Chương 37
Thiếu niên đứng ở cửa đợi một hồi, không thấy có người mở cửa, sắc mặt không khỏi trầm xuống, quay đầu nhìn mấy tên đàn em: “Chúng mày chắc là con nhỏ đó đi rồi?”
Mấy tên đàn em gật đầu: “Chắc chắn mà. Bọn em nhìn thấy tận mắt cô ta đi ra, còn tức giận nữa.”
Ánh mắt thiếu niên lóe lên: “Chưa đầy 10 phút?”
“Đúng thế!” – Tên đàn em gật đầu, cảm khái nói – “Thật đáng tiếc, nhìn ông chú kia tuổi cũng không lớn, vậy mà lại ra sớm……”
“……..”
Sắc mặt thiếu niên ngày càng trầm, lạnh lùng cười.
Ra sớm? Ngày đó anh ta thượng mình lâu lắm cơ mà! Nhấc chân đạp cửa: “Lập tức đi ra cho tôi, bằng không tôi dỡ cửa xuống, anh tin không?”
Không nghĩ là mình chỉ nhẹ nhàng đá một phát, cửa đã mở.
Thiếu niên cùng mấy tên đàn em kinh ngạc, đẩy cửa đi vào.
Phòng trống không, chăn còn hỗn độn thành một đống, chỉ có cửa ban công mở rộng, rèm cửa lay động theo gió.
Lông mày thiếu niên nhăn tít lại, lập tức ra ban công nhìn xuống, mười chín tầng nhà, phía dưới là ngã tư xe cộ tấp nập, nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta choáng váng.
Đầu hơi hơi quay sang, thấy ban công phòng bên cạnh, một đôi nam nữ lõa thể ôm nhau hoảng sợ.
Cửa ban công vẫn mở rộng như trước.
“Hỗn đản.” – Thiếu niên thấp giọng chửi – “Xuống lầu mở cửa!”
Cả đời này Hãn Kiện cũng không nghĩ tới mình có thiên phú làm đại hiệp.
Lên trời xuống đất, không gì không làm được…
Gã lắc lắc đầu, cảm thấy càng ngày càng phục bản thân mình.
Bước chân hỗn loạn trên đỉnh đầu đã qua rất lâu, đoán rằng truy binh không thể quay đầu, lúc này mới cẩn thận nhô đầu lên từ cống thoát nước phía sau khách sạn.
Không thăm dò kĩ, thiếu chút nữa thì bị tóm về.
Chỉ thấy bốn phía một đống người đi đường nhìn gã đầy kinh ngạc, đánh giá từ trên xuống dưới.
“…….”
Hãn Kiện im lặng ba giây, nhưng cái khó ló cái không, dùng bàn tay đầy bùn bẩn thỉu vuốt mặt, thong thả mỉm cười nói: “Ai, cái đường ống này thật khó sửa………”
Những người qua đường lập tức hiểu rõ, ánh mắt tò mò chuyển thành sùng kính: Vị công nhân sư phó này lao động vất vả, công lao càng lớn!
Hãn Kiện lê một thân thối hoắc, chật vật về nhà mình.
Nghĩ đến con sói non kia tâm địa độc ác, nhiều lắm cũng chỉ là thiếu niên phản nghịch thôi, vẫn không giống xã hội đen, cũng không nghĩ là cậu ta thật sự tìm mình ở mọi nơi.
Câu cửa miệng, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Hãn Kiện tin tưởng vô cùng vào trí tuệ của gã, không ai có thể bì kịp.
Đáng tiếc, không đợi gã rút chìa khóa ra mở cửa, một bóng đen thoắt cái đã tóm được gã.
Rốt cục, gã cũng thừa nhận, mình vẫn còn ngốc lắm.
Hãn Kiện nhanh chóng bày ra tư thế phòng bị, run run nói: “Cái đó……. Tuy rằng trước đó tôi có đem t*ng trùng quên ở trong mông cậu, nhưng mà cậu cũng không cần lo, không cần nói đến mười tháng, cho dù là mười năm, nó cũng không thành đứa nhỏ được đâu………..”
