Chương 10: Trôi giạt khắp chốn. Nô lệ tình yêu
Hôm nay là một ngày mưa, y không có mở cửa, thấy người tới ướt mèm, liền thay đổi sắc mặt.
△Silence.
Im lặng trôi nổi giữa họ, đôi mắt giống như bị mưa xối ướt nhìn y, làm y – buổi tối còn đang suy nghĩ dự án – hơi bị dọa.
“ Tại sao lại quay lại?” Lý Tuấn Diệp đứng ở cửa, Lương Tử Minh không để ý tới y yên lặng đi vào cửa, tự nhiên ngồi lên sô pha. “Tại sao lại quay lại?” Lý Tuấn Diệp đóng cửa lại hỏi một lần nữa.
“ Vì yêu anh.” Lương Tử Minh thản nhiên nói, ánh mắt hắn lảng tránh Lý Tuấn Diệp.
“ Anh lấy khăn cùng quần áo khô cho em, thay đồ mau!”
Lý Tuấn Diệp đưa cho hắn khăn cùng áo sơmi khô, nhưng Lương Tử Minh không tiếp nhận.
“ Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Em và…” Bằng không không thể mười giờ đêm (mà trời còn mưa) tới ấn chuông cửa nhà y. “Em và tri kỷ của em..”
Tóc ướt đẫm dán vào thân thể, áo sơmi trắng đơn bạc phảng phất như trở nên trong suốt. Lý Tuấn Diệp trái lại hy vọng hắn cứ giữ bộ dạng này đừng thay đổi, nhưng Lương Tử Minh lại cởi áo ướt ra, tiếp nhận khăn lau lau tóc.
“ Không phải muốn tìm em tái hợp hay sao? Hiện tại chúng ta tái hợp!” Hắn đột ngột cười ngọt ngào.
Lương Tử Minh đi đến trước tủ rượu, mở một chai sâm banh ra, tự nhiên đổ vào trong ly pha lê chân cao.
Chất lỏng xông vào đáy ly tản ra mùi hương tinh khiết, Lương Tử Minh lắc nhẹ chất lỏng trong ly, cũng làm nó trôi vào cổ họng.
Ha ha, cậu muốn làm một cái kết thúc, hay bản thân cậu cũng muốn mập hợp?
—— tôi không có, chỉ là trong lòng tràn ngập cảm giác vô lực, tôi cần phải có người đến an ủi tôi, Tuấn Diệp là lựa chọn tức thì tốt nhất.
Hắn uống hết ly này đến ly khác, chất lỏng trượt vào trong thực quản mang đến cảm giác tê tê của bọt khí.
“ Tử Minh?”
Hắn rốt cuộc để chai cùng ly rượu xuống.
“Em muốn nghe khúc nhạc kia.”
“Khúc nào?”
“ Liebestraum của Liszt.” Lương Tử Minh đáp.
Lý Tuấn Diệp tìm CD, để vào trong máy. Đến khi quay đầu lại, Lương Tử Minh nửa thân trần đã cởi quần nằm xuống sô pha. Cái loại mỹ cảm rơi xuống rồi tử vong lại trở lại trong lòng Lý Tuấn Diệp, hắn không phải sao sớm bị rơi, hắn chỉ là một chàng trai bộ dạng tương đối đẹp một chút mà thôi, y nghĩ như vậy.
“ Tuấn Diệp, qua mau lên!”
“ Tử Minh, em không bình thường, xảy ra chuyện gì sao?” Dù trong miệng nói như vậy, y vẫn chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Tử Minh, bắt lấy đôi tay trơ trọi của hắn.
“ Để anh yêu em không được sao?” Lương Tử Minh đột ngột cười ngọt ngào, nhưng ngay cả Lý Tuấn Diệp cũng nhìn ra lặng im sau lưng hắn, y cũng không châm đốt nhiệt tình.
“ Không đúng! Em bất thường! Em có uống thuốc đúng giờ không?” Lý Tuấn Diệp cũng biết chuyện Lương Tử Minh đang uống thuốc, cho nên mới hỏi ra câu này, dù Lương Tử Minh trở nên mê người đến cỡ nào, y cũng không thể thừa nước đục thả câu.
“ Có! Cho nên em rất bình tĩnh hỏi anh, có muốn làʍ ȶìиɦ với em không? Để em yêu anh, để anh yêu em, để chúng ta yêu nhau…” Hắn vươn tay khoác cổ Lý Tuấn Diệp, hôn môi.
Lý Tuấn Diệp không thể đẩy hắn ra, cũng thẳng thắn đè lên da thịt phát ra mùi sữa tắm của Lương Tử Minh.
“ Để chúng ta làʍ ȶìиɦ giống như ngày trước…” Giọng điệu tiêu hồn của Lương Tử Minh làm Lý Tuấn Diệp cảm thấy hắn như nữ chính AV, nhưng trong đôi mắt xám tro kia, y không nhìn thấy nhiệt tình tình ái.
“ Giống như ngày trước?” Y cau mày.
“ Không được sao?” Lương Tử Minh hỏi dò xét.
Hắn biết cười sẽ làm đối phương khuất phục.
Lương Tử Minh nói. “Đáp ứng yêu cầu này của em, anh biết em chỉ để anh tùy ý!” Hắn sẽ làm đối phương biết ánh mắt hắn là nghiêm túc.
“ Nhưng anh không thể chơi với em…”
“ Kháng nghị bị bác bỏ, phản đối vô hiệu!” Dịu dàng nói ra từ ngữ cứng rắn, chớp mắt, hắn lại cho Lý Tuấn Diệp một nụ hôn thật sâu.
—— Lương Tử, cô biết chúng ta trước kia chơi cái gì hay không?
Hai người để tứ chi quấn quýt, hơi thở, khí thể hòa đồng.
“Do you know what I want?” Ngữ khí kia tương tự “Lương Tử”.
Da Lương Tử Minh không có màu đồng cổ mạnh khỏe, nhưng cũng không phải bộ dạng trắng bệch như người bệnh, đó tựa như tuyết, bị nhiệt độ lòng bàn tay làm tan chảy, bị nước tuyết tan chảy bao trùm thân thể, hắn giống như trôi nổi giữa nước, nhắm mắt lại, chìm sâu vào trong nước.
Đột ngột, hắn bị hai bàn tay kia bắt lấy!
Bắt lấy tay hắn cưỡng chế ra sau lưng, hắn ghé sấp trên sô pha, chờ âm thanh đau đớn tựa khóc thét. Giống như hắn lao khỏi mặt nước, có cánh tay cường tráng bắt lấy tay hắn không cho hắn chuyển động, hắn giãy giụa vặn vẹo thân thể, như mỹ nhân ngư vùng vẫy hất đuôi, không thích ứng với không khí do cuộc sống nhiều năm dưới biển.
