Chương 4: Vào cuộc đua

TIẾT TRỜI SÁNG THỨ BẢY đúng như dự báo thời tiết địa phương đã mong đợi: Trời nắng nhưng không nóng, mát nhưng không lộng gió, khô ráo và tuyệt vời. Vừa thức dậy tôi đã gọi ngay cho Ned, và thật nhẹ người khi nghe anh nói đã cảm thấy rất khỏe hơn nhiều và sẵn sàng thi đấu ngay.


Tôi tắm, rồi mặc đồ đua vào. Bess đã chọn mấy chiếc quần soóc và áo thun tím sọc xanh lá cây làm đồng phục cho cả bọn. Không phải đội nào cũng chuẩn bị đến mức đó, nhưng có Bess trong đội thì đấy là điều không thể tránh khỏi.


Tôi nhét vào ba lô thể thao của mình nào kem chống nắng, nào son dưỡng môi, nào một con dao bỏ túi, lại thêm một cây đèn pin nhỏ, vài cái cặp tóc, điện thoại di động, pin, thuốc xịt côn trùng, và nhiều thứ linh tinh khác. Có điều gì đó mách bảo tôi cầm theo cái huy hiệu Song Sinh tìm thấy trong xe Ned, thế là tôi bỏ luôn nó vào ba lô. Rồi tôi xuống nhà, đi vào bếp.


Bà Hannah đính một tờ ghi chú lên cửa tủ lạnh báo tôi biết là bà đã xuống phố. Chẳng là bà đã xung phong nấu phục vụ điểm tâm cho ban tổ chức cuộc đua mà. Mùi thơm của món bánh mỳ chuối bà làm vẫn còn thoang thoảng quanh phòng... trúng phóc, một ổ đang đợi tôi trên bàn bếp kia kìa.


Mặc dù tôi không được xếp lịch đua trước ba giờ, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn và phấn khích. Thế nên tôi quyết định xơi một cốc sinh tố đào cùng với một miếng bánh-mỳ-tan-ngay-trong-miệng đặc sản của bà Hannah.


Bess đến đón tôi bằng chiếc xe tải nhỏ mà nó đã trang bị đầy đủ cho sự kiện kéo dài hai ngày này. George và Ned đã có mặt trên xe.
“Nhanh lên,” Bess gọi tôi. “Tụi mình không muốn lỡ mấy màn chuẩn bị trước cuộc đua đâu.”
Tôi nhảy vào ghế sau, rồi cả bọn phóng đi.


available on google playdownload on app store


“Ê, tụi mình có hào hứng quá hay gì gì đó không ta?” George hỏi mọi người. “Tao sẵn sàng bắt đầu cuộc đua này lắm rồi đấy! Tụi mình sẽ cho đội của Deirdre hít bụi.”
“Anh sẵn sàng rồi,” Ned nói.
“Em cũng vậy,” tôi phụ họa .


Chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào đến bãi đậu xe ở ngân hàng trung tâm. Vạch xuất phát nằm ở đường Main và đại lộ Highland, ngay phía trước ngân hàng, trên một trong những góc phố nhộn nhịp nhất thị trấn. Tất cả các đường phố trong khu vực đã được giăng dây phong tỏa để tạo lộ trình cho cuộc đua. Những khán đài tạm được dựng ở hai bên vỉa hè cho người hâm mộ cùng những người ủng hộ xem cuộc đua, còn có một sân khấu nhỏ dựng gần vạch xuất phát.


Băng rôn vàng và đỏ giăng khắp các cột đèn, đủ kiểu áp phích tự làm với những lời cổ vũ treo đầy trước cửa sổ của các cửa hiệu và quán xá dành cho đội mà họ hâm mộ. Những thành viên trong đội cổ vũ của trường trung học đã chiếm một chỗ trong công viên nhỏ đối diện ngân hàng, không gian tràn ngập thứ âm nhạc sôi động.


