Chương 62: Địa Võng
Editor: NanaTrang
Thái tử mang theo người đến, một đám thiếu niên dẫn đầu phía trước đều mặc cùng một kiểu y phục, ánh mắt thấu tịnh*, bội đao chiếu sáng lấp lánh. (* lộ ra vẻ trong sạch, sạch sẽ)
Thái tử hơi gật đầu, chỉ nghe thấy thị vệ ở bên cạnh hắn kêu lớn: "Hoàng thượng có lệnh, nữ quan Thu thị cùng một đảng với phản thần Đinh Hữu, mau chóng tróc nã, không được sai sót. Khâm thử."
Thu bà bà cười nói: "Chỉ dựa vào các ngươi, cũng dám bắt ta?" Bà ta lại giơ Long Tuyền lệnh lên.
Thái tử không thèm nhìn tới, cười lạnh nói: "Ta kính trọng bà hầu hạ phụ hoàng hơn hai mươi năm, bà vẫn nên thúc thủ chịu trói đi, đừng để cho ta làm khó."
Thu bà bà ném Long Tuyền lệnh đi, lại cười lạnh nói: "Nếu hoàng thượng thật sự muốn bắt ta, tại sao chính ông ta không đến?"
Thị vệ quát lên: "Lớn mật!"
Thái tử giơ tay lên ngăn hắn lại, nói: "Phụ hoàng bệnh nặng, không có cách nào đến đây. Phụ hoàng chắc chắn sẽ nể tình bà hơn hai mươi năm ở bên cạnh ông, sẽ không làm khó bà. Bà mau trở về cùng chúng ta đi."
Thì ra, trận cục tiêu diệt phản loạn này, là hoàng thượng và thái tử cùng nhau bày ra.
Thu bà bà cất tiếng cười to, nói: "Ông ta lừa ta nhiều năm như vậy, lần này còn muốn lừa ta sao?"
Bà ta đột nhiên xoay người lại, kéo tôi ra khỏi buồng xe, không biết từ chỗ nào lấy ra cây chủy thủ, trong nháy mắt để ngang trên cổ của tôi.
Bà ta lạnh lùng nói: "Nhậm Lan Châu ở chỗ này. Ngươi thả chúng ta đi, sau đó thả Phi nhi của ta ra."
Ánh mắt của Cảnh Thành vẫn không chuyển đến trên mặt tôi, hắn nói: "Chỉ dựa vào một mạng của Nhậm Lan Châu, ngươi liền muốn đổi nhiều mạng như vậy, ngươi rất coi trọng nàng rồi."
Hắn cười lạnh một tiếng, lại nói: "Chỉ là, ta còn muốn cảm tạ bà. Nếu không phải là bà đưa nàng đến đây, ở trong kinh thành làm ra động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng chúng ta cũng không dể dàng gì mà phát hiện được, người tiếp ứng trong kinh, trừ Đinh Hữu ra, còn có bà nữa. Nếu không phải để cho các ngươi cứu Nhậm Lan Châu ra, làm sao có thể khiến cho bà lộ diện?"
Thu bà bà "hừ" một tiếng, nói: "Đây là kế sách của ngươi, hay là kế sách của hoàng đế?"
Cảnh Thành khẽ nhếch khóe môi, không trả lời lại.
Thu bà bà buồn bã cười nói: "Nếu như ngươi không đáp ứng lời nói ban nãy của ta, cùng lắm thì một mạng của ta ngọc thạch câu phần*. Việc đã đến nước này, cả đời Thu Liên ta dù sao cũng đã hủy hết." (* ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ)
Âm thanh của bà ta thê lương đến đáng sợ: "Ta phá đi con của ông ta, ta vẫn có lời."
Bà ta ngửa đầu lên, cười lớn tiếng, một lúc lâu mới dừng lại.
Thu bà bà quay đầu lại nhìn Cảnh Thành, chủy thủ vừa căng, tôi cảm thấy da thịt của mình bị vạch ra.
Bà ta lạnh nhạt nói: "Ngươi có hiểu rõ không, nếu không, cũng không nên......"