Đôi môi kia cũng ngăn cản tiếng kêu la của hắn, Lương Tử Minh biết trò chơi này dễ làm đối phương hưng phấn, hắn luôn có thể ứng phó những trường hợp như vậy.
“ Xin em… Đừng xoay eo lắc mông như gái gọi…” Nhỏ mồ hôi, Lý Tuấn Diệp có sự dè dặt của y, có sự kiên trì của y, nhưng đều có thể bị giọng nói của Lương Tử Minh làm tan chảy, tan vào trong nước, y càng kề sát thân thể Lương Tử Minh.
“ Vậy anh hãy… Thô bạo với em một chút…” Âm thanh đứt đoạn, từ ngữ kèm thở dốc, Lương Tử Minh như một kẻ hành hương trải qua cực khổ, quỳ lễ với tình yêu, gục ngã trước tình yêu. “Lập Duy, yêu em…”
Y nghe được cái tên đó!
Phảng phất như trong nháy mắt bị đông lại, y ngưng đi tất cả, Lương Tử Minh nhìn y khó hiểu.
“ Sao thế?” Lương Tử Minh hỏi, hắn cảm thấy áp bức khi đối mặt người này, ánh mắt Lý Tuấn Diệp dường như có thể vọng vào trong mắt hắn, hắn phảng phất như liền bị vạch trần mạng che, lớp mạng che mặt trắng toát kia.
Lý Tuấn Diệp trừng lớn hai mắt, giống như có dao đặt trên cổ y.
“ Sao thế?” Hắn càng hời hợt hỏi, trong đôi mắt ngây thơ càng chiếu ra biểu tình vặn vẹo của đối phương.
Lý Tuấn Diệp mở to hai mắt nhìn, giống như con dao kia đã cắt vào động mạch cổ, lắc lư theo nhạc khúc Liszt.
“ Sao thế?” Lương Tử Minh hỏi, giai điệu dương cầm của Liszt trôi nổi trong không khí lạnh lẽo.
Lý Tuấn Diệp vội nói để che giấu lúng túng. “Anh không thể làm như vậy… Em chỉ…”
Lương Tử Minh lại trả lời nhanh chóng. “Chúng ta đều là đàn ông, có gì liên quan, chẳng lẽ em còn có thể cho anh một đứa trẻ hay sao? Muốn làʍ ȶìиɦ cùng em không? Anh có thể chọn, nhưng một khi đã chọn, không được hối hận, không được do dự, yêu em như một người đàn ông!”
“ Không, em căn bản không thật lòng.”
“ Thật xin lỗi, không có lựa chọn này.” Nói xong lại ôm cổ Lý Tuấn Diệp, cho y một nụ hôn.
Lý Tuấn Diệp bắt lấy hai tay của hắn. “Em nhanh chóng về nhà cho anh, đắp chăn bông ngủ một giấc! Sau đó rời giường coi như chưa có gì xảy ra!” Y rời khỏi từ trên người Lương Tử Minh, bất đắc dĩ ngồi ở góc sô pha. “Xin em mau trở về…”
Tiếng mưa luân phiên với khúc dương cầm của Liszt.
△Silence.
“ Muốn làʍ ȶìиɦ với em không?”
“ Một chút cũng không muốn!” Y trả lời không chút suy nghĩ, không muốn nhìn Lương Tử Minh trần trụi.
“ Nguyện ý nghe em nói chuyện không?”
“ Em nói đi…” Lý Tuấn Diệp vẫn không nhìn hắn.
“ Trên thực tế, em là giận dỗi với người đàn ông của em nên mới chạy đến đây.”
“ Cho nên?” Ngữ khí Lý Tuấn Diệp không tốt, y vẫn không muốn nhìn thấy Lương Tử Minh thân thể trần trụi ngồi bên cạnh.
“Anh ấy là một cảnh sát làm việc rất nghiêm túc, em là một nhân viên văn phòng chỉ biết đánh báo cáo, chúng em quen biết từ cấp ba, nhưng có khoảng trống bốn năm đại học, trong khoảng thời gian này em không biết anh ấy có chuyện gì, cho đến gần đây, xuất hiện Ma giết người khách sạn kia, có một nạn nhân là khách hàng của em, em mới biết được anh ấy phụ trách vụ án này, cũng liên lạc với anh ta. Anh ấy nguyện ý ở cùng em, lý do là hy vọng bù đắp cho em, bù đắp khoảng trống bốn năm đại học, nhưng em cũng không yêu cầu anh ta làm vậy, dù trong lòng em mừng thầm…”
Lý Tuấn Diệp thấy dường như hắn rất quen trần trụi, con người ta sinh ra cũng không ai có mặc sẵn áo quần!
Lương Tử Minh nói tiếp. “Quan hệ của chúng em hết sức ái muội, nói người yêu cũng không tính được, nhưng cũng không phải bạn bè, như hôm nay, em đợi anh ấy cả một buổi tối, chỉ để ăn một bữa tối, anh ấy lại vì có tin tức mới của Ma giết người khách sạn mà dễ dàng nói với em câu “Xin lỗi”… Em thường hay cảm thấy chuyện chúng em ở cùng nhau trở nên “dĩ nhiên” giống như cha mẹ chăm sóc con cái. Mới đầu thấy hạnh phúc sẽ cảm ơn Thượng đế, nhưng hạnh phúc quá lâu chung quy sẽ sinh ra lo lắng, lo lắng tình yêu em trả giá cùng… Phân lượng đối phương cho em… Có giống nhau không…”
△Silence.
“ Lúc chúng ta kết giao, không nghĩ nhiều như vậy…”
△Silence.
“ Đó là bởi vì chúng ta đều không để vào tình cảm chân thật, kể cả anh, vì tình yêu trên miệng môi không đáng tin cậy, nên mọi người mới nghĩ đến chuyện dùng động tác tứ chi để chứng tỏ, hy vọng giấc mộng mình cùng đối phương hòa hợp thành một thể sẽ không biến thành vô nghĩa, cuộc sống của chúng ta chính là không được hoàn chỉnh, cho nên mọi người mới đi tìm cái phần bị thiếu kia.”
“Con người là loài động vật rất ngốc nghếch!” Lý Tuấn Diệp nói. “Em không có sai…”
“ Tình cảm vốn không thể nói đúng sai. Em không trách anh ấy, cũng chẳng hề tránh anh.” Lương Tử Minh vẫn thở dài một hơi.