George, Ned, và tôi dỡ xe đạp xuống bãi đỗ, rồi chạy vài vòng khởi động. Tôi ghét thi đấu trong trang phục mới toanh nên mấy ngày trước đã lôi quần áo thi đấu ra tập vài vòng rồi. Đến sáng thứ bảy này khởi động thì đồ của tôi đã thoải mái tuyệt vời vô cùng.


“Ố ồ, xem ai kìa,” tất cả chúng tôi cùng ngước lên khi nghe Bess báo động. Deirdre đang lướt qua bãi đậu xe với vài anh chàng nối gót theo sau.
“Có vẻ như đội của cô nàng cũng có đồng phục đấy,” Ned để ý. “Đen sọc xanh da trời.”


“Hừm,” George nói, “Đen và xanh. Em thấy thứ đó có vẻ như là điềm báo... là... kiểu kiểu như con DeeDee sẽ phá tanh bành quả xe chiến mới cáu của nó, như nó luôn làm với cái cũ ấy.”


“Được rồi, các tay đua, vui lòng tập trung lại đây một lát nào?” giọng ông Ralph Holman dội đến bãi đậu xe. Nghe giọng ông qua loa tay còn rõ hơn cả qua cái micro tại CarboCram hồi đêm qua nữa. “Cứ để xe đạp ở đó và lại gần đây nào,” ông giục chúng tôi.


Ông Holman đang đứng trên sân khấu nhỏ dựng tạm. Bên cạnh ông là một cái két sắt ấn tượng, kiểu cổ. Cái két được làm bằng gang đen, với hoa văn trang trí hình xoắn và có hình lá bằng đồng sáng loáng ở các góc. Một người đàn ông mặc đồng phục màu xám đứng phía bên kia cái két sắt.


Tất cả các tay đua, cổ động viên và người hâm mộ đến tham dự đều chen chúc nhau để nhìn sân khấu cho rõ hơn. Tôi nhìn các tay đua xung quanh mình, chủ yếu là để xem qua một lượt các đội tranh giải lần này. Tôi biết hầu hết trong số đó, nhưng cũng có vài người chưa từng gặp bao giờ.


Hai trong số những gã trai trong đội của Deirdre đang xúm xít cạnh cô nàng, nhưng anh chàng còn lại đã biến đi đâu mất. Tôi nhận ra Malcolm, người lái xe tải của nhóm đó, học cùng trường với tôi. Cậu ta rất cao, mái tóc nâu dài cột đuôi ngựa. Cậu kia thì tôi chưa từng gặp, nhưng hẳn là một trong mấy anh em nhà Jensen. Tóc cậu ta bị mặt trời tẩy cho gần như trắng toát - hay ít nhất tôi cho là như thế.


Có vài người mặc áo quần đua đứng ở rìa đám đông mà tôi không biết là ai. Một trong số đó dường như hoàn toàn lạc lõng, cậu ta đang đứng tựa vào một gốc cây và vịn một chiếc xe đạp với những bánh xe to gồ ghề, phanh kiểu tay đòn, ghi đông thẳng, và ba vòng xích. Cậu này hẳn chưa được thấy lộ trình đua bởi vì cậu ta đem theo một chiếc xe đạp leo núi, chứ không phải là xe đạp đua đường trường!


“Tôi chắc các bạn đã biết, tiền ủng hộ và tiền quyên góp cho giải đua xe đạp gây quỹ năm nay đã lập một mức kỉ lục.” Giọng ông Holman kéo sự chú ý của tôi trở lại sân khấu. “Chúng tôi nghĩ các bạn sẽ muốn nhìn thấy mình đua vì cái gì.”


Nói rồi ông với tay xoay một thanh dài nối với phần giữa của cánh cửa két sắt cổ. Đám đông trở nên yên lặng. Cửa két sắt bật mở nhẹ nhàng. Ông kéo rộng cánh cửa đầy vẻ kịch tính. Mọi người há hốc miệng. Có hàng chồng tiền trong đó - rất nhiều tiền.


