Chương 13: Dụ dỗ và giao dịch. Gợi ca trăng sáng
△Retu .
△Start.
△being.
Tình bạn, tự thân, lý trí, kỳ dị, bắt bẻ, che giấu, trốn tránh…
Tình yêu, biến thể, xốc nổi, tự kỷ, dối lừa, ngưng kết, lưu luyến…
Lựa chọn, truy ngược, giác ngộ, cô độc, nghi ngờ, bất mãn, đố kị, tự vệ…
Hóa ra mình thấp kém như vậy. Không, đó là lỗi của “họ”! Đó là lỗi của các người! Bài tập về nhà chỉ cần sắp xếp câu chữ lại là được, hôn chỉ cần nhắm mắt lại, làʍ ȶìиɦ chỉ cần mở chân ra… Ý thức bản thân, tự vệ… Đổi ý?
Trong nháy mắt rạch xuống, cậu nói cậu đổi ý? Thời gian không thể quay ngược, nước mắt không thể thu hồi.
Cậu – đã – không – còn – đường – lui! Âm thanh kia vô cùng sắc bén.
Đi không đến cuối, tiếng giày cao gót giẫm vào nội tâm, đi không nổi nữa, cho nên vươn hai tay, muốn ôm, muốn âu yếm, muốn được dẫn đường. Dù phía trước phủ kín bụi gai cũng muốn tìm kiếm tiếp, vạt áo đằng trước cắm hoa hồng, chưa từ bỏ bạn nhảy khi chưa tới khúc cuối —— hồi ức thất lạc kia, đã cùng ai nói không được quên lãng…
Lương Tử Minh ôm một bó hoa tươi đi vào thang máy, hắn ấn nút lầu sáu, làm cửa thang máy tự động đóng lại, chờ thang máy chậm rãi đi lên, trong không gian bịt kín, hắn nhìn mình trong gương, tóc dài, đuôi tóc dường như vểnh lên, tóc hắn đã dài đến lưng, hắn gạt suôn tóc, dùng dây buộc thành một cái đuôi ngựa.
Thang máy mở ở lầu sáu, hắn ra khỏi thang máy, làm tiếng bước chân vang vọng trên hành lang không người, hắn dừng trước một phòng bệnh đơn, hít sâu rồi gõ cửa, đẩy cửa ra đi vào.
“ Tuấn Diệp?”
Lý Tuấn Diệp đang ngủ, hắn lặng lẽ đóng cửa lại, đặt hoa trên bàn nhỏ bên giường.
Hắn lẳng lặng nhìn Lý Tuấn Diệp, đây là thân thể đã từng ôm hắn, bàn tay treo bình nước biển kia còn từng đánh hắn. Hắn ngồi xuống ghế dựa bên giường, nhìn Lý Tuấn Diệp phập phồng hít thở, nỗi khổ không thể nói ra của hắn cũng cùng lên xuống theo, người này từng là trọng tâm của cuộc sống hắn, người này từng làm hắn vui vẻ, người này từng là duy nhất và tất cả của hắn.
Hiện giờ lại chỉ như một khối thịt không chút sinh khí, hắn nhớ tới lưỡi dao của Lương Tử, hắn nhắm mắt lại, bắt chước Lương Tử ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi mềm đỏ. Hắn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt thử thách kế tiếp, thân thể hắn như bồng bềnh trong nước, không có trọng tâm, không thấy điểm tựa, không thể giãy giụa, vùng vẫy cũng không thoát được trói buộc của không gian, hắn chớp mắt, đuổi suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu. Lý Tuấn Diệp trầm lặng ngủ say, hắn đứng dậy rời khỏi phòng bệnh!
Hai người có quan hệ với hắn đều đang nằm bệnh viện, hắn nhớ hắn từ nhỏ đã rất ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đi trên hành lang, mỗi bước đều nặng như mang ngàn cân, vào thang máy, rời khỏi bệnh viện. Hắn lặng lẽ rũ mi mắt xuống.
Trên phố, cô gái này mang giày cao gót, cô này cũng vậy, cô này mang giầy thể thao, cô này mang giầy đế bằng, cô này mang boot cao gót, cô này cũng mang giày cao gót, cô này cũng thế…
Hắn mở mắt, nhớ tới giày cao gót làm hắn đắm say, chân phụ nữ chung quy có thể hấp dẫn hắn chú ý.
Mùa đông giá lạnh, cho nên trang phục của cô bé này sẽ không bị mồ hôi thấm dính.
Vẫn sẽ bị đấy, ai nói như vậy, âm thanh kia vô cùng sắc bén.
Hắn bị bảng hiệu “Hàng mới năm mới” hấp dẫn, từng đôi boot cao gót, từ gót giầy kéo tới vẻ đẹp nữ tính.
Da dê, nhựa, giả da…
Từng đôi đều tựa như chiếc giầy cô bé Lọ Lem bỏ sót, chờ hoàng tử chạy đến lục tìm.
Nhưng hắn sớm đã lạc mất bạn nhảy của mình. Người có thể nắm tay hắn, rốt cuộc là ai đây? Mỗi lần nhìn đến, khuôn mặt đều bị bóng tối phủ lên.
—— Đến đây!
Âm thanh kia vô cùng sắc bén, vô cùng quen thuộc.
Đúng, hôm nay là ngày tái khám khoa thần kinh…
“ Bác sĩ, bệnh của tôi lại càng nghiêm trọng hơn…” Hắn ngồi trên ghế khám, nói với bác sĩ viết bệnh án một bên.
Bác sĩ chỉ gật đầu. “Cậu có uống thuốc đúng giờ không?”
“ Có, nhưng thuốc hình như chưa đủ hiệu quả!”