“Anh biết, đó giống như tác phong của em.”
“ Tuấn Diệp… Thật ra em cũng không phải để ý một bữa tối kia… Giận dỗi với anh ấy… Nói như vậy anh ấy cũng không biết em ở chỗ anh…”
Đồng hồ tích tắc đi tới, âm nhạc từ từ phát tiếp, Lý Tuấn Diệp hít sâu một hơi. “Tử Minh, em bây giờ cần phải mặc quần áo, sau đó về nhà tắm nước ấm ngủ một giấc, tỉnh dậy liền không có việc gì!”
Như phân cảnh ngưng trệ trong phim ảnh, không khí nặng nề ép xuống đầu vai hai người.
Lương Tử Minh vẫn nắm tay y, hôn đầu ngón tay y. “Tuấn Diệp, tối nay, để người đàn ông em yêu là anh, đừng nói mấy đạo lý to lớn, để chúng ta làʍ ȶìиɦ như ngày trước…”
“Mau rời khỏi đi! Cách tư duy logic của em rất kỳ quái, yêu một người có thể cho người đó chạm vào em, nhưng em lại nói em chỉ chung tình với người đàn ông duy nhất của em, tình yêu của em rẻ mạt vậy sao?” Lý Tuấn Diệp rút tay về, nhặt sơmi rơi dưới đất của Lương Tử Minh khoác lên người hắn.
“ Em biết em không hề cao thượng.”
Lương Tử Minh thô lỗ bỏ áo sơmi ra, hắn dùng sức nắm hai tay Lý Tuấn Diệp. “Anh dường như vẫn chưa hiểu dụng ý em đến tìm anh! Anh muốn Đài Bắc có thêm một thi thể nữa sao?”
Lý Tuấn Diệp ngẩn người, y vẫn chưa hiểu dụng ý trong lời nói của Lương Tử Minh.
“ Hiện tại chỉ có anh mới có thể cứu em! Em chính là Ma giết người khách sạn, những người đó đều do em giết!” Lương Tử Minh kích động nắm cổ áo Lý Tuấn Diệp. “Là em giết!”
Lý Tuấn Diệp nhíu mày khó hiểu. “Em đang nói cái ngốc nghếch gì vậy?”
“Lúc em khổ sở cô quạnh, lúc em bi thương mất mát, lúc tất cả mọi thứ của em đều không được bình thường.” Âm thanh kia thét chói tai kích động. “Người đều do em giết!”
Lý Tuấn Diệp quăng một cái tát lên mặt Lương Tử Minh. “Em bình tĩnh chút đi!”
Hắn đình chỉ tất cả âm thanh, phảng phất như bị nước làm ngập…
Đột ngột, Lương Tử Minh như phát điên bổ nhào vào người Lý Tuấn Diệp, điên cuồng hôn môi y, điên cuồng kéo áo y, điên cuồng cắn người y. Lý Tuấn Diệp muốn đẩy hắn ra, nhưng hai cánh tay mảnh khảnh lại càng mạnh mẽ.
“ Tử Minh, bình tĩnh một chút!” Y lại quăng một cái tát lên mặt Lương Tử Minh.
Lương Tử Minh vô lực ngồi xuống sô pha. “Xin lỗi…”
“ Phải xin lỗi là anh… Có đau không?”
“ Nên bị đau cho tỉnh!” Hắn thản nhiên nói. “Tuấn Diệp, đáp ứng em, làʍ ȶìиɦ với em.”
“ Không được, xin em mau về nhà!”
“ Sau khi về nhà, em sẽ lại một mình cô độc!”
Khuôn mặt cực kỳ hấp dẫn, thân thể trần trụi kia trở nên càng tuyết bạch hơn trong không khí lạnh lẽo, cả người hắn phảng phất như cành lá bao trùm sương trắng, lắc lư giữa không trung rung động lòng người.
Lý Tuấn Diệp không dám nhìn mặt đối phương, Lương Tử Minh biết hắn đã có được quyền chủ đạo.
Hắn ôm cổ Lý Tuấn Diệp, ghé vào tai y nhẹ giọng nói. “Chúng ta đến giường thôi! Bây giờ bắt đầu, anh là một chủ nhân bá đạo, em là một nô lệ dễ bảo…”
Họ lên giường. Trong chìm chìm nổi nổi, có tiếng nước. Tí tách.
△Silence.
Hắn phảng phất như nằm bên bờ hồ đỏ thắm, theo từng đợt nước dâng lên hạ xuống, nước xối vào thân thể hắn, rót vào toàn thân hắn, như lửa nóng hừng hực đốt cháy thân thể hắn, hắn gào thét không âm thanh, hắn giãy giụa không trọng tâm, thân thể hắn bị trần trụi xách vào trong nước, bắn lên hạt nước đỏ tươi như huyết lệ.
“ Em rất thích anh đối xử với em như vậy sao?” Chàng trai giả vờ bá đạo nói.
Giả vờ dù sao cũng là giả vờ, chàng trai nhíu mày khó chịu.
Hắn bị quẳng vào trong bồn tắm, bọt nước bắn lên vẩy ướt một thân chàng trai.
Hắn đột nhiên mở to mắt.
“ Làm như vậy có thể có lại em không? Không thể! Chẳng qua càng làm mình đê tiện!”
“ Vậy tại sao còn đáp ứng yêu cầu của em?” Hắn hỏi, nhưng mắt hắn không nhìn chàng trai.
“ Vì…” Y hơi xấu hổ. “Vì đó là lời em nói…”
“ Anh không phải người không có nguyên tắc.”
“Vậy em là người không tiết tháo như vậy hay sao?”
Hắn cố ý không nhìn chàng trai, chờ y gọi tên hắn.
“ Tử Minh!”
“ Đối đãi với em, giống như trước kia, để em trở thành nô lệ của anh, anh hẳn là cảm thấy rất thích.” Hắn kéo tay y, ngậm ngón tay vào, vẻ mặt khêu gợi cùng bọt nước trở thành vật dưới thân chàng trai.
“ Đừng làm như vậy!” Chàng trai rút ngón tay về.
“Gọi tên em, giẫm em dưới chân anh…” Hắn chậm rãi bò dậy từ trong bồn tắm, thân thể nhỏ nước quỳ gối trước mặt chàng trai, hôn ngón chân y. “Để em thời khắc này chỉ yêu anh!” Hắn đẩy áo choàng tắm của chàng trai ra hai bên, lấy tay đùa giỡn tính khí y.
“ Tử Minh, đừng làm như vậy!” Chàng trai đẩy hắn ra, quay đầu rời đi.
