Chương 28: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 4

Mấy ngày nay trong đầu tôi toàn hình ảnh Bạch Khiết, tại sao cô ấy vẫn bài xích tôi như vậy? Tại sao cô ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt đó? Lẽ nào cô ấy bị bất lực? Phụ nữ cũng bất lực sao? Hình như không đúng.


Có lẽ từ trước tới giờ cô ấy luôn bài xích đàn ông, lẽ nào cô ấy cũng là người đồng tính như Chi Lan?
Tôi soi gương mấy lần, nhìn thế nào cũng thấy mình không giống loại dung tục, càng không giống ké háo sắc!


Vương Hoa Sơn lại tìm tôi, thật ra tôi cảm thấy ông ta rất phiền phức, có chuyện gì không thể nói được qua điện thoại sao?
“Tại sao tối qua Lâm Tịch lại gọi cậu cùng đi gặp khách hàng?” Ông ta hỏi.


Con người ấy mà, một khi đã làm chuyện gì hổ thẹn thì khó lòng thoải mái được. Giờ tuy tôi không đến mức sợ sệt như trước nhưng cứ đứng trước người này là tôi lại không được tự nhiên cho lắm. “Cô ta... cô ta bảo tôi uống được rượu nên gọi đi cùng.”


“Cô ta nói những gì?”
“Không nói gì cả. Sau đó tôi cãi nhau với cô ta. Cô ta chửi tôi là... người hạ đẳng, thế là cãi nhau.”
“Cô ta không nói gì về những chuyện liên quan đến Mạc Hoài Nhân sao?”


Lúc này tôi mới bừng tỉnh, phải rồi, hôm qua cô ta nhất quyết muốn nói chuyện, ngoài việc đó ra còn có thể là gì chứ? Lúc đó tôi bực quá nên không suy nghĩ gì đã bỏ đi...
“Không có.”


available on google playdownload on app store


“Ân Nhiên, cậu nhớ kỹ, trong thời gian gần tới đây chắc chắn chúng sẽ có hành động. Tôi nghi ngờ sẽ như lần trước, lấy hàng trong kho đi. Chỉ tám mươi vạn không thể thỏa mãn chúng được.” Thật không hiểu Vương Hoa Sơn và Lâm Tịch có thâm thù đại hận gì nữa?


“Vương... Vương tổng... Tôi muốn nói một câu, tôi cảm thấy con người Lâm tổng giám tuy có hung hăng nhưng nhìn thế nào cũng không giống loại người đó”
“Nhìn? Lòng dạ con người không thể nhìn bằng mắt được. Đám người đó, tôi nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá!”


“Vương tổng... tôi cứ cảm thấy kẻ đứng sau sai khiến Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân là phó tổng giám Tào. Vì trước đây có lần tôi thấy họ cùng...” Tôi còn chưa nói hết thì sắc mặt Vương Hoa Sơn đã biến đổi.


“Tào Sắt, cậu có biết Tào Sắt có quan hệ gì với tôi không? Anh bạn trẻ, lời nói không thể nói bừa được, nói bừa không tốt cho bản thân chút nào đâu.” Ông già này tin tay họ Tào thế sao? Thà tin hắn chứ không tin người tình của mình. Lẽ nào Lâm ma nữ thường xuyên cắm sừng ông ta, sau đó Lâm ma nữ ôm hận nhen nhóm ý định lấy trộm hàng?


“Vương tổng, có phải Lâm tổng giám muốn tự mình làm không?”


“Đúng vậy, cô ta đã muốn tách ra lâu rồi, trong mắt cô ta căn bản không còn lão tổng tôi đây nữa! Cậu hãy giúp tôi trông chừng Mạc Hoài Nhân, hắn không dễ đối phó đâu! Cậu giúp tôi hạ bệ được hắn là lập đại công, đừng nói một chức trưởng ban, ngay giám đốc tôi cũng cho cậu làm! Còn tiền thì dễ nói thôi!”


“Vâng.”


Cho đến lúc này tôi căn bản không thể phân biệt được đâu là tốt đâu là xấu. Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân đương nhiên chẳng phải loại lương thiện gì. Vương Hoa Sơn lại cứ nói Lâm ma nữ làm những chuyện phạm pháp đó, nhưng tôi lại cảm thấy dù cô ta hung dữ nhưng không phải loại người xấu xa, ở bộ phận tiêu thụ có ai không biết con người cô ta thế nào? Ngược lại, Vương Hoa Sơn lại coi trọng Tào Sắt, Tào phó tổng giám như thế, điều này khiến tôi nghi ngờ...