Bác sĩ gật đầu. “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“ Tôi hại bạn trai cũ bị thương, anh ta bây giờ còn nằm trong bệnh viện, dù anh ta không trách tôi, nhưng tôi cảm thấy tôi phải chịu trách nhiệm!”
“ Nói như thế nào?”
““ Lương Tử” tấn công anh ta, không ai tin tôi chính là “Ma giết người khách sạn” kia!”
Bác sĩ gật đầu, lật lật bệnh án rất dày, viết lên một tờ mới: Sự kiện “Lương Tử” lại xuất hiện, hiện tượng hoang tưởng vẫn tiếp tục duy trì…
Cửa kính tự động mở ra, hắn ra khỏi viện thần kinh thành phố, bầu trời sớm đã phủ xuống đêm đen.
“ Anh là tính đúng thời gian của em mới đến đón.”
Dù nói như vậy, nhưng Lương Tử Minh lại thấy rất nhiều đầu thuốc lá dưới chân Lâm Lập Duy.
“ Đi thôi, đi ăn chút gì?” Lương Tử Minh đi tới ôm lấy cánh tay Lâm Lập Duy.
“Xin em đừng kéo anh!”
“ Có gì đâu, trời cũng tối rồi!”
“ Nhưng…” Lâm Lập Duy vẫn rất băn khoăn về ánh mắt của người khác. “Rất kỳ quái đó! Rất kỳ quái!”
“ Đừng lo, người ta sẽ chỉ chuyên tâm vào sự vật trên người mình, không ai lại cố tình đi nhìn chúng ta!” Ánh mắt hỏi ý của Lương Tử Minh làm Lâm Lập Duy không thể cự tuyệt. “Cám ơn anh đã tới!” Đầu hắn dựa vào bả vai Lâm Lập Duy, vẻ mặt hạnh phúc làm Lâm Lập Duy không thể đẩy ra.
“ Về nhà đi, anh đưa em về nhà…” Lâm Lập Duy ngược lại hơi có chút ngượng ngùng.
“ Anh lái xe tới sao?”
“Ử, đậu ở bãi đỗ xe phía dưới!”
“ Chúng ta cứ thế này mà tới đó đi, có giống một cặp vợ chồng không?”
“Em bớt đùa giỡn chút đi!” Nhưng Lâm Lập Duy biết, đây không thể quay đầu lại, chỉ có thể đi tiếp, sẽ có Raphael ( ) mang ánh trăng dẫn đường, hơn nữa bên cạnh sẽ có người nắm tay.
—— Tử Minh, đến chỗ thầy này!
—— Tử Minh, qua nhanh lên…
Hắn ôm lấy cánh tay tình nhân, quăng bỏ câu nói liên tục lặp lại trong đầu, người kia… Kẻ lừa hắn suốt mười năm trời… Hắn có cảm giác, căn bệnh này sẽ trị không hết.
***
Ngoài bệnh viện vẫn có rất nhiều fan của nhóm nhạc đang chờ đợi.
TV báo tin cảnh sát bắt được Ma giết người khách sạn, hết sức chấn động, các y tá rảnh rỗi chen chúc giành xem.
Lương Tử Minh ôm một bó hoa tươi đi vào phòng bệnh của Tề Uy. Trên cửa vẫn treo bảng không tiếp khách.
Hắn không chút do dự, cũng không gõ cửa liền đi vào. Trong đó chỉ có má Tề, bà thấy Lương Tử Minh đến, cười một cái liền đi ra ngoài.
“Tề Uy, cảm thấy thế nào?” Lương Tử Minh trực tiếp đặt bó hoa lên bàn nhỏ bên giường, kéo ghế dựa ngồi cạnh giường bệnh.
Động tác này làm hắn nhớ mình mấy hôm trước cũng đã từng làm qua.
Ánh mắt Tề Uy vẫn trống rỗng vô thần. “Tôi vẫn không nhớ ra, rất nhiều chuyện…”
“Không sao!” Giọng nói dịu dàng của Lương Tử Minh làm Tề Uy thả lỏng rất nhiều.
“Đúng rồi, anh có muốn ăn trái cây không? Người ta tặng nhiều lắm!”
“Được! Nhưng cậu có thể xuống giường không?”
“Có thể, tôi chỉ mất một phần trí nhớ, phải nằm viện theo dõi, đi lại không có vấn đề.”
“Cứ để tôi đến giúp cậu đi, cậu cứ nằm đó!”
Tề Uy nằm lại trên giường, nghĩ thầm người này lúc bình thường vẫn dịu dàng như vậy sao? Hay đối với mình là đặc biệt? Y thế nào cũng không nhớ ra được.
Lương Tử Minh cầm lấy con dao, chuẩn bị gọt vỏ táo, Tề Uy bỗng nhiên cảm thấy phảng phất như có một tia sét đánh vào trong đầu, con dao kia, cầm trong tay Lương Tử Minh lại quen thuộc đến thế, toàn thân y run rẩy không tự chủ, phảng phất như vết sẹo ký ức vào đêm khuya nọ đang chậm rãi bị xé ra…
“Sao thế?”
Con dao kia vô cùng hợp với hắn, hợp như là mọc ra từ tay hắn.
“Sao thế?” Bộ dạng Lương Tử Minh cầm con dao, Tề Uy nhìn, đột ngột cảm thấy sau gáy căng lên, trong đầu khói đen một cục, chạy trốn cùng kinh ngạc trong đêm tối, chậm rãi hiện lên trước mắt y, còn tiếng kêu la cùng nghi vấn kinh hoàng, tại sao là “hắn”? Tại sao là “hắn”?
“Sao thế? Tề Uy?”