“……..”
Bóng đen nhìn gã cười lạnh.
Hãn Kiện co rúm lại: “Bắt tôi phụ trách là không có khả năng. Tôi nói cho cậu biết, tuy rằng tôi rất vừa ý mông cậu, nhưng mà cha tôi không đồng ý, mẹ tôi ghét cậu, ngay cả chó nhà tôi cũng muốn cắn cậu……”
“……….”
Bóng đen tiến lên gõ đầu gã một cái.
Hãn Kiện méo miệng: “Còn có, tôi biết xem tướng đó. Cái nốt ruồi đỏ trên cổ cậu kia khắc với khuôn mặt đẹp trai độc nhất vô nhị này của tôi! Chưa cưới khắc cha mẹ, cưới rồi khắc chồng, quan trọng nhất là, còn TMD khắc cả khả năng làm việc đó nữa……..”
Lời này nói ra xong gã có chút chột dạ.
Dù sao đêm đó cũng không say rượu, cũng không bị hạ dược, thần trí vô cùng rõ ràng. Từ việc tiến vào cơ thể cậu ta như thế nào, từ việc nóng bỏng cầu xin, còn cắn hút mụn ruồi đỏ trên cổ cậu ta, giống như là chó săn không chịu nhả con mồi…..”
“………”
Bóng đen nhéo cằm gã.
Hãn Kiện không nói.
Hãn Kiện yên lặng xoay người, ôm lấy đầu, lui về góc tường, ủy khuất nói: “Đừng đánh vào mặt.”
……
Im lặng ba giây, bóng đen lao lên, mạnh mẽ hôn xuống môi gã.
“Ngô!”
Hãn Kiện trừng mắt, hút đầu lưỡi của người kia, nhìn lông mi đối phương khẽ run rẩy, tinh thần cả buổi mới hồi phục lại.
Gã có phải là…. Thực tủy biết vị không?
Thực tủy biết vị (食髓知味 ): Nếu dịch theo QT thì có nghĩa là ăn xương biết vị. Có ai hiểu câu này thì chỉ mình với.
Chìa khóa trong tay bị đối phương giật lấy, mở cửa, đẩy mạnh gã vào. Bước chân và nụ hôn sâu của thiếu niên có vẻ rất vội vàng, nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy cổ tay Hãn Kiện, sợ tên chó săn nhát gan nhân cơ hội chạy trốn.
Dục vọng của nam nhân nói chung là dễ dàng bị trêu chọc, huống chi trước đó còn được xem TV YDSHOW (cái show này là cái gì không biết?), bàn tay thiếu niên vuốt ve vài cái đã làm cho Hãn Kiện nổi lửa, từng đợt đau phát cứng rắn từ hạ phúc truyền đến.
“Thao, quả nhiên là khắc tính…….” – Hãn Kiện ngậm cánh môi đối phương thấp giọng nguyền rủa, mạnh mẽ lật người áp đối phương lên cửa, tay vươn vào trong áo phông vuốt ve thân thể thiếu niên – “Có thể làm cho gia nhìn thấy nữ nhân liền liệt dương, xem như là cậu lợi hại…..”
Đôi mắt thiếu niên khép hờ, nhìn khuôn mặt mê loạn của gã, cười lạnh.
Đầu gối hung hăng va chạm vào nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào-đấy!
“Mẹ kiếp!!!!!” – Hãn Kiện đau đớn gào lên, hai tay ôm lấy đũng quần, đau đớn tột cùng – “Thao thao thao thao thao thao thao!!!!!!!”
Thiếu niên lau khóe môi ẩm ướt, nhìn gã đau đớn co rúm lại, cười đắc ý: “Lần này để xem ai thượng ai?”