Bị bỏ lại, hắn quay về bồn tắm, chìm trong nước lạnh làm nguội trái tim nóng bỏng.
Trái tim nóng bỏng bị nước lạnh hạ nhiệt, hắn ở trong bồn tắm, lạnh lùng nhìn nước bao trùm trên người, nước phảng phất như chảy vào mạch máu hắn, lạnh lẽo xuyên qua trái tim, sắc bén như dao cắt. Hắn lặn vào trong nước, nín thở dưới nước.
Lương Tử, người là cô giết hay tôi giết?
Cái đầu kia phảng phất như nằm trong lòng hồ hồng sắc, trôi theo dòng chảy, đôi mắt kia cũng bị nhuộm lên màu đỏ.
Lương Tử, phải bị trừng trị là cô hay là tôi?
Nước màu đỏ tươi bọc quanh hắn, hắn hé mắt, nhìn dòng nước trên người lủi qua như một con thuồng luồng. Giày cao gót giẫm lên vũ bước Ai Cập, có sự mềm mại tơ lụa lả lướt, trong nước nở ra hoa hồng đỏ châm chích thân người, thế giới kia đều là màu đỏ, màu đỏ tươi sáng, đỏ thấu mạch máu, huyết sắc ngấm vào trong nước.
Lương Tử, cô rốt cuộc là ai?
Mặc vào áo sơmi nữ cùng váy đầm bó chặt tới mức có đường cong, mang vào đôi giày cao gót, cầm lấy con dao óng ánh, cắt qua động mạch chủ, mạch máu tuôn trào như ống nước nứt vỡ, rót đầy hồ nước một màu đỏ tươi. Hắn thong thả nổi trôi trong đó, nhắm mắt lại, còn nhỏ lệ làm ra gợn sóng.
Hắn từ dưới mặt nước trồi lên, mở mắt.
Bập bềnh ở trong nước…
Hắn chậm rãi đứng dậy từ bồn tắm, trần trụi đi tới phòng.
Chàng trai giả vờ bá đạo không thể tạo thành uy hϊế͙p͙ đối với hắn, cũng không có người có thể tạo thành uy hϊế͙p͙ đối với hắn. Ánh mắt lạnh lùng của hai người nối liền trong không khí.
Hắn mở miệng nói, cũng muốn chàng trai trả lời.
“Nói anh yêu em!”
“Anh yêu em!”
Họ lạnh lùng nhìn đối phương, đây là trò chơi không có tình yêu.
Mái tóc đặc biệt cắt sửa không dài cũng không ngắn, khuôn mặt trái xoan phụ trợ đuôi tóc hình lông vũ, ẩm ướt dán vào thân thể, trên người hắn còn bọt nước, thân thể trần trụi còn giẫm lên sàn nhà gạch men sứ.
Đầu tóc vốn chỉnh tề hiện tại đều tán loạn, chàng trai mặc áo choàng tắm ngồi trên giường nhìn đối phương.
“ Nói anh chỉ yêu một mình em.”
“Anh chỉ yêu một mình em!”
“Em sẽ là nô lệ trung thành nhất của anh.” Bọt nước chảy xuống dọc theo đường cong thân thể hắn, hắn như một quan thần nhận thánh chỉ quỳ gối trước mặt quân vương, hắn cúi đầu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bọt nước trên sàn nhà, hôn ngón chân, mắt cá chân, bắp chân, đến đùi cùng chỗ chính giữa bụng dưới của quân vương.
Chàng trai cười cười đùa cợt, xoay đầu đi, y không muốn thấy đối phương trần trụi, không ngờ hành động rất nhỏ này cũng bị đối phương phát hiện.
“ Có phải vừa rồi làm quá nhiều, cho nên một chút cảm giác cũng không có?”
“ Tử Minh, đừng nói đùa!”
“ Đừng dịu dàng với em, em là nô lệ của anh!”
“ Mặc quần áo vào!”
Nhưng Lương Tử Minh tựa đầu vào đầu gối y, một tay khiêu khích phân thân y, y bắt lấy tay Lương Tử Minh, ngăn cản hắn khiêu khích.
“ Mặc quần áo vào!”
“ Nói anh yêu em một lần nữa!” Hắn nhắm mắt lại, hơi khí nói ra từ môi đỏ đông lại trong không khí lạnh lẽo.
“ Tử Minh, mau mặc quần áo vào!” Y cầm qua một cái khăn tắm, bọc lấy thân thể Lương Tử Minh, bế hắn lên giường. “Em xem, thân thể em trở nên rất lạnh… Giống như đã ch.ết vậy…”
“ Anh đã thấy thi thể thật chưa? Anh muốn biến em thành thi thể không?”
“ Tử Minh, em muốn ch.ết sao?” Y dùng khăn lau lau tóc Lương Tử Minh.
“ Em không biết, em chỉ biết em không muốn sống.”
Y ôm Lương Tử Minh, ôm thân thể quá lạnh lẽo kia, như ôm một mô hình cơ thể không chút tình cảm.
Khoái cảm xông vào trong nước bị làm lạnh, hắn cương quyết đẩy chàng trai ra.
“ Anh sẽ không dịu dàng đối với nô lệ của mình như vậy.” Hắn nằm xuống giường, tay chân phân ra, tóc ướt tán loạn.
“ Như vậy anh phải đối xử với em thế nào?” Khăn trong tay chàng trai rơi xuống.
“ Thô bạo xâm phạm em!” Vừa nói xong câu đó, chàng trai quăng một cái tát lên mặt hắn.
Hắn xuyên qua mắt chàng trai nhìn trần nhà. Lạnh lùng vọng qua, đồng tử thâm sâu không có tiêu điểm, môi mỏng mím lại không thể nói ra lời ngon tiếng ngọt.
“ Còn muốn đánh em không? Anh đánh ch.ết em đi! Đánh ch.ết em đi!” Ngữ khí kích động không có đối tượng trút xuống, chàng trai giả vờ bá đạo giơ tay phải lên, hắn nhắm mắt lại, chờ…
Nhưng chàng trai giả vờ bá đạo buông tay xuống. “Nếu đánh ch.ết em mà em được hạnh phúc thì cũng tốt!”
Họ đều hít thật sâu.
Nhất thời lặng im không tiếng nói.
Nhìn đôi mắt lạnh lùng cực kỳ kiên định, chàng trai vuốt má hắn, nhưng một câu hỏi cũng không có, y rời đi, ngồi xuống mép giường.
