Chương 57: Gặp lại
Editor: NanaTrang
Tôi ha ha cười nói: "Ai có thể ngờ tới, lúc này Diên Hỉ Vương và Diên Trú Vương thế nhưng cũng có cấu kết như thế."
Thu bà bà cười nói: "Cái này thì ngươi nói sai rồi. Phi Nhi không hề biết chuyện ta và Cảnh Nhiên trù mưu."
Tôi nói: "Nhưng hắn biết người là mẹ của hắn."
Thu bà bà nói: "Phi Nhi hiếu thuận với ta, chỉ tiếc trước mặt người khác, nó không thể hiếu thuận với ta như vậy."
Dường như bà có chút thất thần. Tôi lại hỏi: "Cảnh Nhiên có một mẹ ruột được sủng ái, vì sao còn phải cầu trợ người?"
Thu bà bà cười lạnh nói: "Ngươi thông minh như thế, nên đoán ra được."
Thật sự tôi có chút đoán được.
Mẫu thân của Cảnh Nhiên mặc dù làm quý phi, nhưng thế lực nhà mẹ lại yếu, hoàng thượng chỉ cho bà ta vị trí sủng phi cao cao tại thượng, nhưng lại không cho bà ta một chút thế lực chánh trị nào. Ngay cả hai đứa con trai của bà, Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ, cũng chỉ phong cho chức quan có tiếng mà chẳng có miếng nào, chỉ là về sau, bởi vì tình hình Tây Cương không rõ, Cảnh Thành lại bình chân như vại cho nên mới để cho Cảnh Nhiên lấy được vị trí Đại Nguyên soái Tây Cương.
Nhưng hiện nay, hoàng thượng bệnh nặng, vị trí thái tử tranh đấu ngày càng kịch liệt. Trước có Cảnh Phi bị hạ ngục trong kinh, sau có Tây Cương cung cấp khó ngự, tình hình của Cảnh Nhiên tất nhiên là nguy hiểm.
Hắn không có cái gì có thể tin được, huynh đệ Cảnh Chỉ của hắn lại càng không thể nhờ vả.
Cho nên Thu bà bà và hắn mới cùng liên lạc với nhau.
Tôi nói: "Các ngươi phí hết tâm tư kéo tôi trở về kinh thành, rốt cuộc là muốn tôi làm chuyện gì?"
Thu bà bà nói: "Ngươi không cần hoang mang, chuyện này đối với ngươi mà nói, là chuyện vô cùng dễ dàng."
Khi bà ta nói lời này cũng không nhìn vào tôi, mà chỉ chơi đùa với hoa sen nở rộ kia.
Bà đột nhiên giương mắt lên, nhìn nhìn tôi, thở dài nói: "Tối nay ngươi ở lại chỗ này trước đi. Ngày mai, ngươi phải đi gặp thái tử."
Tôi cười lạnh nói: "Chuyện đơn giản chỉ cần đi gặp hắn như vậy mà cần phải đổi toàn bộ mạng người của Hạ gia. Khoản mua bán này, Nhậm Lan Châu quả thực là có lời rồi."
Ánh mắt của Thu bà bà thản nhiên, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: "Chuyện thế gian, rốt cuộc có lợi hay không có lợi, ai mà có thể biết được. Chỉ có hai loại làm hay không làm thôi."
Tôi cười nói: "Trước kia Lan Châu bị hoàng hậu phạt, Thu bà bà thường hay khuyên bảo tôi. Khi đó Lan Châu đã cảm thấy, Thu bà bà hiểu rất nhiều chuyện, thật sự rất khâm phục Thu bà bà ngài. Tối nay lại nghe thấy lời nói này của Thu bà bà, thì càng thêm bội phục bội phục."
Thu bà bà khẽ hừ một tiếng, nói: "Đêm đã khuya. Ta hồi cung trước. Tối nay ngươi ngủ ở chỗ này. Ngươi yên tâm, bên ngoài phòng này đều có người coi chừng, có thể bảo vệ một đêm an ổn."
Bà ta nhẹ nhàng đi qua người tôi rời khỏi căn phòng.