= =
Tiêu Thế thủy chung không nhìn đến người dưới thân, nhẹ nhàng nâng người, muốn đem tính khí rút ra khỏi nơi tư mật của người kia.
Nhưng mà nơi đó rất nhạy cảm, chỉ cần một cử động nhỏ, cũng có thể gây đau đớn.
Tô Mạch Ngôn hơi hơi nhíu mày, kéo chăn ở bên đắp lên người.
Động tác dù nhanh chóng, nhưng trong nháy mắt Tiêu Thế vẫn nhìn thấy nơi bị xâm nhập kia, có một chút nước sáng bóng, sưng đỏ.
Hạ thể bản thân còn dính một chút tơ máu, nhưng cũng may là không nhiều lắm.
Y không hiểu được nam nhân khi đó là nên làm thế nào, lại càng không biết là khi bị sáp nhập sẽ thống khổ đau đớn đến đâu.
Nam nhân mà, chảy máu một chút chắc sẽ không vấn đề gì.
Y vốn nghĩ thế, nhưng đáy lòng vẫn không khỏi áy náy.
Nhất thời hai người không biết nói gì.
Trong không khí tràn ngập hương vị ɖâʍ mỹ, nhưng trong tình huống này, cái hương vị này không làm cho người ta khí huyết sôi trào, mà là xấu hổ muốn ch.ết.
Tiêu Thế nhanh chóng lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào, sau đó cẩn thận bước tới.
Đến bên cạnh.
Người nọ đắp chăn, quay lưng về phía y, nhưng mà vành tai lại vinh quang tột đỉnh.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy, cả người hắn đều thẹn đến mức run rẩy.
Giống như là chú chó nhỏ làm sai điều gì đó, chỉ biết cuộn mình, lộ cái đuôi ve vẩy ra thì không biết làm gì.
Nhìn qua là bộ dáng cần an ủi.
Tiêu Thế cau mày, vươn tay, muốn sờ trán người kia, nhưng khi chạm vào sợi tóc thì lại vội vàng rụt tay về, trầm giọng nói: “……. Phát sốt sao?”
Lưng Tô Mạch Ngôn run rẩy kịch liệt, sau một lúc lâu, mới rầu rĩ lên “Ừ” một tiếng.
Giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Tiêu Thế xấu hổ đứng lên, mím môi, cúi đầu nói: “Tôi đi lấy thuốc cho ngài.”
Tô Mạch Ngôn lại “Ừ” một tiếng.
Bước chân y không quá hỗn độn, cơ hồ là chạy trối ch.ết.
Tô Mạch Ngôn chống tay đứng dậy, ngón tay xoa xoa trên mặt.
Tóc tai ướt đẫm, mặt cũng thế.
Nơi giữa hai đùi vô cùng đau đớn, hắn cố đỡ thắt lưng đi đến trước gương, cố gắng xem xét vết thowng, cũng may chỉ có vào một nửa, lại không ma sát, nên nơi đó cũng không bị tổn thương nhiều.
Trong gương hiện lên hình ảnh một lão nam nhân tóc tai hỗn độn, mặt mũi ẩm ướt, khóe mắt còn hơi hơi có chút hoe đỏ.
Thoạt nhìn thực sự là tệ hết biết.
Tô Mạch Ngôn cố nhịn đau đớn mặc quần áo, tay run rẩy cực đại, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ như bình thường.
Nhìn gương, sắc mặt hắn không chút thay đổi, nói cho cái lão nam nhân thê thảm kia……
Làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh, mi có thể làm được.
Tô Mạch Ngôn hít sâu một hơi, bình tĩnh đẩy cửa bước ra.
Tiêu thế ngồi trên sopha phòng khách, trước mặt là thuốc và nước ấm đã chuẩn bị sẵn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, thanh niên vẻ mặt xấu hổ, thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt đối phương, hơi hơi cúi đầu, làm cho mái tóc che bớt tầm nhìn, tiếng nói ôn nhi: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có việc gì.” – Tô Mạch Ngôn mặt không chút thay đổi ngồi xuống sopha trước mặt y, nhìn y một lúc lâu, thản nhiên nói – “Cậu nên lập tức chuyển đi thôi.”