Chữ ‘hận’ bà ta còn chưa nói ra thì chủy thủ đã bị đánh rơi. Tôi bị kéo qua một bên.
Lão Trương đầu cũng cầm một cây chủy thủ, gác ở trên cổ của Thu bà bà.
Ông ta quay đầu lại, đầy mặt lo lắng, nói: "Nhậm cô nương, đi mau, đi mau!"
Thu bà bà nói: "Lão Trương đầu, ông điên rồi?"
Lão Trương đầu nói: "Chủ nhân, đại tiểu thư, lão Trương đầu ta có lỗi với bà. Nhưng ta chịu sự nhờ vã của Vương gia, lập trọng thệ, nhất định phải bảo vệ Nhậm tiểu thư cả đời an toàn."
Cảnh Phi. Cảnh Phi.
Thu bà bà buồn bã cười nói: "Phi nhi! Con đúng là như vậy......"
Lại nghe thấy Cảnh Thành nói: "Những loạn thần tặc tử các ngươi, còn ở chỗ này nói đi nói lại, rốt cuộc có nói xong hay không!"
Lão Trương đầu không đáp, quay đầu lại nhìn tôi đang đứng thẳng không hề nhúc nhích ở một bên nói: "Đi mau! Còn không mau đi!"
Cảnh Thành nói: "Ngươi cho rằng nàng có thể đi tới đâu? Phương tướng quân không mở cửa thành, ai cũng không được ra."
Lão Trương đầu cười lạnh nói: "Thái tử điện hạ. Ban nãy thảo dân nghe những lời thái tử điện hạ nói, hoàng thượng chắc là, chắc là cực kỳ khẩn trương đại tiểu thư. Nếu như lúc này ta đả thương đại tiểu thư, tất nhiên thái tử điện hạ sẽ không có cách nào trở về nói rõ với hoàng thượng."
Cảnh Thành không đáp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta.
Hắn đột nhiên cười lạnh nói: "Ông đang uy hϊế͙p͙ ta?"
Lão Trương đầu thở dài, nói: "Thảo dân không dám. Thảo dân ở trong phủ điện hạ ngần ấy năm, được thái tử điện hạ chăm sóc không ít. Đáng tiếc thảo dân là người của Vương gia. Thảo dân chỉ có thể ở trong hôm nay nhắc nhở thái tử, mong thái tử điện hạ nghĩ lại."
Thu bà bà hô: "Lão Trương đầu, ông không thể cứu Nhậm Lan Châu! Tuyệt đối không thể! Nếu như ông cứu nàng, ta phải dùng cái gì để đổi lấy tính mạng của Phi nhi?"
Hai mắt Lão Trương đầu rưng rưng: "Đại tiểu thư! Ngày đó Vương gia quỳ ở trước mặt ta, cầu xin ta đáp ứng. Ta không thể không đồng ý. Đại tiểu thư, hôm nay lão Trương đầu làm như vậy, mặc dù sợ rằng không cứu được Vương gia, nhưng ta nghĩ, Vương gia cũng sẽ nguyện ý."
Cảnh Phi.
Thu bà bà thê lương cười một tiếng: "Nhi tử ngốc của ta! Nhi tử ngốc của ta......"
Bà ta không giãy dụa, không phản kháng nữa. Bà ta chậm rãi ngồi xổm xuống. Lão Trương đầu đỡ lấy bà, từ từ ngồi theo bà, chủy thủ vẫn luôn để trên cổ của bà.
Huynh đệ của lão Trương đầu ở phía sau tôi im lặng không nói gì. Binh tướng thái tử ở trước mặt tôi cũng im lặng không nói.
Tôi đứng đó, mặt choáng váng càng lúc càng nặng. Ánh mặt trời màu vàng nhảy ra ngay trước mặt, lại phân tán ra bốn phía. Chúng nó lướt qua bính khí hàn băng trong tay binh lính, tiếp theo đó là bay nhảy xuyên qua u tối trong kinh thành.
Ngựa ở sau lưng hí lên một tiếng.
