Chương 6

Tiểu Bối! Bản hợp đồng dự án TaeJin đâu?!
Lý Thần ngồi vắt chân trên ghế tổng giám đốc. Bộ váy màu đen xẻ tà giúp cô khoe đôi chân thon dài, trắng trẻo.
-Lý Thần, đây!
Cậu đặt lên bàn làm việc của cô.
-5 năm rồi, cậu vẫn vi phạm quy định công ty, hôm nay nhất định phải phạt cậu!


Cô nhếch môi cười gian ác.
-Chị định làm gì?Cậu lùi lại vài bước.
-Sợ?!
Cô cầm bản hợp đồng lên xem, nét mặt khoái chí.
-Giữa thanh thiên bạch nhật chị còn ra tay đánh người được thì bây giờ trong phòng kín lại không giết được tôi sao?!


Cậu bâng quơ nói. Chị so với 5 năm trước đã khác hơn nhiều, hay là do cậu thay đổi...
-Tiểu Bối, phạt cậu đi ăn với...
Cô ngập ngừng, mắt vẫn không dời bản hợp đồng. Còn cậu thì trong lòng như mở cờ, chẳng lẽ cô muốn ăn tối với cậu?
-Tiểu thư Seo MinGi!
-Hả! Sao lại là cô ấy?!


-Cần gì phải ngạc nhiên đến vậy? Hai người có giao tình mà, đi ăn với nhau có gì lạ lắm sao?!
Cô mỉa mai.
Giao tình?! Cô sao lại biết chuyện này?! Cậu tưởng chỉ có cậu, MinGi và chủ tịch Seo biết!
-Lý Thần, nhưng cái này cũng gọi là hình phạt sao?


Cậu thoái thác, vốn là muốn tối nay ở cạnh cô, thế mà cô lại đem cậu đẩy tới bên người khác.
-Để xem....
Cô đặt hợp đồng vào ngăn kéo, rồi đứng dậy rời đi. Trước khi ra khỏi phòng còn nói thầm với cậu một câu:
-Nhớ hôm nay là ngày gì không?


Nhớ chứ! Năm năm trước cũng vào ngày nay, cậu đã gặp cô trong hộp đêm, mối duyên của hai người đã được kết nối. Chính hôm ấy hai người đã cùng nhau triền miên, mặc dù là cậu bị lừa uống xuân dược.Cô đi rồi, mình cậu đứng lặng giữa phòng tổng giám đốc, đầu óc mông lung chẳng nghĩ ngợi được gì. 5 năm qua, cậu với cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.


available on google playdownload on app store


********************************


Tại khách sạn Romance của tập đoàn Phương Ký, một thanh niên điển trai tuấn lãng, phong độ bước vào. Cậu mặc một bộ vest caro xanh tím than may vừa vặn với đường nét cơ thể, tôn lên vóc dáng cao gầy quyến rũ. Đôi chân thon dài sải bước đến đâu, các thiếu nữ điên đảo ngắm nhìn đến đấy. Ở cậu có sự chững chạc, từng trải; cũng có sự khỏe khoắn, tự nhiên; ẩn khuất đâu đó sự hoạt bát, trẻ trung.


Cậu đi đến một bàn ăn sang trọng gần cửa sổ, hướng nhìn ra vườn hoa hồng lãng mạn.
Một người phụ nữ ngồi quay lưng lại phía cậu. Cô mặc một bộ đầm quây màu đen tuyền, chiếc áo lông vũ cũng bao trùm một sắc đen trầm mặc. Từng lọn tóc xoăn thả nhẹ trên bờ vai trong trịa. Cô là...?!


-MinGi hôm nay em ăn mặc già dặn quá!
Cậu đặt tay lên che mắt cô.
-Thật sao?!
Cô cất giọng lạnh lùng.
-Lý Thần, là chị sao?! Sao chị lại ở đây?!
Cậu ngạc nhiên thốt lên.
-Khách sạn của tôi, tôi thích thì tôi đến thôi.
Cô cười, cầm ly rượu vang kề lên môi.
-Tiểu Bối, anh đến lâu chưa?


Một giọng nói lanh chanh vang lên.Một tiểu thư xinh đẹp xuất hiện trong bộ đầm ren trắng tinh xảo.
-Anh vừa mới đến.
Cậu cười gượng, ánh mắt vẫn hướng về Lý Thần.
-Lý tỷ tỷ, chị cũng đến đây ăn sao?! Hay là tụi em ngồi cùng chị luôn nhé?!
MinGi nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Lý Thần.


-Hai người thích ngồi bàn này?!
Cô đặt ly rượu xuống bàn, nhướn mày nhìn tiểu thư năng động, hồn nhiên trước mắt.
-Dạ!
-Phục vụ!!!
-Lý tổng căn dặn gì ạ?!
-Dọn sạch bàn cho tôi, bày những món ngon nhất lên cho hai vị này...