“ Em như vậy sẽ làm anh hận em, bởi vì em chỉ là cô đơn mà lợi dụng anh.” Chàng trai nói. “Nghe xong lời em nói, anh cũng có thể chúc phúc cho em, tại sao em còn muốn trở lại?”
“ Vì yêu anh.”
“ Nói bậy!”
Hắn duỗi duỗi tay chân trên giường, biếng nhác như một con mèo lớn, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, hình thành đối lập cùng vẻ lo lắng của chàng trai. Hắn vuốt ve thân thể, đầu ngón tay dài mảnh đùa bỡn đầu nhũ, từ ***g ngực đến xương quai xanh, qua lại ở eo, đang tiến vào trong thế giới đỏ tươi kia, hắn ɭϊếʍƈ cánh môi hồng sắc, khí thở ra lạnh lẽo ngọt ngào.
“ Em muốn anh, lại vuốt ve em, lại hôn em, lại đi vào cơ thể em…”
“ Xin em đừng nói nữa!” Chàng trai rống to với hắn, cầm y phục trên mặt đất lên, thô lỗ khoác lên người hắn, hắn đẩy y ra, cũng quăng một cái tát lên mặt chàng trai.
“ Có sẵn một thân thể tốt như vậy rồi, anh lại không đi hưởng dụng, là chê em không tốt sao?”
Chàng trai sờ bên má bị đánh, hình như còn chưa rõ xảy ra chuyện gì.
“ Muốn tiếp tục làʍ ȶìиɦ hay không?”
“ Em không phải không muốn có lỗi với tri kỷ của em sao? Tử Minh?”
“ Bạn trai em không làʍ ȶìиɦ với em, anh muốn em nghĩ đến anh ấy mà tự an ủi hay sao?”
“ Có thể đấy!”
Mặt hắn cũng tái xanh. Nhưng hắn thu xếp lại cảm xúc, lại nói. “Đây không giống như anh nói…”
“Anh chỉ muốn em mau cút đi!” Chàng trai rống to.
“ Anh có thể đến tìm nam sinh mập hợp, lại không có hứng thú với một tình nhân cũ từng làm anh tưởng nhớ?” Hắn lớn tiếng hỏi lại.
Y không trả lời hắn, chỉ nhặt quần áo hắn lên, giao cho hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu.
“ Anh phải đánh tỉnh em, nơi này không phải chỗ em nên ở.”
“ Đánh ch.ết em đi!”
“ Tử Minh! Em mau rời khỏi đi…”
“ Em rất cô đơn…. Người đàn ông của em không ôm em… Em không tìm thấy trọng tâm cuộc sống… Em không có một đối tượng có thể ỷ lại…” Nước mắt chậm rãi nhỏ xuống từ khóe mắt, ánh mắt lạnh lẽo bị nước sâu màu đỏ tươi đánh vỡ, lúc nổi lúc chìm. “Em muốn một người bạn trai! Một người yêu em, quan tâm em, chăm sóc em, bầu bạn em, sẽ làʍ ȶìиɦ với em, sẽ ôm ấp em, sẽ hôn em…”
“ Vậy em hy vọng ở cùng anh sao?” Chàng trai đột ngột hỏi chân thành.
“ Nhưng em chỉ muốn cậu bé ngày xưa…” Bộ dạng hắn tuyệt đối không đẹp, tóc ướt tán ra, phảng phất như cành lá bị thổi loạn, hắn như một cái cây bị nghiêng đổ, hai tay vô lực buông xuống tựa cành khô, vỏ cây khô quắt như đường vân trên người hắn.
“ Đi nhanh đi…” Chàng trai hạ tầm mắt. “Bằng không… Anh thật sự sẽ đối với em…”
“Đối với em thế nào?”
Chàng trai quả thật không trả lời hắn.
“Nói anh yêu em! Nói anh yêu em!” Hắn ra sức ném gối đầu về phía y.
Chàng trai rời khỏi phòng, đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa hút từng ngụm không khí, dục vọng bất đắc dĩ chậm rãi lủi lên từ bụng dưới.
Nói anh yêu em! Nói anh yêu em ——
Âm thanh như tiếng thét kia vẫn còn vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo.
“Nói anh yêu em! Nói anh yêu em…”
Hắn là nô lệ của tình yêu, đến chỗ của chủ nhân xin bố thí tình yêu.
—— Nói anh yêu em! Nói anh yêu em!
Để anh bình tĩnh một chút! Chàng trai nắm tóc lo âu.
Em bởi vì tình yêu của anh mà khỏe mạnh, em bởi vì tình yêu của anh mà mọc rễ nẩy mầm, em bởi vì tình yêu của anh mà tìm ra địa vị và giá trị tồn tại của mình. Tình yêu của anh với em tựa như những dục vọng không thể thiếu.
Đói khát
Buồn ngủ
ȶìиɦ ɖu͙ƈ
Tình yêu của anh lấp vào cơ thể em.
Hắn trần trụi nằm trên giường lớn, phảng phất như cánh hồng che khuất đôi môi, hắn nâng cánh tay nặng nề lên, cứng ngắc duỗi thẳng như thi thể, dường như có thể chạm đến màn trời tối đen, hắn ngây ra nhìn trần nhà cùng đèn nghệ thuật.
Chàng trai kia đưa lưng về phía cửa, ngồi đó vô lực.
Tại sao lại khiến sự việc thành như vậy?
Em đang nói dối, em chỉ là cô quạnh, chàng trai nghĩ như vậy, tình yêu của em cùng hiện thực của em đều không thực tế, tình yêu của em cùng lời nói của em đều thiếu logic, em chỉ là kiểu kiên trì như tín đồ cuồng nhiệt. Đây là không có đạo lý, đây là không thể cứu chuộc.
Chàng trai hồi tưởng lời hắn nói, hắn nói một khách hàng nào đó của hắn mất mạng dưới tay “Ma giết người khách sạn”, hắn nói hắn chính là Ma giết người khách sạn! Chàng trai không tự chủ được cười một cái, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy… Trên thế giới này sao lại có liên kết chặt chẽ như vậy?
Hắn chậm rãi từ trên giường đứng dậy, khoác chăn đơn, đi đến trước cửa, xuôi theo cánh cửa ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hai người họ đều ngồi như vậy. Chàng trai mở miệng nói chuyện. “Em không lạnh sao?”
“ Trái tim em như nước nóng sôi trào, như lửa đỏ có dập cũng không tắt.”
“ Ngọn lửa cũng có một ngày bị nước giội tắt.”
“ Tình yêu của em là hòn đá nóng bỏng, không người nào dám tiếp nhận.”