Tôi hỏi một vài đồng nghiệp trong văn phòng cũng không biết được lai lịch của tay họ Tào kia, chỉ biết hắn ta được điều về từ tổng bộ. Vô tình tôi lại hỏi được chuyện khác, trong văn phòng có rất nhiều tin đồn, nói đại mỹ nhân Bạch Khiết, giám đốc nội vụ của bộ phận nào đó có liên quan tới phó tổng giám Tào, chức giám đốc nội vụ này chính là do hắn cho Bạch Khiết.


Là thật hay giả vậy?


Tôi cũng biết Bạch Khiết khác với những người phụ nữ khác, mỹ thiếu phụ đã ly dị khó tránh khỏi việc bị người ta chọc ngoáy. Đám người toàn nói chuyện thị phi kia, ngoài những nữ đồng nghiệp ghen ăn tức ở với dung nhan của Bạch Khiết còn có những nhân viên nam theo đuổi mà không được, ví như Mạc Hoài Nhân; còn có một số người cho rằng Bạch Khiết yếu đuối dùng nhan sắc đổi lấy chức vị là có thể tự tung tự tác trong công ty.


Lâu dần là có thể suy đoán được đầu mối trong bộ phận tiêu thụ của Ức Vạn, Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân là một hội; tay giám đốc họ Trịnh cùng một đám đồng liêu là một bọn, chúng thù địch tôi, vì tưởng tôi cùng hội với Mạc Hoài Nhân mà. Còn phó tổng giám Tào và Lâm Tịch thì tôi không biết họ thuộc hội nào. Tôi nghi ngờ phó tổng giám Tào chỉ đạo bọn Mạc Hoài Nhân, còn Lâm Tịch thì chỉ đạo hội giám đốc Trịnh. Nhưng tôi cứ có cảm giác còn một hội nữa không thuộc hai nhóm kia, mà thế lực cũng rất lớn...


Chỉ một văn phòng nhỏ tí thế này đã lục đục đấu đá thế này, tôi thấy mệt thay cho bọn họ...


Từ tối hôm đó Bạch Khiết không liên hệ với tôi nữa. Tôi là loại háo sắc mà, phải cho người ta có thời gian chấp nhận dần dần. Thời gian dần trôi, càng ngày càng thấy nhớ, có lúc tôi tự mắng mình sao lại đa tình thế, đứng núi này trông núi nọ, gặp một mà yêu hai...


Sau đó dần dần tôi cũng nghĩ thông rồi, không thể tùy tiện nói yêu, nói lời hứa hẹn chính là gánh nợ vào thân. Không phải tôi đa tình, mà là tôi không có cơ sở kinh tế hùng hậu, vừa biết đằng sau vẻ ngoài phong lưu mũ áo chỉnh tề, tôi thực chất là một thằng nghèo rớt mồng tơi, thì người ta chạy còn không kịp. Nhớ lại hồi xưa Mẫu Đơn và tôi từng thề non hẹn biển, nói gì mà ở bên nhau đến thiên trường địa cửu. Sau khi vào đại học, ban đầu vẫn tin tưởng sẽ cùng tôi đồng cam cộng khổ, nhưng chưa được mấy tháng đã theo người khác rồi. Những lời hứa năm nào chỉ như gió thoảng bên tai, người từng nói mãi mãi không rời xa đã sớm đi về nơi chân trời nào rồi. Lý Bình Nhi thì càng khoa trương hơn, vừa biết tôi còn phải nuôi gia đình có hai đứa em gái học đại học thì lập tức trở mặt, lừa tiền của tôi rồi còn bịa đặt vì bạn trai nên mới làm thế. Sau đó gặp mấy người Sa Chức, càng ngày càng cảm thấy giống diễn kịch. Nhưng giờ xem ra Sa Chức là thành thật nhất trong số họ, ít nhất thì Sa Chức còn nói thẳng thắn thích cơ thể tôi, còn cho tôi mượn nhiều tiền như vậy. Ai bảo con gái vô tình vô nghĩa?


Người ta giả dối với tôi nhưng tôi lại thật lòng với họ, chỉ có mình là thiệt thòi, xót xa. Nhưng tôi lại không chịu hối cải, biết rõ như thế sẽ khiến mình đau lòng nhưng vẫn cứ làm.