“Hả?” – Tựa hồ không nghĩ là đối phương sẽ nói thế, thanh niên có chút kinh ngạc ngẩng đầu – “Vì sao?”
Vì sao?
Đã xảy ra chuyện thế này, làm sao có đủ thản nhiên mà sống chung tiếp đây?
Đang hưng phấn, nhìn thấy gương mặt mình, thứ đang hưng phấn kia cũng nhuyễn xuống, loại chuyện này làm cho hắn cảm thấy tổn thương đến chừng nào chứ?
Tô Mạch Ngôn không biết nên hình dung thế nào.
Cái loại cảm giác lúc này giống như mình cố gắng thoát ra khỏi vỏ ốc, lấy hết dũng khí để nhô đầu ra, lại bị tát cho một cái.
Tỉnh mộng, tâm cũng lạnh.
Tô Mạch Ngôn mím môi, thản nhiên hỏi lại: “Vậy cậu muốn thế nào đây?”
“Tôi……” – Tiêu Thế giật mình, đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì, nhưng lòng lại tràn ngập khó chịu, muốn xin lỗi, cứ thế mà đi là sao chứ?
“Lúc trước không phải cậu rất tò mò về tính hướng của tôi sao?” – Giọng của Tô Mạch Ngôn không cao, nhưng mang theo một chút bén nhọn mà bình thường không có – “Hiện tại tôi nói cho cậu biết, tôi là gay.”
Tiêu thế vẫn yên lặng nhìn hắn, con ngươi ôn nhuận mang theo cảm giác không biết nên làm thế nào.
“Cậu không cần cảm thấy có lỗi.” – Tô Mạch Ngôn vẫn bình thản tiếp tục, như đang trình bày một phần văn kiện vô cùng bình thường – “Tôi đã uống rượu, cũng không đủ để quên hết, là tôi chủ động, cậu chỉ là người bị hại.”
“Mạch Ngôn……” – Tiêu Thế đau đầu, xoa xoa mi tâm.
Y đương nhiên là nhớ quá trình tiến triển thế nào, nam nhân trước mặt cầm dục vọng của mình thế nào, cầm tay mình đưa đến nơi cấm kị kia thế nào?
Nhưng loại chuyện này, sao có thể nói là chỉ một mình đối phương sai lầm cơ chứ?
Thần sắc người kia khó xử làm cho gương mặt Tô Mạch Ngôn càng thêm hờ hững, hắn thản nhiên nói, trong lời nói còn mang một chút ý tứ khiêu khích…
“Chẳng lẽ cậu muốn chịu trách nhiệm?”
Tiêu Thế mang theo món đồ cuối cùng rời đi, hơi dừng lại ở cửa, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Tô Mạch Ngôn không trả lời, chỉ nghe tiếng nói trầm thấp vọng lại sau khi đóng cửa.
Trong phòng lập tức trống trải yên tĩnh.
Chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có được tình yêu.
Càng ngày càng già đi, lại càng thêm tự ti, cho nên luôn cố làm ra vẻ nghiêm túc.
Bởi vì ngay cả cùng những người trẻ tuổi đùa giỡn cùng làm hắn thấy bối rối, sợ bị cười nhạo.
Làm bộ rằng bản thân mình lợi hại, nhưng kỳ thật hắn là kẻ nhát gan, một kẻ nhát gan không dám duổi theo hạnh phúc, chỉ có thể nhìn hạnh phúc tới với những người bên cạnh mình.
Y ôn nhu như thế, cũng vì chính mình.
Thời điểm đau đớn khi ấy.
Chỉ cần một chút là tốt rồi, muốn giữ y ở lại, nhưng cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi để nói ra những lời ấy.
Y đã đi rồi……….