Tay còn cảm giác áp vào tường xi-măng, cô gái xinh đẹp dưới ánh đèn, môi đỏ mọng phảng phất như lưỡi dao, mùi hương hóa học trên ngón tay, lời nói từ đôi môi đỏ mọng, đó là đau đớn khi mùi máu tươi ngọt ngào đâm vào bụng.
“Đừng đến đây…” Đổ mồ hôi lạnh căng thẳng, Tề Uy chậm rãi xuống giường, chậm rãi lui dần tới cửa sổ, gió từ cửa sổ thổi tới mặt Lương Tử Minh, Lương Tử Minh bình tĩnh chậm rãi hỏi sao thế?
“Đừng đến đây… Đừng đến đây…”
Lương Tử Minh khó hiểu mỉm cười, như một bông hồng nở rộ, nói ra lời nói tỏa ngát hương thơm. “Tề Uy, cậu có thể xuống giường sao? Sao lại có vẻ sợ hãi?”
Huyệt Thái Dương đau thắt, vết thương ở bụng cũng đau đớn phảng phất như đang nhớ lại, Tề Uy dựa vào cửa sổ, gió lạnh thổi qua càng cảm thấy trái tim băng giá, toàn thân y đều đang run rẩy, tiềm thức quay cuồng, ngón tay nắm khung cửa sổ kêu la.
Nụ cười nhạt của Lương Tử Minh như hoa hồng ngậm nụ đợi bung, vươn tay nói. “Cẩn thận một chút, nơi này là lầu mười đấy!”
“Anh là ai…. Anh đừng đến đây!” Tề Uy kêu to, thấy trong tay Lương Tử Minh còn cầm táo cùng dao gọt trái cây. “Lương Tử Minh… Anh là Lương Tử Minh… Lương Tử…”
“Ấy ấy, như vậy là không được, đừng đứng bên cửa sổ hóng gió! Mau trở lại nằm đi!”
Âm điệu không nhanh không chậm, đèn đường đêm đó lộ vẻ u ám đặc biệt.
“Tề Uy?”
“Là anh! Tại sao chính là anh!” Y hôm nay mới thấy tin tức bắt được Ma giết người khách sạn, đương nhiên sự thật không phải như thế, điều mà mắt thấy là cảnh tượng hay sự thật? Tề Uy dựa vào khung cửa sổ, như ký ức không có đường lui ngày đó hiện ra, ánh đèn lướt qua như ngựa phi, cái người xinh đẹp kia, ngón tay xinh đẹp, mùi hương hóa học gai mũi, sơn móng tay màu xám bạc…
Đồng tử kia nháy mắt phóng đại, ngón tay phảng phất như vẫn đang run rẩy, đôi môi tái nhợt chỉ có thể nói ra hai chữ tại sao.
Lương Tử Minh chỉ nghe được tiếng thét chói tai của fan dưới lầu, mở mắt, chỉ còn lại cửa sổ trống trơn, trên khung cửa dường như còn lưu lại hơi ấm. Lại mở mắt, hắn nhìn bó hoa trên bàn nhỏ, mua thứ này luôn luôn là lãng phí. Hắn cười bất đắc dĩ.
Đóng cửa lại, kéo chặt áo khoác, hắn cũng không quay đầu lại, lặng lẽ rời đi. Đêm nay hẳn là trăng tròn? Nắm hai tay, hắn nhìn ngoài cửa sổ, đêm nay hẳn là trăng tròn nhỉ?
**
Nắm lấy tay tôi, cùng tôi khiêu vũ nhé!
Bất kể ban ngày hay đêm tối, bất kể có tìm kiếm hay không, để chúng ta cùng khiêu vũ trong vườn hoa thời gian trút xuống như nước chảy, để chúng ta giẫm lên cánh hoa hồng, nắm lấy tay tôi cùng tôi khiêu vũ nhé!
Để hoàng tử cũng có được phép thuật của Lọ Lem.
“Anh biết em rất đau khổ, không cần cố gắng chịu đựng, muốn khóc thì cứ khóc ra đi!” Lâm Lập Duy nói, y có lẽ không thể hiểu được cảm giác mất đi bạn học cấp hai. Nhưng nhớ tới bộ dạng má Tề khóc đến không thở nổi ở cục cảnh sát, y biết nụ cười nhẹ nhàng của Lương Tử Minh chắc chắn có vấn đề.
“Được, em sẽ làm vậy, cám ơn anh quan tâm!” Lương Tử Minh cắt táo. “Muốn ăn không?”
“Ừ!” Lâm Lập Duy nói tiếp. “Thật ra cảnh sát cũng không phải coi em là nghi phạm, chỉ hỏi chút chuyện cho rõ. Tử Minh, em không cần căng thẳng như vậy!” Y nhớ Lương Tử Minh từng nói hắn ghét cảnh sát.
Lương Tử Minh mỉm cười nói. “Em không căng thẳng, chỉ cảm thấy rất mệt, anh cũng biết em không có cảm giác gì tốt đối với cảnh sát!”
“Anh cũng rất mệt!” Vì bận vụ Ma giết người khách sạn, cô gái kia đúng là không có liên quan, nhưng truyền thông cũng không cho rằng như vậy. Lâm Lập Duy ôm Lương Tử Minh. “Thân thể em luôn dễ chịu như vậy… Đúng rồi, Tử Minh, có lẽ bây giờ anh nói chuyện này không thích hợp, nhưng anh hy vọng em có thể gặp mặt ba mẹ anh!”
“Dâu xấu cũng muốn gặp ba mẹ chồng sao?” Lương Tử Minh cười cười.