Đến cửa văn phòng của Bạch Khiết, thấy cô ấy không ngừng ho, nhìn dáng vẻ yếu ớt đang ho đó thật khiến người ta thương xót. Tôi đi mua lê cắt thành từng miếng nhỏ cho vào cốc, rót chút nước lọc, bỏ hai viên đường, lặng lẽ mang vào cho cô ấy: “Uống đi.”


Bạch Khiết mím môi, gật đầu, vẻ mặt kỳ lạ, không hiểu đang vui hay buồn. Vừa hay phó tổng giám Tào xuống thị sát văn phòng của họ, thật ra hắn đến để gặp Bạch Khiết. Thấy tôi, hắn nói mấy câu: “Phó ban Ân không ở phòng tổng hợp quản lý công việc mà chạy đến ban nghiệp vụ làm sao? Ồ, tôi biết rồi, phó ban Ân lo lắng một vài nhân viên bị cảm sẽ ảnh hưởng công việc đúng không? Việc này để phó tổng giám tôi làm là được mà, không cần phiền đến phó ban Ân.” Hắn ta cứ nhấn mạnh địa vị mình cao hơn tôi.


Có thể thấy lời đồn có thể là thật, không có lửa làm sao có khói.


Phó tổng giám Tào theo đuổi Bạch Khiết, điều này cũng không có gì lạ, cho dù là Vương Hoa Sơn theo đuổi Bạch Khiết thì tôi cũng chẳng thấy lạ. Vì Bạch Khiết có thứ khí chất cuốn hút người khác mà không ai cưỡng lại được. Trên thế gian này có hai loại phụ nữ: xinh đẹp thời thượng và thông minh giỏi giang. Nhưng khi một người phụ nữ được chiếu sáng bởi sự xinh đẹp thời thượng, trí tuệ, sự tự tin, tính hài hước, và kiến thức văn hóa, cô ta sẽ vô cùng nổi bật. Bạch Khiết chính là người phụ nữ vạn người có một như thế.


Tôi lặng lẽ rời khỏi văn phòng của họ, Bạch Khiết cảm động nói với tôi: “Ân Nhiên, cảm ơn cậu!”
Tôi còn tin được cô ấy không? Tôi từng có lần thề sẽ không bận tâm đến cô ấy nữa, ngay bản thân tôi cũng không tin được tôi nữa...


Bây giờ A Tín quản lý kho đã thành thạo lắm rồi, có cậu ấy và em gái ở đây tôi yên tâm hơn nhiều. Tôi cũng chuyển sang nhà tập thể của công ty, A Tín ở phòng của tôi trong kho. Cuối cùng cũng rời khỏi địa lao, nằm trong căn phòng đẹp đẽ ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ, tôi nhớ đến Sa Chức, người đã từng giúp đỡ và cho tôi sự tự tin. Nếu không có cô ấy thì cũng không có tôi ngày nay, cô ấy đã dạy tôi cách tiến về phía trước.


Trong lúc mơ màng có người gõ cửa...


Nhớ tối hôm ở bệnh viện lần tôi bị Lâm ma nữ ném ống bút thủy tinh vào đầu, Sa Chức giống tiên nữ hạ phàm dắt tay tôi đi trên những tầng mây lơ lửng. Giờ nhớ lại cô ấy không chỉ là một giấc mộng, cô ấy giống như thiên sứ mà ông trời phái xuống giúp tôi vậy. Cuộc đời con người giống như một buổi vũ hội, người dạy bạn những bước nhảy đầu tiên chưa chắc đã nhảy cùng bạn đến khi tiệc tàn...


Tôi mở cửa, một luồng gió lạnh như thổi từ địa ngục ùa vào theo người phụ nữ trước mặt.
“Tôi muốn hỏi anh một câu.” Cô ấy lúc nào cũng lạnh băng băng như thế.


“Vũ Hàn, nghe nói em được Lâm tổng giám nâng lên làm giám đốc ban quan hệ đối ngoại, anh còn định lúc nào đó đến chúc mừng em.” Tôi nghĩ thầm, hình như Vũ Hàn đã biết Bạch Khiết là nhân viên ở đây, hơn nữa còn biết quan hệ giữa tôi và Bạch Khiết. Với tính cách của mình, nếu biết là Bạch Khiết giúp thì có thể cô ấy sẽ dọn đồ đi luôn. Xem ra tôi đành nói là ý của tôi, không liên quan đến Bạch Khiết...


