươi lại nói bậy bạ cái gì đó."
Cuối hành lang, Hạ Dung một thân xanh nhạt, chiết phiến nửa mở.
Vương Bá cười hắc hắc. Tôi cười nói: "Không sao không sao. Còn làm phiền Hạ công tử đi ra."


Hạ Dung cười nói: "Hạ nhân không hiểu chuyện, để Châu cô nương chê cười. Châu cô nương vốn ở Kinh thành, gặp nhiều nhân vật lớn ở Đại Cảnh. Người ở chỗ của ta chung quy vẫn là ánh mắt nông cạn, kính xin Châu cô nương bỏ qua cho."


Tôi chỉ có thể nói "Đâu có đâu có", sau đó đi theo Hạ Dung đến một lương đình.
Gấm vóc đã được bày ra. Hôm nay, là tôi ứng với thịnh tình của Hạ Dung, đến Hạ phủ thưởng thức "gấm Vũ Thu" mới ra năm nay.


Dưới ánh nắng mặt trời không tính là rực rỡ, từng cuộn từng cuộn gấm Vũ Thu nhanh chóng mở ra, liễm diễm ánh sáng, càng loá mắt hơn.
Tôi cười nói: " "Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua". Gấm Vũ Thu quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, cuộc đời này không đáng tiếc rồi."


Hạ Dung lay nhẹ chiết phiết, hé miệng cười khẽ. Có thể thấy một phen khen ngợi này của tôi hắn đã nghe nhiều lắm rồi, cũng không có gì lạ.
Tôi lại nói: "Chỉ tiếc gấm tốt như vậy, lại không thể trở thành quan dụng, chỉ có thể dân dụng. Hạ công tử, cứ như vậy, có thể Hạ gia mất đi không ít tiền thu vào."


Hạ Dung cười nói: "Chí hướng của ta không ở chỗ này. Lê dân bách tính có thể dùng được gấm tốt, chính là vinh quang to lớn của Hạ gia ta."
Tôi nói: "Hạ công tử không hỏi thăm con đường làm quan, không cầu công danh, thật sự là khiến người ta khâm phục không thôi."


Hạ Dung cười một tiếng, cũng không đáp lời.
Tôi ngắm nhìn bốn phía, đưa mắt nhìn thấy tấm biển của đình bát giác do Hạ Dung viết mới thấy lúc nãy, vì thế chuyển đề tài nói: "Hạ công tử viết bốn chữ "Thủy ba bất hưng", quả nhiên tinh diệu, chắc hẳn được lương sư truyền thụ."


Hạ Dung cười nói: "Gia phụ không thích văn chương, cũng không từ lương sư."
Tôi cười nói: "Mặc dù Hạ lão gia không thích đồ vật văn chương, nhưng lại yêu thích bức câu đối kia."
Hạ Dung nhíu mày: "Hửm? Sao Châu cô nương lại nói như thế?"


Tôi nói: "Châu mỗ bất tài, nhưng trước kia lại quen biết với một lão bá đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu thập đồ cổ, đi theo học không ít tạp nham. Đầu gỗ của câu đố kia, chính là Hoàng Hoa Lê thượng hạng, phía trên chữ còn tô vàng, chỉ có điều đã lâu năm, màu vàng biến nhạt."


Hạ Dung gật đầu: "Không sai, quả thực là gỗ Hoàng Hoa Lê."


Tôi cười nói: "Lúc trước Tiên đế đã mệnh lệnh rõ ràng* gỗ Hoàng Hoa Lê là vật ngự dụng (đồ cùng của vua). Lệnh này vừa ra, trừ phi là cất dấu trước đây, dân chúng bình thường đều không được sử dụng gỗ Hoàng Hoa Lê. Gỗ này hiếm thấy như thế, lệnh tôn lại cam lòng khắc thành chữ, làm thành vật không thể sử dụng chỉ có thể thưởng thức, đủ thấy rất yêu quý câu đối kia." (*: mệnh lệnh được tuyên bố công khai)


Ánh mắt của Hạ Dung đảo qua trên mặt tôi, nói: "Ngươi đã nói như thế, gia phụ quả thực... Chỉ đáng tiếc gia phụ qua đời đã lâu, ngược lại thực sự không có cách nào biết được vì sao lại có được nó."


Tôi vội nói: "Châu mỗ không biết. Trong lúc vô ý chạm đến chuyện thương tâm của Hạ công tử."
Hạ Dung khoát tay, nói: "Không sao không sao."
Đang nói, Vương Bá lại dẫn đến một người. Thanh sam như cũ, chỉ là liếc mắt nhìn ta một cái trước, sau đó mới hướng về phía Hạ Dung chắp tay thi lễ, nói: "Tam đệ."


Tôi đưa tay sờ vào một cuộn gấm bên cạnh.
Hạ Dung cười nói: "Không biết Vương gia đến tìm không thể tiếp đón từ xa. Châu cô nương, vị này là đương kim Nhị hoàng tử, Diên Hỉ Vương gia."
Ngược lại Cảnh Phi ở chỗ này không giấu họ giấu tên.
Tôi nhìn Cảnh Phi cười một tiếng, làm lễ.


Hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
Dường như Hạ Dung không biết tôi và Cảnh Phi quen biết nhau. Ba người bình luận về gấm, trong chốc lát sắc trời dần dần tối.
Tôi và Cảnh Phi cùng nhau ra cửa.
Hai cái kiệu nhỏ, một trước một sau, tới chỗ rẽ không nhìn thấy Hạ phủ nữa liền hạ kiệu, lên xe ngựa Cảnh Phi mang đến.


Tôi nhìn Cảnh Phi chế nhạo nói: "Thì ra lúc nhỏ ngươi sống trong Hạ phủ."
Cảnh Phi nhướng mày, nói: "Như thế nào? Bố trí của núi đá giả kia, là năm đó ta vẽ tranh cảnh Tây Hồ, để Tam đệ dựa theo bản vẽ mà bố trí."


Ta mân môi cười nói: "Thật là không tệ. Vương gia thăm lại chốn xưa, có cảm tưởng gì?"
Đột nhiên hắn ngừng cười, nhìn tôi, nói: "Nếu thật sự nhàn rỗi thăm lại chốn xưa thì tốt rồi. Vốn là muốn mượn bạc Tam đệ, nhưng vì ngươi cũng ở đó nên đành phải để ngày khác lại đến nói."


Tôi hỏi: "Bạc gì?"
Cảnh Phi khẽ thở dài, nói: "Chiến sự ở Tây Cương căng thẳng. Cảnh Nhiên ở nơi đó liên tục bị bại chiến. Mắt thấy sắp vào đông rồi, nhiều tướng sĩ đóng ở nơi đó, lương thực trú đông lại nhất thời không cầm cự được, đành phải trù khoản mua lương."


Tôi cúi đầu ‘Ừ’ một tiếng.
Cảnh Phi nhìn chằm chằm vào tôi, lại thở dài.
Xe ngựa xóc nảy, tôi bị lắc lư đến khó chịu, đang muốn xuống xe nghỉ ngơi một lát thì xe ngựa đột nhiên dừng lại vào lúc này.
Cảnh Phi vén rèm xe lên, hỏi: "Chuyện gì?"


Gã sai vặt hắn mang tới nhẹ giọng đáp lời: "Vương gia, có người ở phía trước ngăn cản, không qua được."
Cảnh Phi nhìn tôi, tôi gật đầu, hắn tiếp tục vén mành lên một chút, nhìn về phía trước.
Tôi nhìn sống lưng của hắn một chút.


Cảnh Phi nói: "Thẩm đại nhân, Mạnh đại nhân, Tằng đại nhân."
Âm thanh cung kính của Thẩm Như Lượng truyền tới: "Hạ quan vấn an Vương gia. Vương gia, hạ quan cùng Mạnh đại nhân, Tằng đại nhân phụng ý chỉ của Thánh Thượng, công vụ trong người, đặc biệt đến Miên thành tiếp kiến Vương gia."


Cảnh Phi nói: "Ta đang muốn đi đến nhà của bằng hữu, thỉnh chư vị đại nhận trước tiên đến chỗ của ta đợi một lát. Ta sẽ lập tức trở về."
Dường như Thẩm Như Lượng dừng một chút, lúc này mới đáp: "Cũng được."
Buông mành xuống, Cảnh phi lùi về chỗ ngồi.
Xe ngựa từ từ đi qua.


Lúc này mới tôi hỏi: "Trong kinh xảy ra chuyện gì sao?"
Cảnh Phi nói: "Xem chừng cũng chỉ vì chuyện trù khoản."


Tôi cười nói: "Chiến sự Tây Cương tất nhiên là trọng yếu, nhưng chỉ vì trù khoản, trong triều liền phái hai viện chính sử Tri giám, Tri thư ngàn dậm xa xôi đến Miên thành bàn bạc cùng Vương gia người, thật sự là không thể tưởng tượng nổi."


Trong xe u ám, Cảnh Phi cúi đầu cười một tiếng, nói: "Đúng là cái gì cũng không thể gạt được ngươi."
Hắn lặng im trong chốc lát, thở dài một hơi, mới nói: "Thái tử ca ca bị bệnh."


Hắn thấy tôi không trả lời, liền nói tiếp: "Chiến sự Tây Cương bất lợi, ý của phụ hoàng vốn muốn để Thái tử ca ca đi Tây Cương giúp Cảnh Nhiên giải vây. Nhưng hôm nay Thái tử ca ca lại bị bệnh, Tây Cương tất nhiên là đi không được. Chiến sự căng thẳng, lòng quân tan rả, mấy vạn đại quân ở biên cương xa xôi lại không có người nào giảm áp được."


Mấy vạn đại quân ở Tây Cương. Quân đội tinh nhuệ của Đại Cảnh.
Tiếng vó ngựa ‘lọc cọc’.
Đường núi quả nhiên quanh co rất khó đoán được.
Tôi hỏi: "Cho nên, hiện giờ ý của Thánh thượng, là để người đi?"






Truyện liên quan