Lưỡi đao rét lạnh của binh tướng thái tử chợt lóe.
Lão Trương đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hô lớn nói: "Thái tử điện hạ!"
Cảnh Thành một mặt bình tĩnh. Đôi môi mỏng hơi mở ra, nhả ra ba chữ: "Mở cửa thành."
Cửa thành mở ra một khe nhỏ, chỉ đủ cho một người một ngựa đi qua.
Lão Trương đầu nói: "Đa tạ thái tử điện hạ." Tiếp theo đó, ông ta đột nhiên quay đầu lại, rít một tiếng dài. Con ngựa kia đạp đạp móng ngựa vài cái, đột nhiên giãy thoát khỏi dây cương xe ngựa, nhích lại gần
Lão Trương đầu hô lên: "Nhậm cô nương, mau lên ngựa! Mau!"
Ông ta đột nhiên mau chóng kéo Thu bà bà đứng lên, đưa tay qua kéo tôi lên lưng ngựa, sau đó dùng cán chủy thủ đánh mạnh lên trên mông ngựa.
Ngựa chạy như tên bắn, kề sát cửa tường mà qua.
Ngựa chạy rất nhanh. Cả người tôi nằm úp trên lưng ngựa. Tôi không nhìn rõ trước mắt, tôi chỉ biết gió đang gào thét bên tai.
Trên mặt tôi lạnh lẽo, đó là nước mắt của tôi, bị gió thổi lạnh như vậy.
Yên tĩnh thật. Ngoài thành vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cho nên vẫn rất yên tĩnh. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng gió mát.
Ngựa đang chạy. Vẫn luôn chạy về phía trước.
Lúc này tôi mới giật mình, tôi không biết nó muốn chạy đi đâu? Nhưng vậy thì có liên quan gì? Nơi nào mới là nơi tôi nên đi?
Xa xa có ánh sáng chiếu tới, ép tôi phải mở mắt ra. Chỉ thấy một con đường giữa trời đất, ánh sáng vạn trượng.
Ở ngoài kinh thành, lại có đồi bằng phẳng lớn như vậy.
Tôi ngẩng đầu lên. Một nơi dưới trời đất này, vậy mà bốn phía yên tĩnh như vậy, chỉ có con ngựa này cõng theo tôi, chạy, chạy và chạy.
Ánh sáng này thật đẹp. Nó dịu dàng lại đẹp mắt mà bao trùm xuống dưới, như muốn khư khư sưởi ấm cho tôi, ấm áp khiến khuôn mặt lạnh băng của tôi rơi lệ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn ánh sáng trước mắt. Nó càng lúc càng thịnh, càng lúc càng nhiều, rốt cuộc thành đầy trời rặng mây đỏ, tiếp theo lại chuyển thành màu vàng rực, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Ngựa đột nhiên dừng lại.
Tôi từ từ ngồi thẳng lên. Rốt cuộc không nhịn được nữa mà lớn tiếng khóc òa.
Cảnh Phi, hắn lại đối xử với tôi như thế.
Tôi nhớ lại cái đêm ở Miên thành, hắn liên tục không ngừng uống rượu, uống cho đến khi say khước. Hắn vừa uống rượu, vừa cười nói: "Nhậm Lan Châu, tại sao ngươi chỉ muốn làm Nhậm Lan Châu của hắn, lại không nguyện làm Châu Lăng của ta?"
Tôi nhớ ngày đó, tôi từ phủ thái tử vội vàng muốn chạy đến Hộ bộ, trong lòng suy nghĩ, ngàn vạn lần phải nhắc nhở thái tử cẩn thận đoán tâm tư của hoàng thượng. Hắn đứng ở ngoài vương phủ của hắn, ngăn cản tôi lại. Hắn nhìn vào mắt của tôi: "Nhậm Lan Châu, ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ cùng ta phủi sạch chỗ này."
Tôi dường như nhìn thấy trong phủ thái tử, giàn hoa hạ mùi hoa Trà Hương lưu động, hắn cười một tiếng, vươn tay ra phủi phủi cánh hoa trên bàn, nói: "Không phải ta vẫn cứ muốn quấn lấy các ngươi, các ngươi sẽ mang ta theo?"