“Đi nào, đi chúc mừng.”
“Vũ Hàn, chỗ anh có rượu, uống ở đây là được.”


“Tôi thích ở quán bar!” Cô ấy lạnh lùng nhìn vào mắt tôi. Cái lạnh ẩn chứa tình ý đó khác hẳn với cái lạnh thấu xương của Lâm ma nữ, bạn sẽ nhận ra bạn rất thích sự “chăm sóc đặc biệt” của ánh mắt lạnh lùng đó.


Khu nhà tập thể của bộ phận tiêu thụ chia hai khu nam nữ giống như ký túc trong trường học vậy, trong tiểu khu trồng cây cối hoa cỏ, bố cục khéo léo, môi trường thanh nhã. Đây chính là sự khác biệt giữa công ty có tiền có thực lực và các công ty nhỏ. Giờ đã là chín giờ tối, trong tiểu khu vẫn còn rất nhiều người chơi bóng, có lẽ cô ấy sợ người khác nói này nọ nên kéo tôi tránh đi xa.


Cùng cô ấy ra khỏi tiểu khu, tôi đến kho hàng một chuyến, tối nào tôi cũng đến kho kiểm tr.a xem cửa rả đóng chặt chưa, hàng hóa có ổn không... Không phải tôi không tin tưởng A Tín và An Lan, chuyện gì tốt nhất cũng nên tự mình kiểm tr.a mới yên tâm được. “A Tín, có chuyện gì nhớ gọi cho tôi.”


“Em biết rồi, lão đại.”
“Nhờ vào sự cẩn thận kỹ lưỡng này mà lão tổng nhìn anh bằng con mắt khác?” Vũ Hàn hỏi.
“Hì hì... đó là thói quen tốt, em thấy có đúng không? Đi nào, chúng ta đến quán nào đây?”


“Đi bộ đi... gặp quán nào thì vào quán đó luôn.” Cùng cô ấy đi trên con đường rộng thênh thang, từng cơn gió nhẹ thổi qua dễ chịu vô cùng. Hai chúng tôi không ai nói gì, chỉ đi như thế.


Con xe Audi A quen thuộc lại xuất hiện, phanh cái két bên cạnh chúng tôi. Cái đầu của phó tổng giám Tào Sắt thò ra: “n Nhiên, tình yêu cần có tiền bạc để duy trì...!” Nói xong lão rồ ga chạy mất.
Người phụ nữ trong xe hình như là Bạch Khiết. “Bạch Khiết?” Tôi lầm bầm.


“Là Bạch Khiết.” Trần Vũ Hàn nói.
Tôi ngại ngùng nhìn Trần Vũ Hàn...
“Tôi vẫn luôn nghi ngờ, với thân phận của tôi, không có cả bằng tốt nghiệp đại học mà lại được vào công ty Ức Vạn. Là Bạch Khiết bảo anh giúp tôi đúng không?” Cuối cùng thì Trần Vũ Hàn cũng biết...


Tôi nghĩ một chút, nói dối: “Vũ Hàn, tối hôm đó, lần đầu tiên gặp em, anh rất sốc. Anh cảm thấy người xuất chúng như em không nên làm việc tiếp khách thế này. Vậy là anh... liền dùng chức quyền...”


“Trên thế gian không có tình yêu vô duyên cớ. Bộ phận kho các anh vừa hay cần người, do anh phụ trách. Bạch Khiết nhờ anh giúp, anh lại thích Bạch Khiết thế là nhận lời giúp. Không ngờ người đến lại là tôi, đúng không?”
“Em... em biết hết rồi sao?”


“Tôi đoán thôi. Nếu anh tiếp tục nói dối thì tôi sẽ tin anh giúp tôi không phải vì Bạch Khiết.”
Tôi gãi đầu: “Vũ Hàn, dù anh và Bạch Khiết có gạt em không thì bọn anh đều muốn tốt cho em, đừng làm những việc bán rẻ linh hồn như thế nữa...”


Trong khi nói chuyện đã đến quán rượu, rất tĩnh lặng, hơn mười giờ rồi sao ít người vậy nhỉ? Tiếng saxophone du dương trầm bổng, chúng tôi vào trong gọi rượu.
“Thật ra, tôi không thích quán bar, nó sẽ khiến tôi có những hồi ức buồn.” Vũ Hàn nói.
“Nếu đã thế sao lại muốn anh đến đây cùng em?”