“Tất cả số tiền mà các bạn thấy ở đây đã được ủng hộ cho Quỹ Mở rộng Trái tim,” ông Holman nói. “Và đặc biệt là, nó sẽ được ủng hộ dưới tên của các bạn.” Ông khoát tay một vòng trước mặt mình, như thể đang cúi chào chúng tôi vậy.


“Xin gửi lời chúc mừng đến tất cả những gì các bạn đã làm cho sự kiện tuyệt vời này,” ông nói, “và đến tất cả những gì các bạn sẽ làm trong suốt cuộc đua.”
Những lời nói của ông làm tôi thấy rất vui. Đội tôi ôm chầm lấy nhau; rồi cả bọn vung tay lên với một tiếng hô đầy quyết tâm.


Tôi dẫn đội mình len qua đám đông để đến chúc năm đội kia thi đấu tốt đẹp. Vài người trong số đó đứng rải rác khắp nơi nên chúng tôi không nói chuyện được hết với tất cả các đối thủ của mình.


Deirdre bước tới, cùng với bộ sậu của cô nàng. Tôi nhận ra một trong những cậu chàng đó ngay.
“Cậu là Malcolm Price, đúng không?” tôi nói với tay tài xế xe tải bên đó. “Tôi là Nancy Drew.”
“Tôi nhớ cậu cũng cùng học ở trường,” Malcolm nói. “Đây là Thad Jensen.”


“Đúng rồi,” Deirdre nói. “Tất cả các người đều không biết anh em nhà Jensen chứ gì? Thật ra họ là những tay đua chuyên nghiệp đấy. Họ đã thắng rất nhiều giải thưởng - dĩ nhiên, đối với họ thì cuộc đua này chỉ là vòng khởi động thôi.”


Không thèm nói thêm lời nào, Deirdre quay lưng bước đi. Malcolm và Thad mỉm cười, gật đầu chào, nhưng rồi cũng quay gót, lót tót theo sau nữ hoàng của mình.


“Nè, bà có cho rằng con nhỏ đó đã đem tới một đối thủ nặng ký không?” Bess hỏi. “Ý tôi là một tay chuyên nghiệp hẳn hoi... một kẻ mà bọn mình thật sự phải gờm ấy.”


“Vậy thì đã sao?” George nói. “Tụi mình chọi được tất. Hôm nay tụi mình có thể đấu lại bất kỳ ai!” Nhỏ ôm vai Bess, siết chặt. “Mày chỉ việc lái xe tải thôi. Phần còn lại cứ để tụi chị lo.”


“Mọi người có thấy một anh chàng mặc quần soóc đỏ không?” tôi hỏi. “Cậu ta có một chiếc xe đạp leo núi và đứng lẩn quẩn ở phía sau đám đông, dựa vào một gốc cây bên ngân hàng ấy.”


“Anh có thấy,” Ned nói. “Ai đó nên báo cho cậu ta biết đây là một cuộc đua đường trường. Cậu bạn đó sẽ thật sự gặp khó khăn khi đua với những chiếc xe đạp chạy đường trường có tốc độ nhanh hơn. Làm gì có chặng leo núi nào trong cuộc đua này chứ.”


“Không biết cả đội cậu ta có đua bằng xe đạp leo núi hết không ta,” George nói.


Tôi nhìn về phía gốc cây nơi anh chàng quần soóc đỏ đã đứng. Chiếc xe đạp vẫn ở đó, còn cậu ta thì đang hướng về phía sân khấu. Ông Holman đã bước xuống đám đông và đang nói chuyện với vài cổ động viên.


Có điều gì đó về chiếc xe đạp leo núi khiến tôi phải suy nghĩ. Anh chàng này nhìn không có vẻ gì là một tay đua đăng ký tham gia một cuộc đua từ thiện cả. Có vẻ như hắn chỉ thui thủi một mình thôi. Vậy các thành viên khác trong đội hắn đâu?