Lại nhìn thấy ngày đó, ngày chúng tôi còn là thiếu niên. Tôi ở bên trong thư phòng của phủ thái tử, đang vui mừng vì thái tử giải được ván cờ khó, Cảnh Phi lại đến đây, nói cho tôi biết hắn vốn mới là người đầu tiên giải ra, sau đó cười như không cười hỏi tôi: "Ngươi, mất hứng?
Tôi lại nghĩ tới lúc đầu, ngày mà tôi gặp hắn. Trong thượng thư phòng, hắn nhìn thấy tôi vì che chở cho Cảnh Thành mà hắt nước đá vào người Quận Vương. Sau giờ học, hắn đứng ở dưới tàng cây bên ngoài thượng thư phòng, nhìn thấy tôi và Cảnh Thành đi ra thì tiến lên vấn an.
Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi trong sáng, mặt mày mỉm cười.
Lão Trương đầu nói, hắn quỳ xuống trước mặt ông ta, cầu xin ông ta nhất định phải che chở cho tôi.
Vì vậy lão Trương đầu mới tới phủ thái tử.
Một loạt hồi ức đều bùng lên. Đinh Hữu là loạn thần tặc tử, con gái của Đinh Hữu chỉ sợ cũng không thoát khoải liên quan. Đinh Hữu muốn làm hại thái tử, sợ rằng cũng muốn làm hại tôi. Thì ra, lúc ấy lão Trương đầu ở phủ thái tử, dường như là cố ý điều tr.a tôi, thì ra đều là vì khẩn cầu của ngươi, đều là đang nhắc nhở tôi cẩn thận thái tử phi.
Cảnh Phi, Cảnh Phi.
Ngươi đối xử với tôi như thế, hôm nay, tôi phải lấy cái gì để trả lại ngươi?
Tôi lẳng lặng ở trong nơi hoang dã này. Ánh mặt trời càng lúc càng sáng tỏ, lòng của tôi cũng càng lúc càng hiểu ra.
Tôi cười một tiếng, hơi cúi người xuống, dán vào lỗ tai con ngựa, nói: "Ngựa ngoan, chúng ta trở về."
Tôi quay đầu ngựa lại.
Dường như nó nghe hiểu tôi nói những gì.
Lộp độp, vó ngựa dần dần tăng nhanh, đến sau cùng là phi nhanh như bay. Tôi lại nghe thấy tiếng gió vang dội. Không lâu sau liền trở lại cửa Tây Lâm.
Cửa thành đã sớm mở rộng ra. Đám người Thu bà bà, lão Trương đầu, còn có thái tử và binh tướng hắn mang tới, lúc này đều đã không còn ở trước cửa nữa.
Dân chúng thương nhân, nhốn nha nhốn nháo.
Thế gian này vốn là chúng sinh mỗi người vui vẻ, lại có ai có thể biết nổi đau của người khác?
Tôi nhảy xuống lưng ngựa, vệ binh giữ cửa nhìn thấy tôi thì miệng há thật to, kinh sợ không thôi.
Tôi nhìn hắn cười cười, nói: "Phương tướng quân của các ngươi đâu?"
Hắn sững sờ nói không ra lời, đột nhiên sau đó quay đầu chạy ra ngoài, la ầm lên: "Phương tướng quân! Phương tướng quân!"
Tôi khẽ cười một tiếng.
Phương Khải xuống thành lâu, nhìn thấy tôi, khẽ cau mày.
Tôi khẽ mỉm cười, nói: "Phương tướng quân, ngựa này cũng mệt rồi, xin phiền Phương tướng quân đưa tôi đến phủ thái tử."
Hắn không nói một lời.
Tôi cười nói: "Nếu Phương tướng quân không yên tâm, lo lắng tôi muốn ám sát thái tử hay làm gì đó, có thể đến đây soát người của tôi trước."
Tôi giang hai cánh tay ra.
Sắc mặt hắn khẽ biến, nói: "Vậy thì không cần."