“Anh lo tôi biết Bạch Khiết giúp mình sẽ giận dữ bỏ đi, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì, anh đã biết thân thế của tôi rồi?”
“Biết một chút.”


Cô ấy ngừng lại, nhấp ngụm rượu: “Từ khi hiểu chuyện là tôi biết bố mẹ bất hòa rồi. Mẹ tôi có người đàn ông khác bên ngoài, mỗi lần đại chiến gia đình bùng nổ là tôi đều sợ hãi ôm chặt lấy búp bê trốn trong góc nhà khóc. Khi tôi lớn hơn một chút, mẹ bỏ đi theo người ta, tôi ở với bố. Ngày nào bố tôi cũng rất bận rộn, bận nuôi tôi và chú, không có thời gian rảnh chăm sóc tôi. Từ nhỏ tôi đã vô cùng cô đơn, năm học cấp ba bố tôi bị tai nạn, nằm trên giường bệnh ba năm mãi đến mấy tháng trước thì qua đời. Trong mấy năm này đều là chú Trần Thế Mỹ nỗ lực kiếm tiền chữa trị cho bố, cho tôi đi học. Chú tôi nói chú ấy mở siêu thị, còn bảo sau khi đủ tiền sẽ đưa bố tôi ra nước ngoài làm phẫu thuật. Sau đó xảy ra chuyện tôi mới biết chú ấy lừa đảo để kiếm tiền.”


Cô ấy cúi đầu, lạnh lùng nhìn ly rượu: “Tôi thi đỗ vào Học viện điện ảnh của thành phố Hồ Bình, có lẽ cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi đã để lại quá nhiều bóng đen, tôi không tin vào tình yêu, lại càng ghét đàn ông ân cần, tôi cảm thấy họ đều là đồ giả dối hết, chẳng qua là ham mê sắc đẹp của tôi mà thôi. Bọn con trai toàn nói sau lưng tôi là người đẹp lạnh lùng, bọn con gái chế giễu tôi giả vờ thanh cao, nhưng có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi chứ? Không phải tôi không muốn yêu mà là tôi yêu không nổi. Con người sống trên đời này không yêu sẽ bị coi là khác người, tin đồn dấy lên, tôi chấp nhận một người học nghiên cứu sinh. Anh ấy hơn tôi hai tuổi, trung thực vững chãi, rất tốt với tôi, ai cũng nói chúng tôi rất xứng đôi. Tôi và anh ấy qua lại một năm, chưa từng thấy ngượng ngùng, anh ấy rất dịu dàng, cũng rất nghe lời tôi, nhưng tôi cảm thấy ở bên anh ấy chỉ là một kiểu đối phó, là sự lựa chọn khiên cưỡng. Tận sâu trong trái tim tôi chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt với anh ấy, càng không biết đến sự nhớ nhung đến phát điên. Ở bên anh ấy thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng được cuộc sống mấy chục năm sau như thế nào: kết hôn sinh con, sống một cuộc sống vô vị, nhạt nhèo.


Sau khi chú tôi xảy ra chuyện, chúng tôi không còn gì nữa, rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Anh ấy biết được điều đó, vốn tưởng anh ấy sẽ dịu dàng ở bên cạnh khích lệ tôi. Nhưng nào ngờ anh ta theo đuổi tôi là vì tiền...


Anh ta đá tôi, tôi thấy anh ta ôm đứa con gái khác ở cổng trường. Lúc đó tôi đã có con với anh ta, ba tháng rồi, tôi lặng lẽ đi phá. Bố tôi không có tiền bị bệnh viện đuổi về, tôi đành phải đi kiếm tiền khắp nơi. Những người họ hàng thân thích, bạn bè trước đây vừa biết tôi đến mượn tiền là tránh mặt. Tôi đành đi vay nóng, tiền điều trị cao ngất ngưởng, số tiền tôi có được cũng chỉ như muối bỏ bể. Cuối cùng bố tôi đi rồi, không còn phải chịu sự hành hạ, giày vò nữa. Tôi không buồn, tôi rất vui. Vì trước khi đi bố đã rất vui.


Sau khi bố tôi qua đời, chú tôi ở trong tù đau đớn đến không muốn sống nữa, cũng bị bệnh mà qua đời. Lúc đó tôi rất muốn đi theo họ, nhưng rồi tôi nghĩ, họ đã hy sinh nhiều vì tôi như vậy, lẽ nào tôi lại chôn họ ở khe núi trong làng sao? Ngay một nơi an nghỉ tử tế cho họ tôi cũng không có, như thế làm sao báo đáp được họ?