“Đừng nói như vậy, em tuyệt đối không xấu!” Lâm Lập Duy nhìn Lương Tử Minh. “Chúng ta ở cùng nhau đi! Anh đã hạ quyết tâm, mỗi khi điều tr.a nhìn thấy thi thể, anh rất sợ người đó là em! Tử Minh, anh mới biết được anh quan tâm em đến cỡ nào, dù đã đi một vòng lớn vẫn quay về chỗ cũ, dù anh đã từng thất hứa…” Đối tượng bảo vệ của y phải là thân thể mảnh mai này.
Chứ không phải cảnh ảo mơ hồ trong ký ức.
Lương Tử Minh ấn lên môi Lâm Lập Duy. “Cũng đã là quá khứ, đừng nói nữa…”
Họ hôn môi, nụ hôn tinh tế như tình nhân.
“Đi tắm sao, cùng đi không?” Lương Tử Minh hỏi.
“Ừ, trước để anh ăn táo xong, em là đặc biệt mua loại táo anh thích ăn sao?”
“Thật xin lỗi, không phải! Đây là người ta ăn không hết mà tặng.” Hơn nữa cũng không còn ăn được…
Hắn nhìn Lâm Lập Duy ngủ bên cạnh, gương mặt tình nhân vĩnh viễn sẽ nhìn không thấy chán, hắn lặng lẽ từ bên cạnh y đứng dậy, đến nhà bếp rót ly nước. Hắn đứng lặng một hồi lâu, nhìn nước lắc lư trong ly.
Trong lòng hắn sớm đã nhận định hạnh phúc như thế sẽ không duy trì lâu được, hắn lo ý nghĩ sẽ thay đổi cách làm, vì giọng nói kia sắc bén đến cỡ nào, phảng phất như nhắc nhở: hắn không thể có được hạnh phúc, hắn không có tư cách này. Cái bóng thầy Dư Thanh để lại vẫn còn trong đầu hắn, phảng phất như ánh đèn xuyên qua rừng rậm, quỷ mị cười với hắn, dẫn hắn rơi xuống bẫy sập.
Hắn uống một ngụm nước, để nước trượt vào thực quản.
Có một âm thanh thần bí liên tục bồng bềnh trong không khí.
“Tử Minh, đến đây!”
“Chuyện gì thế? Thầy?”
Xuyên qua tình cảm một trên hàng tỉ, xuyên qua thời gian cùng không gian, địa vị tình yêu sẽ không thay đổi.
“Tử Minh, đến đây!”
Trong lòng ngực nho nhỏ có thắt một bông hồng cô quạnh, khép mở chỉ để cầu xin giải thoát.
Mùi hương lan tỏa, trong phòng cũng truyền ra mùi mê ảo như khói ma túy.
“Đến đây, Tử Minh, đến chỗ thầy!”
“Kỳ quái, thầy thật kỳ quái…” Hắn ôm ánh mắt sợ hãi, thầy như bóng ảnh trong gương, trở nên méo mó, méo mó, méo mó, còn có một cái miệng cười màu đen cùng đôi mắt là hai lỗ thủng như gương thần dụ dỗ.
“Tử Minh, đến chỗ thầy!”
“Tại sao?” Hắn nhận thấy được giọng điệu thầy hơi quái dị.
“Tới đây, thầy có đồ cho em, thầy cho em tiền tiêu vặt!”
Thiếu niên chậm rãi đi về phía thầy, trong căn phòng rèm cửa bị đóng lại —— Dư Thanh thu hồi nụ cười dịu dàng đối với thiếu niên.
Thiếu niên kinh ngạc nhìn thầy.
“Tử Minh… Em thật đẹp…”
“Thầy…?”
Dư Thanh ngồi xổm trước mặt thiếu niên, ngửi mùi hương thiếu niên từ dưới lên, gã chậm rãi sờ chân thiếu niên, gã muốn cởi bỏ qυầи ɭót, vuốt ve đùi trong thiếu niên, nhưng thiếu niên liên tục lùi về phía sau.
“Thầy… Thầy đang làm gì vậy… Mau dừng tay….”
Giọng nói thiếu niên đang run rẩy, nhưng Dư Thanh không để ý, dùng ngữ điệu kể chuyện ngàn lẻ một đêm hỏi. “Tại sao? Em không phải… Thích thầy sao? Tử Minh?”
—— Em không phải luôn nhìn chăm chăm thầy sao?
—— Em không có! Em không có!
—— Em không phải, rất mong đợi thầy làm chuyện này với em sao?
—— Em không có! Em không có!
“Đừng qua đây… Thầy đừng tới gần em…” Thiếu niên rống to với thầy, nơm nớp lo sợ lui đến vách tường, tấm lưng dán sát vách tường có cảm giác lạnh lẽo.
Đây không phải thầy mà hắn biết! Dư Thanh bước chậm đến trước mặt thiếu niên, ngón tay dao động hướng lên theo quần dài của hắn, trong căn phòng màn giường giăng kín, ý cười dần sâu thêm, hơi thở *** loạn dần nồng nặc.
“Đừng… Thầy… Thầy không thể làm chuyện này….” Trong lòng thiếu niên dâng lên một cơn xúc động…
“Tại sao? Mẹ em không phải chuyên làm chuyện này nuôi em mà ch.ết hay sao?”
Dư Thanh cười lạnh lùng.
“Nhưng, thầy tin, thầy tin mùi vị của em sẽ tốt hơn mẹ em nhiều…”
Dư Thanh muốn cởi áo sơmi thiếu niên, nếu thay vest vào có lẽ sẽ cực kỳ đáng yêu, còn giày da nhỏ màu đỏ cùng qυầи ɭót màu hồng phấn. Người đàn ông xa lạ cười quỷ dị, ánh mắt của thiếu niên sợ hãi kêu không ra được tiếng.