Tôi ngồi xuống ở cạnh giường, chạm vào nơi tay có thể chạm tới, lúc nãy cảm thấy cái giường nhỏ này nhìn như bình thường, kì thực chăn nệm cực kỳ sang trọng, thậm chí vượt qua đồ vật trong phủ thái tử. Thu bà bà chỉ là một nữ quan tam phẩm, thế nhưng ở trong kinh thành lại có một nơi như vậy. Tôi suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không giải thích được.
Ngày mai, tôi phải đi gặp thái tử.
Bỗng nhiên trong đầu lại vang vọng lên những lời nói lúc nãy của Thu bà bà. Ban nãy ngược lại không cảm thấy, lúc này bốn bề vắng lặng, ngồi một mình ở trên giường, đột nhiên, từng câu từng chữ kia đều giống như quanh co, sau đó dần dần xen lẫn hiện ra, đến cuối cùng trong tai đều là tiếng vang bén nhọn, sau đó lại dần dần diễn biến thành nổ vang, giống như tiếng chuông chùa chiền ầm ầm va chạm sườn núi bốn phía, lại giống như từng trận gió núi, thổi cây cỏ trong núi rừng nghiêng đổ bốn phương tám hướng.
Từng câu từng chữ kia cuối cùng đều biến thành cái đinh ngoan cường gặm cắn từng tấc một chui vào trong lỗ tai tôi.
Ngày mai. Gặp. Thái tử.
Tôi nghĩ đến thời khắc kia, từ lúc từ biệt trong Hộ bộ cho đến bây giờ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu ngày tôi và hắn không gặp mặt nhau. Dường như tôi tận lực không đi tính những ngày đó. Tôi nhớ lại lần gặp mặt Cảnh Nhiên ở Tây Cương kia, là chuyện hơn một tháng trước. Ta nhớ chuyện từ biệt tiểu công tử của Ngô Tham tướng là hơn hai tháng trước. Ta nhớ chuyện cùng cả nhà Hạ Dung trốn khỏi Miên thành là hơn nữa năm trước.
Thậm chí tôi còn nhớ đêm hôm Cảnh Phi say rượu ở Miên thành, là chuyện hơn mười tháng trước.
Thế nhưng, lần cuối cùng tôi và thái tử gặp mặt, rốt cuộc là lúc nào? Đã bao lâu rồi?
Trên giường nhỏ có chăn gấm, tôi chậm rãi tới gần, dùng chăn gấm bao bọc lấy mình. Lúc này tôi mới phát hiện cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cơm, trong bụng không ngừng biểu tình đòi ăn.
Tôi ngồi một lát sau đó mới ra khỏi phòng. Vị thái giám lúc nãy giương mắt lên nhìn tôi.
Tôi khàn khàn giọng nói: "Tôi đói bụng."
Hắn hơi ngớ ra, sau đó đi ra ngoài. Không bao lâu liền đem một chén cơm, hai dĩa thức ăn, còn có một bình rượu nóng.
Tôi ngồi xuống liền ăn. Từng miếng cho vào miệng, tỉ mỉ chậm rãi đem cơm và thức ăn ăn hết. Lúc này mới cảm thấy có chút khát nước, sau đó cầm bầu rượu lên trực tiếp uống vào trong miệng.
Rất tốt, Nữ Nhi Hồng thượng hạng.
Một bầu rượu xuống bụng, lúc tôi đứng lên thì chợt có chút lảo đảo.
Tiểu thái giám kia dường như muốn đi qua đỡ tôi.
Tôi nhìn hắn cười một tiếng, khoát khoát tay, nói: "Không sao không sao. Tôi đi ngủ. Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, tôi không để ý tới hắn, tự mình đi đến phòng trong.
Tôi gục ở trên chăn gấm. Chăn gấm thật sự rất mềm mại, tôi chôn sâu mặt ở trong đó.
Ngày mai. Gặp. Thái tử.
Một thanh một tiếng lại nổ vang lần thứ hai, trời đất bắt đầu xoay tròn.
Hai tay tôi kéo chăn gấm, bọc chặt hai lỗ tai. Dường như âm thanh kia không vang vọng ở trong đầu tôi nữa, mà là từ bên ngoài truyền tới. Tôi chỉ cần che kín hai lỗ tai, thì sẽ không bao giờ nghe thấy chúng nữa.
Thế nhưng cũng uổng công.
Tôi lật người, dùng chăn gấm bọc chặt thân thể lại. Nhưng tại sao, tôi đã ở trong chăn gấm mà vẫn phát run?
