Chương 19: Thổ lộ
Vạn Niên Thanh lôi Mạc Dao Dao đi tới trước một dãy cửa hàng, chỉ vào một cửa tiệm trong đó nói: “Em xem!”
Đó là một tiệm bán hoa, không có người coi là quá nhiều, thỉnh thoảng có một hai đôi tình nhân đến mua hoa.
“Dao Dao, còn nhớ rõ nơi này không?” Vạn Niên Thanh mong đợi nhìn Mạc Dao Dao .
“Không nhớ rõ.”
“Nơi này là chỗ em mua anh về.” vẻ mặt Vạn Niên Thanh cảm giác rất đau đớn,giống như là cảm giác tràn đầy nhiệt huyết bị Mạc Dao Dao dội nước lạnhvào.
Mạc Dao Dao cảm thấy đi, nếu là cô thật sự nhớ chỗ mua mộtchậu cây cảnh một ngày nào đó hơn một năm trước, mới gọi là không cóviệc gì rỗi rãi đây này.
Mặc dù phản ứng của Mạc Dao Dao khôngtheo kế hoạch, nhưng Vạn Niên Thanh vẫn cố gắng kéo tâm tình nổi lênlại, lôi kéo tay Mạc Dao Dao nói: “Dao Dao, biết lúc bị em mua, anh suynghĩ gì không?”
Mạc Dao Dao liếc anh một cái: “Thì ra là lúc đó anh đã có thể suy nghĩ?”
“Đó là đương nhiên, ta tu có thần trí cũng gần trăm năm rồi, chỉ là khôngthể biến thành hình người. Em không biết thực vật tu yêu khó khăn nhiềuthế nào, giống như Đại Hắc vậy , có thể chạy tới chạy lui tìm chỗ đầy đủ linh khí, anh chỉ có thể bị người ta đặt ở chỗ nào đó ta. Vận khí tốtcó thể tu luyện được, vận khí không tốt thì cho dù có thêm một trăm nămnữa cũng giống như vậy.”
“Vậy anh ở nhà tôi tu thành hình người , ý là nơi đó thật ra là chỗ linh khí đầy đủ ? Khó trách anh vẫn đổ thừa không chịu đi đấy.” Mạc Dao Dao bừng tỉnh hiểu ra, cái này có thể giảithích hành động việc làm của Vạn Niên Thanh rồi, chính vì nương nhờ nhàcô không đi.
Biểu tình của Vạn Niên Thanh trong nháy mắt trở nêngiống như ăn phải hoàng liên, đè nén thống khổ, anh hít sâu một hơi, lúc này mới cắn răng nói: “Em không thể nói giống với lời nói của anh sao?”
Mạc Dao Dao nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một phen, được, hôm nay tiểuhoa M nói chuyện rất cường ngạnh, không biết có ý định gì đấy. Hôm naytâm trạng cô tốt, theo anh cũng được: “Được, anh nói đi, muốn nói gì với tôi.”
“Còn nhớ anh mới vừa nói cái gì không?”
“À. . . . . . Anh tu yêu khó khăn hơn so với Mặc Ngôn.” Mạc Dao Dao vắt hết óc nhớ lại cái đống nói nhảm mới vừa nói kia.
Vạn Niên Thanh cảm thấy anh thật nên cảm tạ Mạc Dao Dao ít nhất còn có thểnhớ tới anh vừa mới nói gì, tâm trạng rớt xuống ngàn trượng, anh hạgiọng nói: “Lúc này em nên hỏi anh, lúc bị em mua đang suy nghĩ gì?”
“Được, lúc bị tôi mua ở đây anh nghĩ cái gì?” Mạc Dao Dao tương đối phối hợp.
“Anh đang suy nghĩ, một trăm năm rồi, anh làm thế nào mới có thể tu thành hình người?”
Anh vạn phần cảm khái nói: “Muốn Hóa Hình thành người, nhất định phải cómục tiêu kiên định, nguyện vọng mãnh liệt. Yêu quái bình thường đều cómục đích kiểu này kiểu kia mới có thể tu luyện, anh không có. Anh chỉ là thuận theo tự nhiên tu luyện, từ từ thì có pháp lực, có linh trí, nhưng không có nhiều dục vọng muốn thành người. Liên minh trưởng lão nói,muốn thành người, đầu tiên phải có tâm. Cho nên ông mới đưa anh tới tiệm bán hoa, tiếp xúc nhiều cùng người, thể nghiệm lòng người.”