Dư Thanh hút hương thơm trên người thiếu niên, tham lam như hút ma túy. Thân thể thiếu niên đang phát run, hai tay đẩy vai thầy cũng yếu ớt vô lực, nhưng mắt thầy như báo vồ mồi, tự tin như vậy, âm trầm như vậy, không khí trôi qua phảng phất như còn mùi dịch thể.
“Thầy?”
Dư Thanh nắm cánh tay hắn, thật sự khoác một bộ vest màu đỏ rộng lớn lên người hắn, thiếu niên lại càng giãy giụa. “Đừng! Buông ra!” Lời nói càng khiến Dư Thanh hứng thú. Gã nhét khăn vải vào miệng thiếu niên, dùng dây thừng trói tay chân thiếu niên lại.
“Em thật đẹp!”
Thiếu niên không ngừng giãy giụa, đồng thời nước mắt đầm đìa nhìn thầy Dư Thanh.
“Thế nào? Rất ghét sao? Giết thầy đi! Đâm dao vào tim thầy này!” Dư Thanh lạnh lùng nói, lạnh lùng cười, gã đá thiếu niên co người dưới đất, thiếu niên đau đến độ cong người lại.
Dư Thanh mở máy tính ra, đăng nhập chat room tìm mấy người bạn.
Nhất cử nhất động của gã đều bị thiếu niên nhìn vào trong mắt, kể cả hai người đàn ông to cao tới sau đó, họ nhìn thiếu niên co rút dưới đất, lo lắng nói với Dư Thanh. “Này, có hơi quá đáng không đấy?”
Dư Thanh như nghe được chuyện cười hay nhất, gã lắc đầu không quan tâm.
“Anh khẳng định mình muốn dùng cách này trả nợ?” Một người trong đó hỏi.
Dư Thanh đáp: Yes.
Sau khi xong việc, gã lấy bóp da trong túi của một người đàn ông ra, ném tiền cho thiếu niên.
“Này, “tiền tiêu vặt”, giao dịch hoàn thành!”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, mở mắt, giang hai tay, người kia trong nháy mắt phá kén mà ra, bộ dạng xinh đẹp sớm đã được ấp ủ từ lâu, “Lương Tử” đã rút con dao ra, như rút thanh kiếm trước ngực công chúa tuyên bố cách mạng…
We can’t do anymore.
Why?
Lương Tử, vì…
Bởi vì cậu yêu, bởi vì trong lòng cậu bắt đầu bốc ra mầm rễ tình yêu, sẽ lan ra, từ tim đến mắt, cuối cùng bao trùm che lấp ——
Lương Tử Minh mở mắt.
Ly nhựa rơi xuống đất, sẽ không vỡ nát, nhưng nước bắn khắp đất.
***
Hắn lẳng lặng nhìn Lâm Lập Duy, hắn biết cảnh sát liên tục điều tr.a lại không có tiến triển, làm mấy người Lâm Lập Duy hết sức nản lòng. Nhưng cái đó và hắn không có liên quan. Đúng, không có liên quan.
“Em phải đi làm, hôm nay anh không cần đi làm sao?” Lương Tử Minh thay áo sơmi cùng quần tây đen, đối mặt với gương thắt cà-vạt. “Nếu không rời giường, anh sẽ bị muộn!”
“Đầu anh rất đau…”
“Ây chà, nhất định là tối hôm qua chơi trong phòng tắm quá lâu.” Lương Tử Minh vẫn ung dung nói. Nhưng hắn vẫn trở về bên giường sờ trán Lâm Lập Duy xem có phát sốt hay không. “Không phát sốt, có thể bị cảm không?”
“Có lẽ, anh có thể nghỉ ở nhà em không?”
“Dù sao anh cũng không đi đâu được mà? Nhớ gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ anh!” Lương Tử Minh mặc vest vào. “Cứ ở chỗ em suốt, ba mẹ anh sẽ không hỏi sao?”
“Em mặc vào cũng ra dáng đấy!” Lâm Lập Duy nói.
“Đó là do anh nhìn không quen.” Hắn sửa lại cà-vạt, chải sơ tóc.
“Không phải nói phải đi gặp ba mẹ sao?”
Lương Tử Minh dừng bàn tay cầm lược lại. “Anh là nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên!”
“Vậy, chọn ngày đẹp trời đi!” Cho dù trong lòng hắn không muốn, tựa như trên chat room, cho đối phương mong đợi. “Hôm nay anh nghỉ ngơi cho tốt, em không thể xin nghỉ chăm sóc anh, lúc trước xin nghỉ quá nhiều rồi!”
“Anh biết, em đi đi, đi đường cẩn thận!”
“Trong tủ lạnh có aspirin ( ), chăm sóc bản thân cẩn thận, em sẽ về sớm một chút!” Lương Tử Minh hôn một cái lên má Lâm Lập Duy rồi vội vàng cầm bọc công văn đi, nhìn hắn ăn mặc nghiêm túc thế này, Lâm Lập Duy quả thực không quen.
Uống hai viên aspirin theo lời hắn bảo, Lâm Lập Duy lại về giường nằm, bên gối còn mùi của Lương Tử Minh, tư thái mê người cùng hương thơm khó quên pha lẫn thành hơi khí thoang thoảng… Lâm Lập Duy ngăn cản mình nghĩ tiếp.