“ Em như băng đá, như băng đá biết tan ra, luôn luôn đẫm nước, mỗi nơi em ở đều lưu lại dấu vết của em, chỉ là em không biết, em đã lặng lẽ bắt kẻ khác làm tù binh.”
Hắn nghe đoạn so sánh như thế, cười.
“ Anh nói như vậy cảm giác rất háo sắc…”
Chàng trai làm hắn cười một hồi lâu, y mặc áo choàng tắm, lưng dựa vào ván cửa dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương. Xuyên qua ván cửa, chàng trai dường như có thể thấy bộ dạng đối phương cười lên, tiếng cười châm chọc như vậy, như mụ phù thủy cầm trái táo độc.
Đợi cho hắn đình chỉ tiếng cười, hắn đột ngột nói. “Tuấn Diệp, có một ngày em sẽ không còn trẻ tuổi, em sẽ không còn xinh đẹp.”
“ Mọi người đều như vậy!” Chàng trai đáp lại.
“ Em là Ma giết người khách sạn, một ngày nào đó em sẽ bị pháp luật trừng phạt!”
Tuấn Diệp không tin, trả lời hắn. “Quan tòa nhìn thấy mỹ mạo của em cũng sẽ phải nghiêng ngả!”
Hắn lại cười lên. “Anh thật sự là một người bạn có thể trò chuyện.”
“ Em coi anh là bạn hay sao?”
“ Em không biết, chỉ là quan hệ của chúng ta khá giống bạn bè, bạn bè có thể tâm sự với nhau, bạn bè có thể nâng đỡ lẫn nhau, bạn bè là người lúc mình khó khăn nhất cho mình mượn cánh tay dựa vào.”
“ Bạn bè sẽ không lên giường, anh chỉ là “bạn trai cũ” của em…” Y cảm khái nói, nhắm mắt lại, phảng phất như đối diện còn cảnh tượng bọt nước văng tung tóe, phảng phất như y vừa mới quăng thân thể kia vào trong nước, bọt nước vẩy ướt cả người y, y lạnh lùng nhìn người kia ở trong nước, Chúa mới biết y làm sao tưởng tượng nữ thần mùa xuân dùng mạng che xinh đẹp nhất nghênh đón y như vậy.
“ Em biết anh căn bản không tin em.” Hắn nói.
Chàng trai không trả lời, y còn đắm chìm trong biển nước lạnh lẽo kia, thân thể kia bồng bềnh, cái đầu kia hé mở cặp mắt đỏ tươi, từ trong cánh môi hồng sắc trôi ra máu loãng màu hồng đỏ.
Tí tách!
Tí tách!
Rơi xuống.
Tí tách!
Tí tách!
Rớt xuống nổi lên gợn sóng.
Tí tách…
Tí tách…
Y một lần nữa mở to mắt, phảng phất như cái đầu kia rơi vào trong nước, y nghe được tiếng nước.
Y thật sự nghe được tiếng nước! Xuyên qua vách tế bào, y nghe được cái cô quạnh trong đêm đen kia. Y nghi hoặc hơn tò mò, chàng trai gọi tên hắn, nhưng hắn không đáp lại.
Chàng trai xoay tay cầm cửa, cửa bị khóa lại, y vội vàng muốn phá cửa, vì y nghe được tiếng nước, phảng phất như cái đầu rơi vào kia chìm xuống đó.
Cánh cửa ương ngạnh không cho y tông mở, y tìm ra chìa khóa dự phòng, mở cửa chạy tới phòng tắm.
Trên sàn gạch men sứ vung vãi vết nước.
Bốn phía phòng tắm là hạt nước, y vội vàng kéo thân thể chìm trong nước ra!
“ Em muốn ch.ết sao?” Y rống to với kẻ không có ý thức.
Y kéo hắn ra khỏi bồn tắm đầy nước, để hắn nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, hô hấp nhân tạo, hắn khó khăn lắm mới ho khan, ho ra một chút nước, khôi phục ý thức.
Chàng trai ôm chặt lấy hắn.
“ Nếu anh trễ một bước mất đi em… Anh thật sự không biết phải làm sao…” Chàng trai ôm chặt lấy hắn, nức nở nói. “Em thật sự là một thằng ngốc… Em cho rằng làm như vậy hữu dụng hay sao?”
Tay hắn cũng chậm chạp đặt trên bả vai chàng trai.
“ Đừng để bạn trai cũ của em cũng phải lo lắng vì chuyện loại này…” Chàng trai nói như vậy, y cười.
Tiêu điểm trong mắt hắn vẫn không phải là chàng trai, hắn chỉ ngơ ngác nhìn nước trên gạch men sứ đang chậm rãi chảy xuống. “Tại sao không cho em chạy trốn?” Âm thanh than thở dường như không cho người ta nghe thấy, từ đôi môi tím lạnh kia từ từ trôi ra, phảng phất như hắn cũng không phải đang nói chuyện.
“ Em không thể trốn tránh!”
“ Một ngày nào đó em cũng sẽ ch.ết, không khéo còn bị bắn ch.ết!”
Chàng trai gắt gao ôm hắn, thân thể hắn rất lạnh, rất lạnh… Như đã ch.ết…
“ Là lỗi của em sao? Tuấn Diệp, là lỗi của em sao? Cách của em… Em sai rồi sao?”
Chàng trai gắt gao ôm hắn, lại sợ bất cẩn một cái sẽ xiết gãy khung xương gầy mỏng kia.
“ Em không có sai… Em không có sai…” Chàng trai nói không suy nghĩ, chỉ vô thức trả lời, y chỉ chuyên tâm nghĩ phải ôm thân thể này, không thể mất đi một lần nữa, y hôn cổ cùng bả vai hắn, cảm giác bóng loáng non mịn từ đôi môi như điện giật. Tay hắn, hai cánh tay mảnh khảnh kia cũng ôm vai y.
“ Anh không hiểu, Tuấn Diệp, anh không hiểu cảm thụ của em, anh không hiểu cảm thụ thân là một “Ma giết người”… Chẳng qua là muốn yêu… Thứ như tình yêu sẽ gây ra phiền phức…” Hắn thở dài một hơi. “Anh không hiểu nháy mắt con dao của em vung xuống, em cũng không rõ em suy nghĩ cái gì, em chỉ nghĩ không làm như vậy là không được, nếu em không làm như vậy, đối phương sẽ xâm phạm em… Nhưng vừa rồi…” Hắn tạm dừng một lát. “Người ta nói trước khi ch.ết sẽ nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng khi đó trong đầu em không hiện ra hình ảnh của bất cứ ai, không có Lập Duy, cũng không có anh, không có mẹ, cũng không có thầy Dư Thanh, em cảm thấy… Dường như tử vong mới là chốn về của em, trôi nổi ở trong nước, ngay cả tiếng của Lương Tử cũng không nghe thấy được…”
Thật ra chàng trai cũng không cẩn thận nghe hắn nói, hiện tại bất kể hắn nói cái gì, chàng trai đều chấp nhận. Bất kể hắn nói cái gì, chàng trai đều cho hắn câu trả lời thỏa mãn nhất, không phải vì hắn muốn nghe, mà là vì tâm tư chàng trai đều bị thân thể lạnh lẽo kia mê hoặc, y chỉ muốn sưởi ấm hắn như nắm tay một người bệnh.