Cô nói đến đây thì nét mặt của cậu và MinGi có chút sáng sủa, và tia sáng ấy tắt ngấm khi cô nói nốt:
-Những gì tôi dùng thanh toán bằng thẻ này?!
-Dạ, Lý tổng đi thong thả.
Nhân viên phục vụ cầm thẻ của cô, cung kính cúi chào.
-Lý Thần! Lý Thần!


Cậu gọi với theo nhưng cô không hề dừng bước.
********************************
-Lý Thần! Lý Thần!
Cậu sau khi đưa MinGi về khách sạn liền chạy đến hộp đêm Pavious tìm cô.
-Cậu Lục, cậu tìm Lý tổng sao?!
Chủ hộp đêm Trần Kính hỏi nhỏ.
-Cô ấy đang ở đâu ạ?!


-Lý tổng hôm nay có vẻ bực bội, đã bao hết 10 chàng trai ở chỗ tôi, hiện đang ở phòng 301. Tôi sợ cô ấy sẽ làm gì đó nguy hiểm, cậu giúp tôi với.
-Dạ!
Cậu vội vã lên tầng.
Cửa phòng không đóng hết. Cô ấy sơ sảy đến mức không đóng cửa phòng sao? Sao lại im ắng đến vậy?


Mở cửa ra, đập vào mắt cậu là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.10 mĩ nam bị trói chặt trên hai chiếc giường cỡ lớn. Trên cơ thể họ là hàng loạt dấu roi da, các vết bầm tím. Còn đứng giữa căn phòng là cô, toàn thân đầy máu, trên tay là cây roi da cùng đầy máu.
-Lý Thần, chuyện gì đã xảy ra?


Cậu sợ hãi chạy vào.
-Xin cứu chúng tôi với!
Những mĩ nam khẩn khoản cầu xin, đôi mắt bất an cầu cứu cậu.
-Cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?!


Tôi đang định chơi đùa với mấy con hàng mới thì một tên đê tiện đã phá hỏng cuộc vui. Hắn dùng cơ thể câu dẫn tôi và tôi đã dùng cơ thể mình tiếp đãi hắn thật tốt. Đến cuối cùng, hắn đã phải xin tôi tha mạng. Tôi tha hắn rồi.Nhưng hắn lại định hại tôi, đành đem hắn ra trừng phạt.


Cô bình thản kể lại với khuôn mặt vô cảm. Thật kinh sợ!
-Hắn đâu rồi?!Cậu hỏi.


-Để tôi nhớ xem nào...Cậu muốn biết bộ phận nào của hắn. Đầu thì ở dưới gầm giường, chân ở trong tủ quần áo, bàn tay thì ở trong bồn rửa mặt, mắt mũi thì trên bàn trang điểm, những cái khác ở đâu nữa nhỉ? Ê cậu tóc xanh kia, nhớ ruột gan hắn ở đâu không?


Cô vẫn dùng sự bình thản đến bức người để thuật lại những gì kinh khủng nhất.
-Tôi...tôi...không biết.
Cậu ta run bần bật, ấp úng mãi mới nói được.
-Không biết?!
Cô định quất roi da vào người cậu ta thì Tiểu Bối lao ra ngăn, kết quả bị một vệt dài trên mặt.


-Tiểu Bối! Cậu làm cái gì vậy?
Cô hoảng hốt ôm lấy gương mặt cậu.
-Chị bình tĩnh lại đi.
Cậu kiên định trấn an.
-Hảo hảo bình tĩnh. Mấy người đi hết đi!
Như chỉ chờ câu nói này, các mĩ nam tử nhanh chóng rời đi.
-Lý Thần! Dọa họ đủ rồi, chị ra đi!


Cậu đứng khoanh tay nghiêm túc nói.Cô mở cánh cửa tủ quần áo bước ra:
-Lịch Chỉ, cô đi được rồi!
-Dạ.Người phụ nữ máu me đầy mặt cúi chào rồi ra ngoài.
-Sao cậu biết đó không phải tôi?
Cô ngồi trên sô pha, rót rượu vào ly.
-Trực giác?! Cậu mơ hồ trả lời.
-Thật sao?


Cô mím môi, những ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn kính.
-Cũng không rõ nữa. Tôi nghĩ dù chị có giận dữ thế nào cũng không biến thành bộ dạng như vậy. Hơn nữa, cô gái đó đánh tôi không đau như chị.
Cậu bước đến cầm ly rượu cô vừa rót, nhấp một ngụm.