Bất quá phải ra mắt ba mẹ…. Mặc dù nói như vậy, nhưng y không nắm chắc mười phần. Lương Tử Minh không ở trong nhà, thật yên lặng, phảng phất như có thể nghe được tiếng tim mình đập. Khi nào y mới quang minh chính đại coi nơi này như “nhà”? Một nơi có thể trở về…
Y nhắm mắt lại, trong tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng đàn quen thuộc thuở nhỏ, Twinkle Twinkle Little Star 12 Variations của Mozart, âm điệu vẫn chưa trưởng thành, kỹ thuật trúc trắc thuộc về một đứa trẻ, nhưng kể rõ ra cảnh mộng bắt đầu tình yêu mới, có thể cười vui vẻ. Nếu đứa trẻ ấy vẫn còn tiếp tục rèn luyện kỹ thuật, sau khi lớn lên hẳn cũng sẽ là thiên tài biểu diễn dương cầm như Liszt… Ký ức như tiếng đàn, êm tai vang tới, Lâm Lập Duy cũng không biết tung tích đứa trẻ kia, vì sau đó nó liền chuyển nhà cùng với mẹ, từ đó không gặp đứa trẻ kia nữa.
Đó từng là một bí mật, mẹ đứa trẻ kia cũng không phải thành phần đứng đắn gì, nó không có cha, đó là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” của thuở nhỏ hay sao? Y cười, có lẽ Lương Tử Minh mới có thể tin cái này.
Y trở mình, nhớ tới chuyện xưa lại không sao ngủ được. Y ấn huyệt Thái Dương, muốn đến nhà bếp rót một ly nước ấm. Tình cờ, y phát hiện trên mặt bàn bừa bãi lại có một góc sạch gọn đặt một khung ảnh có nắp che, y chậm rãi cầm lên, đó là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, bộ dạng rất đẹp, cười lên có vẻ dịu dàng của Lương Tử Minh. Nhưng y không hiểu, nếu không phải là người rất quan trọng, hình này sẽ không được đặt trong khung ảnh, hơn nữa còn có nắp che chống bụi.
Nếu là người rất quan trọng đối với Lương Tử Minh… Lâm Lập Duy ngăn cản mình nghĩ ngợi lung tung, công chúa đáng thương lại rụt rè kia là nắm tay y, ở trong ngực y.
Y đi đến nhà bếp rót ly nước ấm, thuốc dường như bắt đầu phát huy tác dụng.
Người quan trọng của Lương Tử Minh… Y dường như từ trước tới giờ chưa từng nghĩ về vấn đề này, vì hắn đã “đương nhiên” mỉm cười ở bên cạnh mình như vậy, hắn luôn trước một bước nói ra lời người khác muốn nghe, suy xét cảm nhận của đối phương trước họ một bước, cái loại dịu dàng sẽ làm người ta sợ hãi lại xâm thực y giống như hồi cấp ba; nhưng bọn họ không phải là thiếu niên mới nếm thử quả tình.
Lâm Lập Duy để khung ảnh xuống, đặt ở vị trí ban đầu. Vừa rồi đụng tới hình như có thứ gì đó rớt xuống.
Đây là cái gì? Son môi?
Chẳng lẽ hắn có qua lại với phụ nữ? Lâm Lập Duy nghĩ theo trực giác, nhưng trăm ngàn loại khả năng bắt đầu quay cuồng trong đầu Lâm Lập Duy, đầu y lại bắt đầu đau lại, đành phải quay về giường nằm.
Giai điệu Twinkle Twinkle Little Star 12 Variations của Mozart lại liên tục vọng lại trong đầu. Đứa trẻ kia, tên gì chứ?
À, đúng rồi, phải gọi điện thoại xin phép nghỉ.
**
“Từ inte et?” Cục trưởng suy nghĩ một lúc lâu. “Phạm vi quá rộng…”
“Chúng ta cũng sẽ cho các phân cục tăng cường chú ý các khách sạn cùng hẻm tối trong khu trực thuộc!” Cảnh sát Ngô nói.
“Tại sao cậu cho rằng phải từ inte et?” Cục trưởng hỏi.
“Bởi vì tôi cho rằng đó là một nơi ẩn nấp rất tốt, lên mạng hẹn hò tính phí…”
“Nhưng tôi không thừa nhận có thể dễ dàng đụng trúng Ma giết người khách sạn đang đúng lúc lên mạng.”
“Cái này chỉ có thể cầu trời phù hộ!”
“Trời ạ…” Cục trưởng thở dài lớn tiếng.
**
“Thôi việc?”
“Đúng vậy!” Bên miệng Lương Tử Minh treo nụ cười trước sau như một. “Bởi vì tôi không muốn làm tiếp với anh nữa.” Hắn sửa lại cà-vạt, điều chỉnh đến vị trí tốt nhất, mặc áo vest vào, hắn cũng không quen ăn mặc như thế.
Trưởng phòng nhìn Lương Tử Minh, chính là nụ cười quyến rũ như có như không này. “Cậu không thể trách tôi…”
“Tôi không có trách anh.” Âm thanh của hắn luôn dễ nghe như vậy, nói ra lời người khác muốn nghe.
“Cái này…” Trưởng phòng cầm đơn xin thôi việc, hai tay run rẩy. “Tôi phải làm sao tiếp đãi khách hàng đây? Cậu không thể làm tôi khó xử với người ta…”
Lương Tử Minh cười cười thoải mái, trưởng phòng dường như “hiểu sai” chuyện của hắn.
“Tôi không làm anh khó xử, tôi chỉ không muốn làm một nhân viên văn phòng đi sớm về tối, không muốn bị cấp trên sai bảo, tôi nghĩ tôi rất thích hợp làm nội trợ gia đình!” Nụ cười Lương Tử Minh rất đẹp, có bao nhiêu màn đêm bị nụ cười như rắn rết tiêm vào hoa độc này che giấu. “Anh cũng biết tôi thường hay xin nghỉ, không phải sao?”
