Chương 4
#CherryMin_LeoMin
Đặt cậu vào ghế sau, mi tâm cô nhíu chặt. Giá mà lúc đó chuẩn bị tốt một chút, đuổi kịp được bọn họ thì có lẽ cậu sẽ chẳng có việc gì.
-Những gì hôm nay, quên được thì quên hết đi...
Cô lạnh lùng nói, cơ hồ chỉ muốn bản thân nghe.
********************************
-Oáp!
Cậu vươn vai tỉnh dậy. Các vết thương đã được băng bó cẩn thận, tỉ mỉ. Trong bếp tỏa ra hương thức ăn thơm nức, trên giường vẫn còn vương hương nước hoa đâu đây, chỉ có điều người đã đi mất.
"Reng Reng Reng"
Màn hình sáng đèn là số của cô.
-Alo?!
-Cậu tỉnh rồi à?
-Tôi cũng vừa tỉnh...
-Tôi có chuẩn bị chút thức ăn, cậu đem hâm nóng thì ăn được. Vết thương trên bụng cậu không nặng lắm, nghỉ ngơi bôi thuốc đều đặn thì sẽ khỏi...
-Cảm ơn chị!
Cậu thấy sống mũi chợt cay cay, từ lúc mẹ cậu qua đời đây là lần đầu tiên cậu được một người nhắc nhở quan tâm như vậy.
-Cảm ơn gì chứ?! Rắc rối là tôi gây cho cậu, từ giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa, bản hợp đồng lần trước tôi đưa đem vứt bỏ đi!
-Chị đang nói gì vậy?!
Hai mắt cậu phiếm lệ. Là cô ấy dây dưa cậu trước tại sao đến buông bỏ cũng là cô quyết định trước. Cô ích kỉ như vậy, không hề nghĩ đến cảm giác của cậu sao.
-Qua lại với tôi, chỉ đem cho cậu nguy hiểm. Hôm qua tôi cứu được cậu, không có nghĩa sau này cũng thế. Khoản nợ của cậu, tôi đã thanh toán hết, cũng gửi vào tài khoản cậu một chút ít coi như bồi thường tinh thần cho cậu.
Bồi thường tinh thần?! Cô tưởng ném tiền cho cậu là bồi thường được sao?!
-Nè, sao không nói gì hết?! Có phải động đến vết thương không? Này Lục Tiểu Bối, cậu có sao không?
Nghe giọng cô ở bên kia luống cuống, cậu bất giác nở nụ cười. Khịt khịt mũi, cậu đáp:
-Tôi không sao.
-Vậy thì tốt, nhớ lời tôi dặn, nếu ai hỏi cậu có quen biết tôi không, hãy nói không biết. Vì an nguy của cậu cả thôi.
-Tôi biết rồi!
Cậu cúp máy. Nằm phịch xuống, một đống suy nghĩ hỗn tạp lởn vởn trong tâm trí cậu.
-Lý Thần, đối với chị tôi là gì vậy?! Là tình một đêm như những người khác hay là con trai của ân nhân, hay chỉ đơn giản là một người xa lạ?! Lý Thần, chị biết không, tôi muốn chống lại chị, phản kháng chị nhưng không phải vì muốn đối nghịch chị, mà là muốn chị nhìn tôi bằng con mắt khác. Chị giờ với tôi không còn quen biết rồi, chị nhớ giữ sức khỏe đấy!
Cậu tự lẩm bẩm một mình, giá mà cậu có đủ can đảm để nói vậy với cô.
********************************
5 năm sau...Tại trụ sở công ty Phương Ký ở Hàn Quốc, một thanh niên cao cao tại thượng đang tiếp đón chút tịch tập đoàn Hanjin.
-Chủ Tịch Seo, cảm ơn ông đã chấp nhận ký hợp đồng với công ty chúng tôi.
Thanh niên nét mặt vui vẻ, bắt tay ngài chủ tịch.
-Giám đốc Lục, trong dự án khu resort TaeJin tại Bắc Kinh, chúng tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của Phương Ký, hơn nữa cậu với con gái tôi cũng có giao tình. Hay là lần này, cậu về nước tiếp quản dự án này, dẫn con gái tôi theo.