-Tôi không nhớ là đã đánh cậu?!Cô lấy lại ly rượu đổ chỗ rượu còn sót vào thùng rác.
-Đúng. Chị không đánh tôi, nhưng cách cư xử của chị với tôi thực sự là những đòn tâm lý.
Cậu gật gật đầu. Cô vẫn là mưu mô như thế...
-Tiểu Bối, cậu nói nhớ tôi, là thật hay giả?!


-Chị thử nói xem là thật hay giả?
-Giả!!!
Cô đáp vẻn vẹn một chữ khiến máu cậu sôi lên. Cô dám nói tình cảm của cậu là giả ư!
-Vậy tại sao?
Kiềm chế, cậu phải kiềm chế.


-Theo tôi, nếu cậu nhớ tôi như vậy, nhất định sẽ không cam chịu đi ăn với cô họ Seo đó, càng không đưa cô ta về khách sạn rồi mới tới tìm tôi. Cậu còn nhớ lúc chiều tôi đã hỏi cậu câu gì không?
Cô đứng dậy, mặt đối mặt với cậu.


-Dĩ nhiên tôi nhớ! Chị muốn tái hiện lại đêm đó không?
Cậu cởi áo khoác vắt lên thành ghế sôpha.
-Không muốn!
Nghe cô nói, cậu có chút hụt hẫng lại chợt nhớ rằng, 5 năm trước chính cậu đã từ chối chuyện này.
-Tôi muốn tạo ra một kỷ niệm mới!


Cô dứt lời, liền trao cậu một nụ hôn chóng vánh.
-Cậu lớn rồi! Tôi thì già đi rồi!
Cô nói, giọng có chút nuối tiếc.
-Không phải! Chị không có già mà!
Cậu vội phủ nhận.
-Tiểu Bối, cậu tại sao đã từng chối bỏ tôi giờ lại muốn về bên tôi? Là muốn tôi hay Phương Ký?!


Cô nghi hoặc nhìn cậu.
-Lý Thần! Bởi vì chị! Là em yêu chị, thực sự yêu chị mất rồi!


Cậu gào lên rồi vòng tay ôm lấy cô. Áp lưng vào lòng cậu, cô ngẩn ngơ không biết nói gì. Cô từng là một con người tim bằng đá, không động lòng trước bất cứ điều gì, nay nghe một cậu bé ít hơn mình 12 tuổi nói lời yêu lại có chút rung động.
-Lục Tiểu Bối cậu, dám thương hại tôi?!


Không để cho cậu nhìn thấy sự yếu đuối cô dùng khuỷu tay huých vào bụng cậu.
-Lý Thần, chị...chị...
Cậu ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.
-Cậu chỉ một chút như vậy đã cau có.
Cô cười cao ngạo.
-Nói cho cậu biết, tôi chưa bao giờ ở thế bị động.


Cô đẩy cậu ngã xuống sô pha, gặm gặm vành tai cậu:
-Để xem là cậu lớn hay là tôi già đi?!
-Chị kiêu ngạo quá...
Cậu chưa kịp nói xong đã bị cô thô bạo hôn lấy, nụ hôn này có gì đó hung hăng, chiếm đoạt. Hai người cứ vậy đến khi hết dưỡng khí mới buông nhau ra.


-Chị không biết có già đi hay không, nhưng chị mập lên thì phải...
Cậu thở phì phò.
-Dám chê tôi béo, cậu nói xem chỗ nào trên người tôi béo?!
Cô ngồi trên eo cậu, ngạo kiều chống hông.
-Chỗ này!Cậu vùi mặt vào ngực cô, đặt lại những dấu hôn đỏ hồng.
-Bỉ ổi, ah~


-Còn dám mắng, lần này không cho chị xuống giường.
Cậu định đem cô áp chế dưới thân mình nhưng đã bị cô ghì chặt:
-Đã nói với cậu, tôi luôn là người chủ động.
Cô hôn trụ trên môi cậu, rồi hôn dọc theo chiếc cổ thanh thoát, lưu luyến trên xương quai xanh gợi cảm.
-Vết sẹo này,...


-Là lúc mẹ tôi mất, bọn chủ nợ đến phá tang lễ, tôi bị mảnh thủy tinh rạch vào.
Cậu ngả lưng ra phía sau, mặc cho cô quấn lấy mình như con rắn nước yêu kiều.
-Ah!!! Chị làm cái gì vậy?!
Cậu giật mình đánh vào vai cô, sao lại cắn vào tay cậu.
-Nè, người ta cắn cậu một cái thôi mà!


Cô giúp cậu cởi bỏ bộ vest vướng víu, cậu giúp cô trút bỏ chiếc đầm phiền hà.Cậu và cô cứ quấn quít lấy nhau, suốt một đêm hoan ái trụy lạc.






Truyện liên quan