Mạc Dao Dao chợt hiểu: “Cho nên thật ra thì tôi là người đầu tiên mua anh?”
Vạn Niên Thanh gật đầu: “Khi đó em chọn trúng anh, mua anh, chăm sóc anh,ta mỗi ngày nhìn em, chờ em về nhà, nhìn em tưới nước bón phân bắt côntrùng cho anh, nhìn em đưa anh tới đưa lui, lại sợ anh không có ánh mặttrời không được, lại sợ anh phơi nắng phơi nhiều thiếu nước. Sau đó, anh phát hiện mỗi lần nhìn thấy em, trong lòng anh rất tràn đầy, đó là mộtloại cảm giác thoải mái vô cùng chưa từng có trôi qua, sau anh mởi hiểuđược, cái đấy gọi là vui vẻ.”
“Nhìn thấy em cười anh cũng cười,nhìn thấy em thương tâm anh lại khổ sở, nhìn thấy em tức giận anh lạinghĩ cách hả giận giúp em. Vì vậy, anh có tâm.”
Nhìn Mạc Dao Daomở to hai mắt, Vạn Niên Thanh nói tiếp: “Sau lại nhìn thấy em và TriệuNgộ Minh chia tay, em rõ ràng không khóc, trong lòng anh lại thật là khổ sở. Anh muốn đưa tay ôm em, muốn an ủi em, nói cho em biết, em cũngkhông cô đơn. Bởi vì cái dạng này, anh biến thành người.”
“MạcDao Dao , trong sinh mệnh của anh đều là em, anh bởi vì em mà có tâm,anh bởi vì em mà thành người, anh. . . . . . Thích em!” Vạn Niên Thanhnắm lấy hai tay Mạc Dao Dao, thâm tình nói, lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi lạnh.
Lúc này Mạc Dao Dao cũng không còn biện pháp đem hành động việc làm của Vạn Niên Thanh là nói đùa, nghiêm túc thổ lộ như vậy,không thể nào là đang nói đùa. Vạn Niên Thanh là thật thích cô , nhưngcô thì sao? Cô thích Vạn Niên Thanh sao?
Hoặc giả kể từ sau khianh ta xuất hiện cuộc sống của mình không hề đơn điệu như dĩ vãng nhưvậy nữa, bởi vì có anh ta ở bên cạnh thất tình cũng không thấy quá khổsở, cô thậm chí dần dần có thói quen buổi sáng đã nhìn thấy Vạn NiênThanh nửa người trên không mặc gì nói cho cô biết cơm chín chưa. Nhưngnhư vậy là thích sao? Hơn nữa so với việc cô thích Vạn Niên Thanh haykhông, còn có chuyện quan trọng hơn.
Cô trầm tư một lát , vô cùng nghiêm túc nói: “Vạn Niên Thanh, tôi muốn hỏi anh, anh có hiểu ý nghĩa của thích không?”
“Nghe anh vừa mới nói, trong lòng tôi có một loại cảm giác chim non. Bởi vìtôi là người đầu tiên chăm sóc anh, cho nên anh thích tôi; bởi vì tôi là người đầu tiên để cho anh cảm nhận được tình cảm của con người, cho nên anh thích tôi. Vậy anh có thể phân định rõ ràng đây rốt cuộc là tìnhyêu hay là tình thân không? Thậm chí cái tình gì cũng đều không phải là, chỉ là đơn thuần là thói quen?”
“Anh có nghĩ tới hay không, nếunhư ngày đó người mua anh không phải là tôi, hiện tại anh có thể thíchngười khác hay không?” Mạc Dao Dao từ từ nói: “Tôi cho là đây không phải là tình yêu, chỉ là bởi vì người đầu tiên anh mở mắt ra nhìn thấy chính là tôi, cho nên mới nhận định tôi.”
Cô cẩn thận dùng từ, chỉ sợ làm tổn thương tới Vạn Niên Thanh . Ai ngờ anh ta cũng không quá mứcthương cảm, mà là giống như đã biết được câu trả lời của cô , hết sứctrấn định nói: “Anh biết rõ, anh thích em.”
Anh rất cố chấp nói,trong mắt tràn đầy kiên định, Mạc Dao Dao đột nhiên phát hiện mình cũngchưa từng nhìn thấy Vạn Niên Thanh như vậy, ít nhất trước đây, trong cảm nhận của cô, Vạn Niên Thanh cho tới bây giờ đều là kẻ không có timkhông có phổi.