“Nhưng… Tử Minh, chủ tịch công ty A còn nói muốn hợp tác với cậu để mở rộng một hạng mục…”
“Vậy thì sao?” Lương Tử Minh cười nói. “Anh nói xem, vậy thì sao? Anh muốn ch.ết sao?” Lúc nói như vậy, trên mặt hắn còn treo nụ cười, tựa như công chúa trong búp bê gốm sứ.
“ch.ết…” Trưởng phòng lau mồ hôi lạnh trên trán, gã không quên được chuyện thân thể thuần khiết vẫy lông đuôi *** đãng kia sẽ làm ra trong ảo tưởng, Lương Tử Minh trong ảo tưởng của gã đang ɭϊếʍƈ môi chăm chú vào gã.
“Đúng vậy, anh nghĩ tới vấn đề này chưa? Tôi, có thể chỉ dựa vào thân thể này làm được những việc tôi muốn, nhưng anh thì sao?”
“Cậu tại sao phải nói đến cái này?”
“Bởi vì tôi có năng lực có thể giết anh!” Hắn nói thoải mái như uống một ly cà phê.
“Cậu… Tại sao muốn giết tôi?”
“Đây là cái giá phải trả cho thời gian đám đàn ông các người vờn tôi!” Hắn nói như đang hưởng thụ bánh kem sữa dâu tây.
“Nhưng… Đó cũng là cậu tự nguyện…”
“Tôi tự nguyện? Xem ra anh đã quên tôi giúp anh tăng thêm bao nhiêu thành tích! Làm sao đây?”
Toàn thân trưởng phòng run rẩy sợ hãi, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt, máy điều hòa trong phòng dường như vô cùng lạnh.
“Cho nên, đáp án của anh?”
“Được…. Cậu nói gì tôi cũng đáp ứng là được, nhưng kế hoạch của công ty A chưa kết thúc, đối phương đã ký đơn đặt hàng, chủ tịch cũng nói đặc biệt muốn bàn chuyện với cậu…”
“Quỳ xuống ɭϊếʍƈ giầy tôi đi!” Lương Tử Minh nói, tiếc là dưới chân không phải giày cao gót, tiếc là trên người không phải áo dạ hội.
Đóng cửa lại. Vững vàng bước trên hành lang, vững vàng đi vào thang máy, dùng nhịp bước như đi về phía dương cầm chính giữa sân khấu đi ra khỏi cửa, hít một hơi thật sâu, có lẽ làm nội trợ gia đình là rất tốt!
Hắn cũng không phải ma nữ cám dỗ, hắn chỉ là một đứa trẻ lạc đường.
***
“Đây thật sự không được rồi, anh bị cảm thật rồi!” Lương Tử Minh nhìn nhiệt kế, ba mươi tám độ rưỡi.
“Cảm còn phân ra thật với giả…”
“Làm sao đây? Anh muốn đi bác sĩ không?”
“Không cần, anh ghét gặp bác sĩ…”
“Đừng lây bệnh cho em! Thật là, y như một đứa trẻ!” Lương Tử Minh dán băng hạ sốt lên trán Lâm Lập Duy, lo lắng nhìn Lâm Lập Duy.
“Tử Minh.” Lâm Lập Duy đột ngột giữ chặt bàn tay muốn rời khỏi của hắn, nhưng lại buông ra, vì nhớ tới bức hình cùng son môi nhìn thấy sáng nay. Lương Tử Minh có lẽ có qua lại với người khác, y ngượng ngùng nói. “Ở cùng anh được không?” Y biết Lương Tử Minh sẽ đáp ứng.
“Ừ, em ngủ cùng anh!” Hắn làm Lâm Lập Duy nắm tay mình, dường như lại thấy một mặt bất đồng của Lâm Lập Duy, nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt vắt bên miệng hắn. Có đôi khi, thế này cũng không tồi.
Mau mau khỏe lên! Hôn chúc một cái lên má Lâm Lập Duy.
Đến khi Lâm Lập Duy ngủ đi, Lương Tử Minh mở máy tính ra, lên chat room, bất quá hắn cũng không muốn tìm bạn gì, chỉ chờ một đám người tới chào hỏi rồi treo đó chơi.
Cậu, không đi săn sao? Âm thanh kia nói như vậy, vô cùng sắc bén, hắn lắc đầu, quăng đi ý nghĩ không tốt.
Hiện tại thế này, như một người phụ nữ lo liệu việc nhà, hắn tự giễu như vậy, có lẽ hạnh phúc là ngắn ngủi, nhưng nếu không nắm chắc, hắn sẽ lập tức hối hận. Đây là trận chiến tên là “lựa chọn” của hắn, đối phương tên là “bản thân”.
Không ngờ ba mẹ Lâm Lập Duy lại hoàn toàn có thể chấp nhận họ, lúc Lâm Lập Duy gọi điện thoại hỏi thăm, ba y cực kỳ hoan nghênh Lương Tử Minh tới chơi. Lương Tử Minh tuy mỉm cười, nội tâm lại lui bước, lùi về trong quan tài thời gian, đừng đánh thức tôi, để tôi ở một mình, vì đến cuối cùng… Những thứ tôi mong chờ và yêu quý đều bỏ tôi mà đi, cho nên, ngay từ đầu hãy để tôi ở một mình, ngay từ đầu hãy nói với tôi sẽ không có tương lai.
Tôi sớm đã biết, “mãi mãi” là không tồn tại, tôi đã sớm biết, tất cả đều chỉ là ảo tưởng. Thầy Dư Thanh bán đứng hắn… Còn bức hình ngọt ngào lừa hắn mười năm. Xin đừng mở ra, đừng quấy rầy quan tài của tôi… Vậy tại sao còn cuộn thân thể lại cầu nguyện?
