Chương 5

Thấy mấy cô hầu tự dưng ra ngoài đi về, Hương lấy làm lạ! Chắc Nam lại giở trò gì nửa rồi. - Họ đi đâu vậy?_ Hương hỏi Nam
- Về nhà rồi._Nam ngồi phịch xuống ghế nói
- Sao lại thế?
- Thì là về thôi. Nấu mì cho tôi ăn đi!_ Nam nói cứ như người của dưng í.


- Thì ra là vậy. Cậu được lắm. Hừ_ Hương nghiến răng nói khi biết Nam cho họ về vì mún cô nấu mì cho cậu ăn.


- Tôi mà._ Nam dưng dưng tự đắc làm Hương nhìn k ưa nổi ở chỗ nào. Tức tối k còn gì để nói, Hương đành tự thân vận động mà bước xuống nhà bếp nấu mì cho Nam. Còn Nam thì cười khì trong bụng đắc chí, ngồi xem tivi hưởng thụ. Người ta nói:" trời đánh tránh bữa ăn" mà. Vây mà Nam cứ ăn hϊế͙p͙ Hương hoài vây ta!


~~~ vài phút sau~~~~
- Nè! Mì của...._ Hương vừa mang mì lên là thấy ngay cảnh tượng đáng bị nguyền rủa. Nam vừa ăn tô mì của Hương, vừa xem tivi 1 cách ngon ơ lun!
- Dương Nhật Nam!_ Hương hét lớn.
- What the heo?_ Nam ngước lên nhìn Hương coi như k có gì xảy ra hết trơn!


- Sao cậu dám ăn mì của tôi?!_ Hương nhăn mặt lại hỏi.
- Có sao đâu. Dù sao thì tô mì nào cũng chẳng giống nhau! Đòi hỏi_ Nam nói
- Hừ. Công sức của tôi làm ra nó!_ Hương tức lên nhưng k làm gì được đành ngồi xuống ăn tô mì mới làm mà lẩm bẩm chửi cho có lệ.


Sau khi ăn xong, Hương k thèm nhìn mặt Nam, đứng dậy bước thẳng lên phòng.
- Nè! Đi đâu đó?_ Nam thấy sắc mặt Hương có vẻ k tốt cho lắm nên hỏi( do ai?!)
- Đi tắm!- Hương trả lời nhanh-gọn-lẹ.
- Gì? Khi nảy tôi nhớ cô đi rồi mà!_ Nam nhớ lại. Lúc mới đi học về, hình như Hương tăm rồi hay sao ấy nhỉ


available on google playdownload on app store


- Khi nảy là thay đồ! Giờ mới tăm!_ Hương trả lời cộc lốc nên cũng làm cho Nam cọc lên theo.
- Ăn nói đàng hoàng coi! Mún bị đuổi lắm hả?_ Nam lại sử ụng cái chiêu vô tác dụng với Hương.


- Đuổi đi! Là cậu bắt tôi ở lại mà! Tôi đâu ép._ Hương cãi lại 1 cách có lí lắm chứ, đâu có thua như vậy được. Nam xoa đầu tới xù tóc lên vì k cãi lại được. Hương k thèm đôi có thêm nữa, Hương bước lên phòng lun! Nam nằm xuống sofa mĩm cười nói thầm:
- Bướng thật!


Và..." cộp" chiếc chìa khóa xe hơi rơi xuống sàn nhà tạo nên tiếng.
- Nam liền nhặt lên và nhớ ra được đìu gì đó cần đưa cho Hương nên bật dậy, bước lên phòng cô.


- "Cộc cộc"_ Nam gõ cửa nhưng k có sự phản hồi. Nam gõ lại nhưng kết quả vẫn là" zero". Thấy vậy, Nam tự bước vào lun cho nhanh! tự tiện quá!!! Thì ra là k có ai trong phòng cả. Chắc Hương vẫn còn tắm ở bên trong?!


-"Cạch"_ Cửa nhà tắm mở ra, Hương quấn đại một chiếc khắn trắng để ra lấy đồ (đi mà quên cả đồ lun hà!)
- Ơ...._Nam bị đơ à làm rơi lun cả chiếc khóa. Và....
- AAAAAA...Tại sao lại dám vào đây hả tên..... BIẾN THÁI này!_ Hương hét to khinh khủng làm Nam mún vào bệnh viện tai-mũi-họng sớm đây mà!!!!


- Thôi cái coi!_ Nam nói to thật to làm hương mới ngưng được mọi hoạt động.
- Hét cái quái gì mà to vậy hả?_ Nam hất hàm lên nói rồi lại ngồi phịch xuống ghế.


- Tôi phải hỏi cậu đây. Vài đây làm gì hả?_ Hương cũng ức chế lắm chứ. Tự dưng "chui" đâu ra rồi xông vào phòng người khác như vậy. K biết lịch sự tối thiểu là gì chắc?!
- Đưa đồ thôi k được à?_ Nam nói rồi ném cái chiếc khóa vào mặc Hương.


- Cái gì đây_ Hương k hỉu mô tê gì cả mà ngu ngơ hỏi lại.
- Khóa xe._Nam nói
- Nhưng... tôi đâu có biết lái!_ Hương xòe tay ra, đưa chìa khóa lại cho Nam.
- K biết thì sau này cũng phải biết. Cầm đi!_ Nam nói nhỏ
- ừm... Nhưng..._ Hương ấp úng đỏ mặt lên


- Nhưng gì?_ Nam ngước nhìn Hương đang trong tình trạng mặt đỏ như trái gấc. Nhưng dễ thương lắm cơ!!!! < < <3
- CẬu...ra ngoài cho... cho...tôi thay đồ!_ Hương nói nhỏ nhẹ mà trong tình trạng này nhìn cứ mắc cười làm sao ấy! Nam cũng cố gắng k gượng cười nhưng có vẻ hơi khó đây.


- ok!_Nam nói rồi bước ra ngoài liền để thôi lại cười sặc sụa nữa. Vừa bước ra ngoài, Nam lại suy nghĩ tào lao:


- " Nhìn cũng đáng yêu ấy chứ!? Mà thôi! Kệ cô ta đi!"_ Nam nhìn cánh cửa phòng Hương, đặt tay lên cằm xem xét rồi nghĩ tào lao 1 hồi rồi mới về phòng của mình. Ông anh này vô duyên hết chỗ nói lun! Vô phòng người ta rồi còn lên mặt nữa chớ! Bó tay lun!!!!! Ừm.... để coi chuyện gì sẽ xảy ra nữa nha!






Truyện liên quan