“Vậy. . . . . . anh cho là, một người sẽ có khảnăng yêu một chậu cây cảnh sao?” Mạc Dao Dao bắt đầu từ từ hạ nặngthuốc, một chuyện không thể nào nên sớm cắt đứt ý nghĩ của anh ta mộtchút thì tốt hơn.
“Tại sao không thể! Trên thế giới này luyến vật phích còn thiếu sao? Hứa Tiên còn yêu một con rắn thì sao, Long Nữ còncó thể gả cho ai nữa, Trữ Thải Thần còn thích Niếp Tiểu Thiến đấy. Theolý thuyết Niếp Tiểu Thiến ch.ết, anh ta cũng không thể coi là luyến vậtphích, luyến thi cũng chẳng sai.” Vạn Niên Thanh nói xong lẽ thẳng khíhùng.
Sớm nên nhớ tài ăn nói tốt của anh ta, đen cũng có thể nóithành trắng, đèn huỳnh quang cũng có thể nói thành melamine. Mạc Dao Dao cho là vừa rồi mình cẩn thận châm chước chỉ sợ tổn thương tới trái timcủa con chim non mới lột xác mình Vạn Niên Thanh kia thì thật là uổngphí, không nghe thấy người ta vừa mới nói xong, thần trí đã có hơn trămnăm rồi, dù thế nào đi nữa hiện tại anh ta xem thế nào cũng không giốngthiếu niên với tình yêu đầu tiên.
Vì vậy Mạc Dao Dao cũng khôngđể ý nữa, triển khai thế công: “Bạch nương tử sau lại bị Lôi Phong hại,Long Nữ kia nguyên bản chính là tiên, vẫn bị cách chức , về phần NiếpTiểu Thiến, bản nào mà Thiến Nữ U Hồn Trữ Thải Thần cùng Niếp TiểuThiến có kết cục hoàn mỹ? Những thứ này đều là truyền thuyết có hiểukhông? Anh xác định anh tận mắt nhìn thấy bọn họ?”
“Truyềnthuyết truyền thuyết chính là truyền truyền thuyết, cho nên bây giờ cóchuyện xưa cũng là bởi vì có nguyên hình của tiền nhân, sự tồn tại củaanh so với chuyện xưa của bọn họ sao có thể nói là nói suông chứ?” VạnNiên Thanh dùng sự tồn tại của bản thân để chứng thật khả năng tồn tạicủa truyền thuyết.
“Được, lui vạn bước nói, những thứ chuyện xưanày đều là có thật. Nhưng lúc Hứa Tiên yêu Bạch Tố Trinh có biết nàng ta là một con rắn không? Không biết. Vậy chuyện xảy ra sau khi anh ta biết nàng là một con rắn anh có nhớ không? Bị sợ ch.ết rồi. Tôi là tận mắtnhìn thấy anh từ một chậu hoa tôi nuôi biến thần người đàn ông trầntruồng, anh cho rằng tôi có thể nảy sinh cảm giác yêu đương đối với anhsao?”
Lời nói của Mạc Dao Dao có chút nặng, quả nhiên Vạn NiênThanh lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, anh dùng ánh mắt vô cùng thâm trầmnhìn Mạc Dao Dao thật sâu, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy. . . . . . Ítnhất cho phép anh ở tại bên cạnh em được không? Anh không có hy vọng xavời nào khác, chỉ muốn trông chừng ngươi, lúc em cô đơn, anh ở bên cạnhem, lúc em tức giận có thể đánh anh là được rồi. Chờ tới khi chân mệnhthiên tử thật sự của em xuất hiện, anh sẽ lập tức biến mất, tuyệt đốikhông xuất hiện trước mặt em nữa được không?”
Thấy Mạc Dao Daoquyết tuyệt muốn mở miệng, Vạn Niên Thanh vội vàng cướp lời: “Cứ giống như hiện tại không được sao? Anh thề sẽ không làm phiền đến em. Hơn nữa em cũng không cần lo lắng anh, cho dù có biết rõ không có hi vọng, cóthể chăm sóc em cũng là tốt. Lúc bọn anh tu luyện tối kỵ tâm ma, nếu như không còn ân tình em giúp anh tu thành hình người, anh vĩnh viễn khôngcó biện pháp có tiến cảnh .”
Nói đến mức này thì Mạc Dao Dao coinhư lòng dạ ác độc nữa cũng không cách nào nói ra cự tuyệt rồi, dù saochính là hoa yêu nương nhờ nhà cô không đi, dù sao chính mình tìm đượcChân Mệnh Thiên Tử anh ta sẽ biến mất, cái gì cũng không ảnh hưởng còntìm được một kẻ giúp việc miễn phí, tính toán cũng là cô có lợi rồi.