Tôi cuộn tròn hai chân, trái tim dường như bị co rút lại, sau đó một trận đau thắt dữ dội kéo tới.
Có thể là ban nãy ăn nhiều đồ ăn quá, dạ dày bắt đầu khó chịu.
Tôi từ từ co người lại, dựa vào vách tường.
Thì ra đây là sự thật. Ngày mai, tôi phải đi gặp hắn rồi.
Tôi luôn luôn lừa gạt chính mình. Trên đường đi tôi có chút dự cảm, nhưng cũng tự nhủ, đây chỉ là ảo giác lúc mơ hồ không rõ, không phải là sự thật.
Nhưng vào giờ phút này, Cảnh Nhiên, Hạ Dung, Cảnh Phi, Thu bà bà, dường như tôi đều không nhớ rõ. Giống như bọn họ không phải là nguyên nhân khiến tôi ngàn dặm xa xôi trở lại kinh thành.
Đau đớn kịch liệt lại đánh tới một lần nữa, tôi lại co rúc vào góc tường.
Dường như phủ thái tử quen thuộc lại hiện ra trước mắt, thư phòng phủ thái tử.
Cảnh Thành ho nhẹ mấy tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Nha đầu, ngươi đang xem cái gì đó?"
Ta nhắm chặt hai mắt lại.
Cảnh Thành. Cảnh Thành.
Biệt lai vô dạng?
--- ------ ------ ------ ----
Trời sáng ngày thứ hai, tôi bị đánh thức dậy. Mấy người mặc trang phục cung nữ đợi tôi rửa mặt xong liền đẩy tôi lên một chiếc xe ngựa. Tôi nhìn nhìn, xe ngựa này cũng giống như xe ngựa lúc vào kinh thành, đều che đậy rất kín.
Ta vừa lên xe ngựa không bao lâu, đột nhiên cảm thấy mơ màng một trận, lúc này mới phát giác bên trong xe có một mùi thơm lạ lùng, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng không kịp suy nghĩ thì đã ngất đi.
Đợi lúc tôi tỉnh dậy, thì phát hiện mình đang ở trong sương phòng cũ nát. Bên trong phòng mạng nhện mọc lan tràn. Tôi ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, hai tay hai chân đều bị trói lại.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng bước chân tới gần. Tôi lại nghiêng tai nghe một lát, phát hiện có người đến gần căn phòng bên cạnh.
Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói: "Thái tử điện hạ."
Tôi ngừng thở.
Tiếp theo chính là giọng của Cảnh Thành: "Mạnh đại nhân, tất cả vẫn thuận lợi?"
Giọng nói kia gần trong gang tấc, nhưng cũng rất xa rất không chân thật.
Mạnh Khách nói: "Đêm qua nhận được mật báo ở Tây Cương. Đều theo như bố trí lúc trước của thái tử điện hạ, tất cả sắp xếp ổn thỏa. Xin thái tử điện hạ yên tâm."
Cảnh Thành nói: "Ngươi cực khổ rồi."
Mạnh Khách nói: "Vì thái tử điện hạ làm việc, hạ quan cúc cung tận tụy, muôn lần ch.ết cũng không chối từ."
Mạnh Khách, quả nhiên là người của Cảnh Thành.
Lại nghe thấy Cảnh Thành nói: "Nhậm Lan Châu, ở Tây Cương có khỏe không?"
Tôi nghe thấy tên của mình, hơi ngẩn ra.
Mạnh Khách nói: "Nhậm đại nhân ở Tây Cương vẫn khỏe. Chỉ là mấy ngày gần đây dường như ru rú ở trong nhà, người của chúng ta nói, không nhìn thấy Nhậm đại nhân ra ngoài."
Mạnh Khách gọi tôi là "Nhậm đại nhân"? Tôi nhớ lại vẻ mặt châm chọc của hắn ở Miên thành, đều khinh thường gọi tôi là "Nhậm Lan Châu".
Cảnh Thành lại nói: "Có biết chuyện gì xảy ra?"
Mạnh Khách nói: "Không biết rõ lắm. Nhưng thái tử yên tâm."
Cảnh Thành dường như thở dài: "Ngươi vì chuyện của Lan Châu, cũng cực khổ rồi."
Mạnh Khách nói: "Điện hạ......"