Vì tiền học và nợ nần chồng chất, để thằng đã bỏ tôi không coi thường, tôi bắt đầu đi tìm việc. Chưa tốt nghiệp đại học... không phải thấp, nhưng cũng chẳng cao, tôi không muốn làm mấy việc lương nghìn tệ, đành phải làm gái phục vụ rượu trong quán bar. Nhưng tôi chưa bao giờ để khách hàng có được thân thể mình. Lần trước anh hỏi số thuốc trong gót giày của tôi là những gì, một số là thuốc khiến người ta nảy sinh ảo giác. Nếu phải ngủ cùng khách tôi sẽ lén cho anh ta uống thuốc này, rồi hôn, cởi quần áo, tôi luôn nắm đằng chuôi. Anh ta uống thuốc rồi dần dần sẽ ngủ mất, sáng sớm toàn thân mệt nhoài, nhớ lại sẽ tưởng rằng đã có một đêm điên cuồng... Sau đó tôi gặp anh, cảm ơn anh đã nhận tôi vào công ty.”


Tôi thở dài: “Vũ Hàn, không phải chỉ em thê thảm vậy đâu, dù là A Tín, hay Sa Chức, hay là anh, hoặc Bạch Khiết, mỗi người đều có nỗi bi thảm riêng của mình. Con người được sinh ra trên thế giới này vốn dĩ để chịu tội.”


“Giao thiệp, tôi rất thích công việc này. Tôi sẽ không bỏ đi đâu, đây là cơ hội tốt nhất trong đời tôi. Tôi mà đi thì thật sự sẽ suy đồi mất.”
Tôi mừng thầm: “Em nghĩ vậy thì tốt quá rồi! Nhất định em sẽ làm tốt thôi. Anh tin em!!!”


Miệng kề ly rượu, nụ cười thoảng ẩn thoáng hiện, cô ấy nói: “Tôi đã quen nhìn những kẻ hủ bại của trần thế, thật sự chưa từng thấy người nào thẳng thắn bộc trực không bị đồng hóa như anh!”
“Giờ anh cũng không tin lắm vào chuyện ác giả ác báo nữa rồi. Vũ Hàn, việc học của em thế nào?”


“Học hành? Trước đây khi còn tiền tôi không nghĩ nhiều, cứ ngây thơ nghĩ sau khi tốt nghiệp là tìm được một công việc tốt. Nhưng khi đã thực sự bước vào xã hội, tôi cảm thấy việc dạy trong trường hoàn toàn là công cốc, mất nhiều tiền như vậy, mỗi năm mấy vạn tệ, khi tốt nghiệp thì ai cũng tìm được công việc lương mấy vạn tệ một năm sao?”


“Đúng rồi Vũ Hàn, sao em biết Bạch Khiết ở đây?”
“Tay họ Tào này đúng là có bản lĩnh.” Trước đây vì Lý Bình Nhi tôi đã có xích mích với hắn, giờ lại vì Bạch Khiết nữa.


“Tôi rất cảm kích việc Bạch Khiết bất chấp tất cả giúp đỡ tôi. Tối nay là sinh nhật của Bạch Khiết, phó tổng giám Tào đã bao cả tầng hai của quán này để chúc mừng Bạch Khiết.”


Không ngờ hắn lại chi tiêu phóng khoáng như vậy. Có lẽ vừa rồi hắn nói đúng, tình yêu cần có tiền bạc để duy trì.
“Em biết thế còn kéo anh tới đây, để anh khó chịu sao?” Tôi xót xa nói.


Vũ Hàn cười tựa đóa hoa nở kiêu ngạo trong gió lạnh: “Không biết anh đã đọc tiểu thuyết võ hiệp của Lưu Tâm chưa?


Trong đó có một câu tôi mãi mãi không thể quên: thay vì lấy lòng kẻ khác, không bằng trang bị cho bản thân; thay vì trốn tránh hiện thực, không bằng mỉm cười đối diện với cuộc đời; thay vì sợ bóng sợ gió, không bằng ngẩng đầu tấn công trước.”