“ Anh cảm thấy em có nên đi tự thú không?” Hắn vuốt lên khuôn mặt chàng trai, đường nét góc cạnh khắc sâu khiến người ta mê muội, hắn biết đây là một tình nhân dịu dàng rất tốt…
Chàng trai không trả lời, lại hôn hắn, hắn hỏi lại một lần nữa. “ Anh cảm thấy em có nên đi tự thú không?”
Chàng trai vẫn không trả lời, lấy nụ hôn cầm giữ.
Nước mắt hắn bị hôn tan chảy, hắn cũng gắt gao ôm chàng trai, nói. “Em sẽ đi…”
**
“ Không phải Lương Tử! Người đều do tôi giết ——”
Âm thanh tựa tiếng thét kia phảng phất như vẫn còn vang vọng bên tai hắn.
***
Mưa đã tạnh, nhưng trên đường còn nhiều bãi nước, bọt nước bị giẫm đạp văng tung tóe khắp nơi theo nhịp bước chân, bóng dáng chật vật chạy băng băng trên đường phố ban đêm, hắn bịt tai, không muốn nghe thấy tiếng thét chói tai đến từ bóng tối. Hắn kiệt lực chạy trốn, trong đầu hắn có gót giầy cắt xuống, có giày cao gót hạ xuống, tiếng giẫm đạp kia ngăn chặn hơi thở hắn, tim hắn phảng phất như muốn phun ra từ trong miệng, hắn nuốt nuốt cổ họng khô khan, ra sức chạy băng băng trên con đường đọng nước ít người.
Rất khuya, rất khuya.
“ Là tôi!”
Hắn chạy vào một cục cảnh sát gần đó, rống to với một cảnh sát trực ban. “Là tôi!”
Tóc tán loạn, quần áo hỗn độn, cảnh sát cũng bị hành động của hắn hù dọa, nhất thời không phản ứng được.
Hắn nắm lấy cổ áo cảnh sát, gào thét lớn tiếng. “Ma giết người kia chính là tôi!”
“ Xin anh bình tĩnh một chút!” Cảnh sát nói.
“ Là tôi!” Hắn nắm cổ áo đối phương.
Cảnh sát trấn an hắn. “Xin anh bình tĩnh một chút, thưa anh!”
“ Người đều do tôi giết! Là tôi! Là tôi!”
Người bên trong cục cảnh sát cũng chạy tới phụ trấn áp hắn, tính bắt lấy hắn, nhưng sức lực ương ngạnh không biết từ đâu tới làm hắn vẫn cứ nắm cổ áo cảnh sát kia không buông.
“ Là tôi!”
“ Xin anh bình tĩnh lại trước! Thưa anh!”
“Thưa anh! Có chuyện chậm rãi nói! Xin anh buông tay trước đã!”
“Anh này! Anh!”
“Thưa anh!!!”
Tựa như thân thể bị ném vào trong nước, hắn có cảm giác bồng bềnh không thực tế, phảng phất như bàn chân chấm đất cũng không có trọng lượng.
Ở trong phòng điều tra, hắn khuôn mặt tiều tụy, hai mắt lõm xuống, tựa như hai nhãn cầu nhỏ thủy tinh thể rớt ra, lưu lại hai hốc rỗng xương khô, thân thể hắn mệt mỏi trải trên ghế dựa. Trên bàn có một ly nước, nước khoáng trong ly giấy làm dịu cổ họng khát khô của hắn.
Lâm Lập Duy thấy Lương Tử Minh, không khỏi thở dài.
“ Em làm gì ở đây?”
“ Đầu thú.” Lương Tử Minh bất ngờ lãnh tĩnh nói.
“ Anh đưa em về nhà.” Lâm Lập Duy mặc áo khoác vào, bảo Lương Tử Minh theo y đi.
Nhưng Lương Tử Minh vẫn ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích.
“ Tử Minh?”
“ Em là hung thủ, anh không giữ em lại sao?” Hắn hỏi đạm nhạt, trong đôi mắt kia không có tiêu điểm.
Lâm Lập Duy thở một hơi rất dài. “Tử Minh, cuộc hẹn đêm nay anh rất xin lỗi, nhưng cũng xin em đừng đến nháo cục cảnh sát được không?”
Khuôn mặt tiều tụy không hưởng ứng gì.
“ Em có uống thuốc đúng giờ không?” Lâm Lập Duy hỏi.
Hắn gật đầu.
“ Về nhà không?”
Mặt hắn phảng phất như dính đầy bùn xám, như một kẻ lang thang chán nản, hắn lẳng lặng bất động ngồi trên ghế dựa.
Lâm Lập Duy đi đến bên cạnh hắn, kéo cánh tay hắn qua, nhưng thân thể hắn vẫn bất động nặng nề.
“ Tử Minh! Không có bất cứ chứng cứ nào cho thấy em là hung thủ, đã rất khuya, chúng ta cùng nhau về nhà được không? Anh cũng rất mệt!”
Lúc Lâm Lập Duy nói như vậy, cảnh sát Ngô gõ cửa. “Sếp có chút việc muốn nói với cậu.”
“ Tử Minh, em chờ anh một chút.”
Lúc Lâm Lập Duy ra khỏi phòng điều tr.a nói chuyện với cục trưởng, cảnh sát Ngô đi đến.
“ Lương… Tử Minh? Phải không?” Cảnh sát Ngô ngồi xuống bàn đối diện.
Cái đầu phảng phất như nặng ngàn cân kia mới giật mình, môi hắn run rẩy trả lời.
“ Nếu cậu quả thật là hung thủ, bất kể cậu là cái gì của Lập Duy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!” Tiếc là đôi mắt sáng ngời hữu thần của cảnh sát Ngô không ảnh hưởng đến thân thể như bong bóng xì hơi kia. Thật ra bận bịu đến trễ như vậy, gã cũng đã rất mệt mỏi. “Người quả thật do cậu giết sao?”