Tôi quan sát hắn đi quanh sân khấu vài phút. Ông Holman đã đi khá xa, gặp gỡ và chào mừng mọi người trong đám đông. Anh nhân viên an ninh vẫn còn trên sân khấu, nhưng lại cứ nhìn đâu đâu ấy và hình như chẳng để ý gì đến cái gã quần đỏ đang lởn vởn gần đó.


Trong khi tôi quan sát, gã Quần Đỏ đã nhanh nhẹn nhảy lên sân khấu, rồi bước ngay đến cái két sắt. Hắn cúi xuống phía trước cánh cửa để ngỏ, như thể muốn nhìn gần hơn số tiền bên trong két.


Tôi bước lại gần để quan sát hành động đó rõ hơn, và đến sân khấu vừa đúng lúc anh nhân viên an ninh mặc đồng phục xám bắt gã Quần Đỏ lùi ra khỏi két sắt với một nụ cười thân thiện. Quần Đỏ nhảy lùi khỏi sân khấu, không nói một lời và đâm sầm vào tôi trong lúc hắn chạy vội đi. Tôi quay lại vừa kịp thấy hắn chộp lấy chiếc xe đạp leo núi và đẩy vội nó đến bãi đậu xe.


“Cả cô cũng vậy, thưa cô,” tôi nghe có tiếng nói sau lưng mình. “Đã đến lúc sẵn sàng cho cuộc đua rồi đấy. Tôi đóng két bây giờ đây.”


Tôi quay lại phía sân khấu và nhận ra anh nhân viên an ninh đang nói với mình. “Ơ, vâng, anh nói đúng, sĩ quan... ừm... Rainey,” tôi nói, mắt liếc nhìn vào bảng tên của anh ta. “Chắc là anh bận rộn lắm nhỉ, phải bảo vệ tất cả số tiền mặt đó cơ mà.”


Sĩ quan Rainey mỉm cười thật ấm áp, nhanh nhẹn gật đầu một cách rất chuyên nghiệp.
“A, xin chào,” ông Holman chào tôi khi quay trở lại sân khấu. “Con gái của Carson Drew phải không? Là Nancy, đúng không nào?”
“Dạ đúng ạ,” tôi đáp.


“Chú thấy cháu cũng là một trong những tay đua hôm nay tranh tài hả,” miệng ông nói, còn tay thì đóng sầm két sắt lại. “Chúc cháu may mắn! Tốt hơn là cháu nên chuẩn bị đi thôi.”
Trong khi ông Holman nói, gã Quần Đỏ di chuyển ra khỏi tầm mắt tôi và biến mất.


Tôi liếc về phía vạch xuất phát. Những gì trông thấy giật tôi quay về thực tại. Hầu hết những tay đua ở chặng xuất phát của các đội khác đều đã đẩy xe vào vị trí. Tôi nhìn đồng hồ. Tôi đã bị gã Quần Đỏ kia làm cho sao nhãng đến nỗi chẳng nghe thấy tiếng loa gọi tập trung. Cuộc đua sẽ bắt đầu trong mười hai phút nữa. Khi tôi nhìn về phía sân khấu, sĩ quan Rainey và ông Holman đang đẩy két sắt đi. Tôi gấp rút chạy về bãi đậu xe.


“George đâu rồi ta?” tôi lẩm bẩm. Nó không có mặt ở vạch xuất phát. Thật ra, tôi chẳng thấy bất cứ ai trong đội mình đứng gần vạch cả, trong khi đó người ra lệnh xuất phát đã cầm súng hiệu sẵn sàng trong tay.


Thế rồi tôi thấy đội mình vẫn đang còn ở bãi đậu xe. Mọi người đang tích cực làm việc, dỡ ruột và lốp dự phòng từ xe tải xuống.
“Là con Deirdre, tao biết ngay mà,” George cằn nhằn khi tôi chạy đến. “Tất cả các bánh xe đều xẹp lép!”






Truyện liên quan