“Ngẩng đầu tấn công? Người ta có bối cảnh, còn anh có cái gì chứ? Em đã đọc tác phẩm của Tiểu Tứ chưa? Trong đó có câu thế này: quần bò rách sao có thể đứng cạnh bộ com-lê, đàn ghi-ta của tôi sao có thể hòa tấu cùng pi-a-nô của anh?”


“Bạch Khiết không hề có quan hệ với phó tổng giám Tào, vì thế hắn mới cố gắng lấy lòng Bạch Khiết như vậy.”


“Sao em biết? Có thể là hắn đang duy trì quan hệ với cô ấy!” Sau khi biết Bạch Khiết và tay họ Tào có liên quan là tôi chẳng có tâm trạng gì nữa. Tuy biết rõ không xứng với cô ấy nhưng cũng không thể để tay bạch tuộc họ Tào đó sỉ nhục chứ? Trần Thế Mỹ... nếu Trần Thế Mỹ không lừa tiền, dù cô ấy có ở bên hắn thì tôi cũng phục hơn.


“Nếu đàn ông ai cũng như anh thì thật tốt. Anh lên gọi cô ấy đi...”
“Đùa gì vậy... Anh lên gọi cô ấy chịu xuống sao?” Hơn nữa, phó tổng giám Tào đã bao cả tầng hai cho cô ấy, cô ấy theo tôi xuống, như thế không phải trò cười sao?


“Sao anh lại nhát gan thế nhỉ? Không phải anh thích cô ấy sao? Nhìn người ta trong vòng tay kẻ khác anh vui được à? Đi đi, gọi cô ấy xuống!”


Với thân phận của tôi mà lên gọi Bạch Khiết? Cô ấy có chịu không? Không chỉ cô ấy không xuống mà còn bị phó tổng giám chế giễu. Thấy tôi cứ ngồi yên không động đậy gì, Vũ Hàn lại nói: “Đưa di động đây, anh nói với Bạch Khiết là Trần Vũ Hàn đã biết hết mọi việc, đến để tính sổ với cô ấy, không may bị xe đâm ch.ết ở cửa! Chắc chắn cô ấy sẽ xuống!”


“Á... bảo em bị xe đâm ch.ết... thế thì không tốt cho lắm...” Tôi cứ cảm thấy có phải vì tôi thiếu cương quyết nên mới không có được người đẹp. Nếu lần đó tôi mạnh mẽ hơn, nói làm là làm, tối hôm đó chiếm luôn cô ấy thì cũng không đến nỗi thế này...


Vũ Hàn nhìn tôi khinh thường, lấy di động của mình gọi cho Bạch Khiết: “Bạch Khiết... Tôi đã biết việc chị sắp xếp cho tôi vào công ty... đang cùng Ân Nhiên đến quán rượu tính sổ với chị. Nhưng... nhưng... Ân Nhiên bị đâm xe ở trước quán, ch.ết rồi...”


Sau đó cô ấy ngắt điện thoại, nói: “Như thế cũng tốt, lại biết được trong lòng Bạch Khiết anh quan trọng đến mức nào.”
Woa... người phụ nữ này không hổ là sinh viên điện ảnh, diễn kịch mà cứ như tôi bị xe đâm ch.ết thật ấy...


“Vũ Hàn... nhỡ anh bị xe đâm ch.ết thật thì anh sẽ mời em diễn khóc trước mộ.” Tôi đùa.
“Trước mộ anh? Thế thì không phải là diễn mà là sự thể hiện chân thật.”


Bạch Khiết chầm chậm bước xuống cầu thang trên đôi giày cao gót năm phân. Tôi và Vũ Hàn cùng đứng dậy, cô ấy mặc chiếc váy màu xanh lam nhạt ánh lên những tia sáng bàng bạc cao quý, bên dưới còn có lớp váy voan mỏng ẩn hiện cặp chân thon gọn bên trong. Khi nhìn thấy tôi cô ấy sững người, thì ra Bạch Khiết thật sự rất bận tâm đến tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt thiết tha, tôi cũng to gan nhìn thẳng vào mắt cô ấy.


Không biết Vũ Hàn lấy đâu ra một bó hoa hồng đưa tôi: “Tặng cô ấy đi.”
Tôi ôm bó hoa tiến đến trước mặt Bạch Khiết, lúc này cô ấy biết tôi và Vũ Hàn lừa mình, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt có chút giận dữ. Tôi tặng hoa cho cô ấy: “Chị Bạch, chúc mừng sinh nhật!”






Truyện liên quan