“ Là tôi…” Lương Tử Minh nói khẽ.
“ Cậu còn nhớ nạn nhân đầu tiên không?”
“ Không nhớ…”
“ Cậu chọn người bị hại như thế nào?” Dù có nghi vấn đối với đáp án của hắn, cảnh sát Ngô vẫn tiếp tục hỏi.
“ Inte et… Chat room…”
“ Cậu tìm người từ chat room sao? Làm sao tìm?”
“ Hẹn hò tính phí…”
“Cậu tìm họ hẹn hò tính phí, sau đó giết ch.ết đối phương có phải không?”
“ Không biết…”
“ Cậu có phát sinh quan hệ cùng người bị hại không?”
“ Không…”
“ Nạn nhân đầu tiên, nghị viên họ Hoàng, cậu cùng ông ta là quan hệ gì?”
“ Không có quan hệ…”
“ Tại sao cậu muốn giết đối phương?”
“ Vì…” Hai hàng nước mắt chảy qua má hắn. “Vì…”
Cảnh sát Ngô chờ đáp án của hắn.
“Vì… Âm thanh trong cơ thể tôi nói với tôi không làm như vậy là không được…” Nước mắt chảy qua gò má dính bẩn. “Vì… Không giết không được…”
“ Cậu là thừa nhận hành vi phạm tội của mình?”
“ Phải…” Hắn cúi đầu, nước mắt nhỏ giọt xuống má.
Lâm Lập Duy và cục trưởng lúc này đi vào, cảnh sát Ngô cũng đứng lên nói với họ. “Cậu ta đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình!”
Biểu tình của Lâm Lập Duy và cục trưởng cũng không giống nhau, Lâm Lập Duy nhíu mày. “Em đã nói rồi, cậu ấy có bệnh ở phương diện thần kinh, cậu ta lại đến nháo cục cảnh sát có liên quan tới tình trạng tinh thần của cậu ấy. Tử Minh căn bản không có dính dáng gì với vụ án này! Cậu ta không phải phụ nữ!”
“ Lập Duy, cậu muốn bao che tội phạm hay sao? Cậu ta cũng đã chính miệng thừa nhận!” Cảnh sát Ngô trừng y.
“ Chiếu theo cách nói này của anh, tùy tiện bắt đại một người nói giống cậu ta, anh cũng coi người đó thành tội phạm hay sao? Anh căn bản không có chứng cứ!”
Cảnh sát Ngô hít sâu một hơi, trong lúc vội vàng, gã quả thực không có chứng cứ. “Nhưng tôi cũng không thể để phần tử khả nghi rời khỏi.”
“ Tử Minh.” Lâm Lập Duy đột ngột gọi hắn, trong đôi mắt không có mục tiêu kia mới xuất hiện một chút ánh nhìn. “Tử Minh, em có thể nói em tại sao muốn giết người không?” Cảnh sát Ngô cũng nghe ra sự dịu dàng trong giọng điệu y.
“ Vì… Nhất định phải làm như vậy… Em không thể không làm như vậy…” Hắn mở to hai mắt, bắt lấy ly giấy trên bàn, nước văng ra. “Em nhất định phải giết người, em nhất định phải làm như vậy, bằng không em sẽ… Em sẽ …”
Nhưng đợi rất lâu, Lương Tử Minh cũng không trả lời tiếp.
Cục trưởng thở dài trước tiên, đáp án của mọi người ai ai cũng biết.
“ Lập Duy, khuya quá rồi, cậu trước đưa cậu ta về nhà rồi cũng tan tầm thôi!” Cục trưởng nói.
Nhưng lập tức bị cảnh sát Ngô ngăn cản. “Sếp, Lập Duy, hai người muốn thả người sao? Đây có thể là một manh mối!”
“ Lập Duy, cậu có dám cam đoan cậu ta không phải tội phạm không?” Cục trưởng hỏi.
“Dám!”
“ Vậy các cậu trở về đi, khuya rồi!” Cục trưởng nói.
“ Tử Minh, đến nào, chúng ta về nhà.”
Đôi mắt xám xịt kia xuất hiện tiêu điểm, hội tụ trên người Lâm Lập Duy. “Anh không tin em sao?” Mới đầu chỉ là một câu hỏi đạm nhạt.
Đúng, là hỏi đạm nhạt, nhưng lại diễn biến thành Lương Tử Minh nắm chặt cổ áo Lâm Lập Duy, bắt lấy cổ y, làm y khó thở.
“ Anh không tin em sao?” Hai mắt Lương Tử Minh trừng lớn như muốn ra khỏi hốc mắt, cánh tay khô quắt như xương khô bất ngờ có sức lực, đôi môi tím lạnh kia quát to —— anh không tin em sao?
Cục trưởng cùng cảnh sát Ngô hao hết sức lực mới tách hai người ra được, Lâm Lập Duy bị quăng đến một bên, cảnh sát Ngô bắt lấy tay Lương Tử Minh, ghìm hắn trên mặt sàn. Lương Tử Minh lớn tiếng la hét, thân thể giãy giụa, cảnh sát Ngô cũng thấy kỳ quái, hắn gầy yếu như vậy sao lại có sức lực lớn đến như thế, một lát sau, tiếng la hét mới bị tiếng thở thay thế.
“ Ngô, thả cậu ta ra!”
“Tiểu Ngô, thả ra đi!” Cục trưởng cũng nói như vậy.
Cảnh sát Ngô mới chịu để Lương Tử Minh giãy giụa chậm rãi bò dậy từ dưới đất. Lâm Lập Duy tiến lên đỡ lấy thân thể Lương Tử Minh, không để hắn ngã lại.
Lâm Lập Duy cởi áo khoác, khoác trên người Lương Tử Minh, hơn nữa nhẹ nhàng ôm hắn. “Chúng ta về nhà?” Lương Tử Minh gật đầu, dựa vào thân thể Lâm Lập Duy, cảm thấy được nhiệt độ cơ thể kia, nước mắt nói không nên lời của hắn lã chã rớt xuống. Lâm Lập Duy vỗ lưng hắn, vuốt ve đầu tóc rối loạn.
Cục trưởng nhìn ra tình cảm giữa họ, ngay sau đó ho khan mấy tiếng. “Được rồi, tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, tôi cũng muốn về nhà!”
“ Nhưng sếp, cậu ta…” Thấy cục trưởng ra hiệu, cảnh sát Ngô muốn nói lại thôi.
Lương Tử Minh đi đứng loạng choạng, Lâm Lập Duy ôm hắn, đem đầu hắn dựa vào vai mình.