-Chủ tịch Seo, tôi ở đây tuy mang danh Giám đốc, nhưng đều là hoạt động ở Seoul, về trụ sở chính tôi chỉ là con tốt trong tay Hội đồng quản trị, sợ tiểu thư thiệt thòi.
Cậu từ chối khéo.
-Giám đốc Lục, MinGi đều là hưởng sung sướng rồi, lần này cho nó theo cậu coi như là học hỏi đi.
-Dạ...
Cậu miễn cưỡng đáp.Lần này về nước, cậu là định tìm lại Lý Thần. 5 năm qua cậu đến Hàn Quốc, cậu cố gắng làm từ một nhân viên bảo vệ giờ đã làm lên chức Giám đốc một chi nhánh nhỏ của tập đoàn Phương Ký_top đầu thế giới. Bây giờ cậu có thể tự bảo vệ mình, Lý Thần không phải lo lắng nữa. 5 năm qua, đều rất nhớ cô, không biết cô sống thế nào. Vậy mà lần này phải rước theo thiên kim tiểu thư của Hanjin - Seo MinGi nữa, phiền toái.
Cậu trằn trọc mãi không ngủ được thì chuộng điện thoại reo.Ai gọi cho cậu vào giờ này nhỉ?! Màn hình điện thoại hiện lên số của Lý Thần. Sao cô có số của cậu?! Cậu đã đổi số rồi mà.
-Alo?!
-Lục Giám đốc, ngày mai cậu về nước mang theo bao nhiêu người?!Là giọng của Lý Thần, nhưng sao khác cô lúc xưa quá vậy?! Cô quên cậu rồi sao?!
-Chị là...?!
Cậu giả vờ không nhớ.
-Tôi là Lý Thần, người đứng đầu tập đoàn Phương Ký.
Cô bình thản nói. Có lẽ cô thực sự quên cậu rồi.
-Ngày mai tôi đi một mình....à không, tôi đi cùng con gái của chủ tịch Seo...
-Ngu xuẩn!!!
Cô ngắt lời cậu, không khó để nghe ra sự giận dữ. Cậu im lặng lắng nghe mong chờ một điều gì đó: cô ghen.
-Cậu thân là giám đốc chi nhánh Seoul vậy mà khi về nước không mang theo thư ký, trưởng phòng đại diện thì cậu thử hỏi mặt mũi tập đoàn phải trát bao nhiêu lớp tro lớp trấu?!
Cô chỉ quan tâm đến thể diện tập đoàn thôi sao?! Cậu chần chừ giây lát rồi chậm rãi nói:
-Lý Thần, à không, Lý tổng, chị đừng giả vờ không quen biết tôi có được không?! Chị nắm quyền điều hành cao nhất, làm sao có thể không tìm hiểu về một giám đốc như tôi, chị thừa biết là tôi đúng không?! Chị tại sao phải giày vò tôi như thế?! Chị tưởng tôi vẫn là thằng nhóc 18 tuổi ngông cuồng sao, tôi đã trưởng thành rồi!!! Tôi tự bảo vệ được bản thân mình rồi!!! Tôi muốn gặp chị, xin đừng đẩy tôi ra xa nữa,...được không?
Giọng cậu đuối dần, thay vào đó là tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu không cần thể diện, cậu cần cô ấy. 5 năm xa cách, cậu đã hiểu thế nào là yêu một người.
-Lục Tiểu Bối, cậu bỉ ổi! Là cậu nhất quyết từ chối tôi, ôm tiền chạy đi biệt tích, rồi lại kiếm lợi từ tập đoàn của tôi, không thèm đếm xỉa đến thể diện công ty, leo lên cái ghế giám đốc; giờ còn dám nói nhớ tôi?!
Cô vẫn như trước cằn nhằn cậu thật lâu.
-Hahaha
Cậu bật cười.
-Cười cái đầu cậu. Ngày mai nhớ chuẩn bị cho tốt, hợp đồng dự án TaeJin trong tay cậu, phải nắm cho chắc!
Cô nói xong liền cúp máy.
-Dạ!
Tiếng "dạ" ấy, cô vẫn là không có cơ hội nghe được. Cậu ôm điện thoại, trong lòng rạo rực.
-Lý Thần, đợi em trở về!
#Còn_Nữa