Nguyên nhân chính vì như vậy nên cô không hất tay Vạn Niên Thanh ra, mà là thấp giọng nói: “Tôi đói bụng, vẫn chưa ăn cơm đấy.”
Vạn Niên Thanh cười nói: “Anh trở về nấu cơm.”
Nói xong hai người liền nắm tay về nhà, thoạt nhìn giống như một cặp tình nhân.
Chương này nếu như đến đây là kết thúc, đây chính là tiểu thuyết Quỳnh Dao,tương lai sẽ xảy ra một loạt tình yêu rối rắm. Nhưng đây là chuyện xưacủa Vạn Niên Thanh, vì vậy sau khi hai người đi, ở trong tiệm hoa vừarồi có một người đeo kính đên đi ra, vừa nhìn là một người khôn khéogiỏi giang.
Có lẽ có không có người biết Mặc Ngôn, nhưng là người lăn lộn trên thương trường, sẽ không có người nào không biết cái ngườiđeo mắt kính này. Anh ta là Gavin, phụ tá của Mặc Ngôn, tên tiếng Trunglà Dương Phàm, bởi vì bản thân Mặc Ngôn trầm lặng, cho nên tất cả nhữnghoạt động cần lộ diện cũng do anh ta thay mặt xuất hiện. Theo như lờinói của Gavin, anh ta đeo bảng hiệu phụ tá, làm công việc Tổng giám đốc, nhận tiền lương của công nhân vệ sinh. Dĩ nhiên tiền lương này khôngphải con số thực tế trong hợp đồng, mà là tiền lương tính theo thời gian làm việc, mỗi tiếng đồng hồ được tính so với dì dọn nhà vệ sinh củacông ty Bình An kia cũng không khác nhiều lắm..
Anh ta vừa xuất hiện”Phần phật” đã có một nhóm người vây lại, nhìn kỹ đều là những người vừa mới tới đây mua hoa.
“Anh, đem bảng hiệu bỏ xuống.”
“Anh, đem hoa trả lại đi, thuận tiện kết toán một chút chi phí.”
“Anh. . . . . . Có chuyện gì? Tiền chưa đưa cho anh sao?”
Ông chủ mới vừa rồi của cửa hàng bán hoa xoa xoa tay nói: “Đưa rồi! Một xucũng không thiếu. Tôi chỉ là không hiểu, cửa hàng bán hoa này vốn tôi đã đổi một quán ăn nhỏ, bây giờ còn phải phiền toái biến đổi lại, lại chỉmột lát như vậy, nhiều tiền như vậy là vì sao vậy chứ?”
Hiển nhiên ông chủ có tinh thần khát cầu chân tướng sự thật Bát Quái.
Gavin đẩy mắt kính một cái, mặt không thay đổi nói: “Có người thích tiêu tiền theo đuổi người không có quan hệ gì với ông, nhận được tiền là được.”
Theo ý anh ta, lần này người đàn ông có quan hệ thần bí cùng cấp trên này có thể là làm việc vô dụng rồi, nợ nần chồng chất.
Vậy mà trước đó lúc Vạn Niên Thanh hướng Mặc Ngôn vay tiền mượn người lànói như vậy: “Thật ra thì cô ấy chắc chắn sẽ không vì vậy mà đồng ý vớitôi, nhưng bị người như vậy thổ lộ nhất định trong đầu sẽ đều là ta,trong khoảng thời gian này không phải không ai có thể nhân lúc yếu đuốimà vào sao.”
Cái “Người” đó đúng là chỉ Tề Hiên, vừa nghĩ tớitương lai Mạc Dao Dao sẽ sớm chiều chung đụng với anh ta, Vạn NiênThanh cũng không yên tâm, nhưng là ngại vì quy củ không thể tùy tiện ra tay. Bây giờ anh ở trong xã hội, địa vị gì cũng không có, khẳng địnhkhông bằng so với Tề Hiên. Trong khoảng thời gian này cứ làm kế hoãnbinh trước, hơn nữa sớm chiều chung đụng lâu ngày sinh tình, chờ thêmđoạn thời gian anh dựng chắc gót chân sẽ đưa Mạc Dao Dao từ trong côngty Tề Hiên ra .
Đối với tính toán của anh, Mặc Ngôn chỉ nói một câu nói: “Nhớ trả tiền lại.”