Cảnh Thành cắt đứt lời của hắn: "Ngươi giúp ta đưa ‘Tam túy phù dung’ cho Lan Châu, thật là mất không ít thời gian. Ta thật sự nên cám ơn ngươi thật tốt."
Tam túy phù dung? Là Cảnh Thành đưa?
Tôi chưa phục hồi lại tinh thần, đã nghe Mạnh Khách nói: "Điện hạ ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Vì điện hạ phân ưu, là điều hạ quan nên làm. Điện hạ xem nhẹ thân thể, tự mình đến Tây Cương xa xôi như vậy, chỉ để ngắm nhìn Nhậm đại nhân từ xa. Thần thấy cũng vô cùng cảm động. Kỳ thật về việc này thần làm việc vô cùng nóng vội rồi, khiến Ngô Tham tướng còn tưởng rằng có cơ hội để leo lên, để Nhậm đại nhân đi làm tổng thương gì đó, ngược lại với ý nguyện của chúng ta để Nhậm đại nhân mai danh ẩn tích sống một cuộc sống bình thường."
Cảnh Thành nói: "Họ Ngô đó bị cách chức, coi như cho hắn một bài học."
Yên tĩnh một lát, lại nghe Mạnh Khách nói: "Chỉ tiếc.... Chỉ tiếc tất cả chuyện này điện hạ đều không muốn cho Nhậm đại nhân biết. Nhậm đại nhân, có lẽ vẫn đang oán giận điện hạ......"
Cảnh Thành nói: "Oán giận? Hẳn là hận ta chứ. Hận không thể róc xương lóc thịt ta."
Mạnh Khách kêu lên: "Điện hạ."
Một lát sau, Cảnh Thành mới nói: "Hiện tại ở Tây Cương chắc là dần dần ấm áp rồi."
Mạnh Khách chậm rãi nói: "Vâng. Nghe nói đã vào hạ rồi, không lạnh lẽo như mùa thu đông nữa."
Lại yên lặng một lát, nghe Cảnh Thành nói: "‘Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn’. Dù sao Tây Cương cũng không phải là nơi người ở. Ngươi phải phái người tỉ mỉ nhìn xem, nếu như Lan Châu... Lan Châu nàng lại muốn rời khỏi Tây Cương, đi đến nơi khác, cần phải lập tức cáo lại với ta."
Lại nghe thấy dường như hắn thở dài, nói: "Cho dù, cho dù sau này ta mất đi, ngươi cũng phải thay ta chăm sóc cho nàng thật tốt."
Mạnh Khách gọi một tiếng: "Điện hạ." Sau đó là tiếng nức nở của hắn.
Cách một bức tường lắng tai nghe, tôi sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Cảnh Thành.
Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao ngươi phải năm lần bảy lượt muốn giết tôi? Lại muốn năm lần bảy lượt phái người chăm sóc tôi?
Vì sao ngươi đến Tây Cương, nhưng lại không đến gặp tôi. Chỉ giả dạng làm người khác tặng hoa phù dùng cho tôi để giải sầu?
Cảnh Thành, cuối cùng ngươi vẫn là Cảnh Thành của tôi, nhưng lại không còn là Cảnh Thành của tôi.
Sương mù dày đặc này, phân định hai chúng ta, từng phần từng phần mà kéo chúng ta ra. Thậm chí tôi không có cách nào hỏi thăm ngươi. Sự xuất hiện của tôi, ở tại bên cạnh ngươi, nhất định là sẽ gây trở ngại đến chuyện quan trọng của ngươi, cho nên ngươi phải năm lần bảy lượt đẩy tôi ra, nhưng lại vụng trộm đứng một bên nhìn tôi.
Nước mắt chảy xuống. Cho đến khi bốn phía không còn âm thanh nào nữa, xung quanh mới trở nên mơ hồ.
Hồi lâu sau, lại có tiếng người nhẹ vang lên, là Cảnh Thành cùng Mạnh Khách rời đi.
Tôi muốn mở miệng khóc, lại phát hiện dường như thuốc người ta hạ lúc nãy đã phong bế âm thanh của tôi. Tôi không thể phát ra tiếng được.
Lại một lát sau, cửa được mở ra. Khóe miệng Thu bà bà mang theo ý cười chế nhạo đứng ở cửa.