**
“Lương Tử” lại xuất hiện trong quán rượu kia, nhóm nhạc trên sân khấu đã được thay đổi, nhưng hắn không thất vọng, hắn lách theo hẻm nhỏ đi đến cửa sau.
Đúng lúc gặp đàn anh Jerry đi tới, người như thế dù sao cũng chỉ cần biểu diễn ở mấy nhà ăn nhỏ, khóe miệng cong lên, vết hồng mỉm cười, hắn hôm nay không cần mở máy tính đăng nhập inte et, hơn nữa cũng không muốn, trước mắt còn có một con mồi béo mập.
Để chúng ta – đi săn! Gã là đáng ch.ết, nói đúng theo câu “ở ác gặp ác”, nhưng Lương Tử Minh không muốn giết người!
Âm thanh nhỏ nhẹ kia vẫn vang bên vành tai, cậu ăn mặc rất đẹp, cậu chỉ cần đi qua đó, giơ con dao của cậu lên…
No!
Tại sao? Ở ác gặp ác, cậu cũng không cho rằng việc này đúng theo đó sao? Tiếng bước chân giày cao gót càng rõ ràng êm tai trong hẻm nhỏ vắng vẻ không người. Một bước lại một bước, đầu lưỡi linh hoạt ɭϊếʍƈ lên cánh môi đỏ tươi vì thấy con mồi, chậm rãi giơ dao lên từ phía sau gã…
Không ngờ lại bị đối phương phát hiện, hắn giấu con dao sau lưng.
“Cô là ai?” Đối phương quát to, trong hẻm tối không một bóng người, cậu biết gã đối với cậu chỉ là có chút hứng thú. Ấp ủ lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, cậu rốt cuộc có thể uống máu tươi của gã, gặm xương tủy của gã.
Đối phương ngây ngốc nhìn cô gái trang điểm đậm xuất hiện dưới ánh trăng, đúng, gã chỉ coi cậu là phụ nữ.
“Có chuyện gì sao?”
Nhưng sự việc sẽ không mãi theo ý người ta, tôi biết kẻ nhát gan như cậu không thể cầm lấy con dao cắt đứt động mạch cổ gã, cho nên —— để tôi làm!
“Lương Tử” nhảy lên người đối phương như báo săn, một nhát cắt qua cổ họng đối phương như giết gà, máu tươi cuồn cuộn văng lên mặt hai bên, vị đàn anh kia với Lương Tử mà nói là người xa lạ, dù sao người bị xâm hại là Tề Uy chứ không phải “nàng”, nàng là hóa thân của nữ tính, nàng là Lilith trên inte et! Máu nhiễm lên y phục Lương Tử, Lương Tử sát khí đỏ mắt dùng dao bổ xuống đầu đối phương, cho đến khi chạm tới cốt tủy ——
“Xin cô dừng tay!” Lương Tử Minh rống to, Lương Tử lại như sói hoang dùng bàn tay dính đầy bột mì cùng giọng nói nhỏ nhẹ nói với dê con. “Tại sao? Mau mở cánh cửa trái tim cậu ra, để tôi đi vào! Để chúng ta, đi săn! Để chúng ta ràng buộc đời đời kiếp kiếp, để chúng ta vĩnh viễn mãi mãi ở cùng nhau!”
“Van cầu cô dừng tay!”
Lương Tử Minh không nắm được Lương Tử, làm hai cánh tay đầm đìa máu tươi của nàng ôm lấy bả vai mình, hắn bỏ nàng ra, dùng sức chạy về phía trước.
Cậu không thể bỏ tôi lại, giống như cậu không thể bỏ lại tình yêu không trọn vẹn của mình, giống như cậu không thể bỏ đi phần thừa của cuộc sống!
Giày cao gót sụp xuống, quăng gót giầy gãy đi, không để ý lời Lương Tử nói, dùng hết sức chạy băng băng trong đêm đen, tiếng gió trong hẻm tối phảng phất như cũng khóc la cho hắn. “Lương Tử! Tôi một chút cũng không muốn giết người!”
Nhưng đã không còn kịp rồi, màn đêm sớm đã dâng lên, trăng khuyết quỷ quyệt treo trên bầu trời, mảnh trăng bạc kia như đang cười nhạo thế nhân, ngươi vẫn không thể cầm lấy con dao thuộc về mình, ngươi vẫn không thể chiến thắng tâm linh của mình, ngươi vẫn không thể đâm thủng cánh cổng xích sắt kia?
Ngươi còn chưa có dũng khí giẫm qua thi thể dưới chân mình sao?
**
Có từng nghĩ tới chuyện dắt tay người yêu cùng nhau dạo phố chưa? Hay tựa đầu lên vai người đó cùng nhau xem phim ảnh? Nếu Lương Tử Minh cùng Lâm Lập Duy làm việc này, có lẽ sẽ dẫn đến ánh mắt liếc xéo của kẻ khác, nhưng hôm nay họ đã hứa rồi, đừng để ý đến ánh mắt của bất cứ ai, dù trên đường xuất hiện một cô gái mang giày cao gót tay cầm dao nhỏ, Lương Tử Minh cũng sẽ nắm tay Lâm Lập Duy không buông ra.
Hôm nay là một ngày chủ nhật bình thường, trong quán cà phê bình thường, vừa mới xem xong phim hành động nghẹt thở, Lương Tử Minh dùng ống hút quậy nước đá trong ly thủy tinh. “ “Rất kỳ quái sao”, em biết anh từ ban nãy đã luôn nghĩ như vậy… Lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta?”
Lâm Lập Duy cười cười lúng túng, rất mất tự nhiên, ngay cả chính y cũng cảm thấy. Nhưng y ngượng ngùng khước từ ánh mắt hạnh phúc của Lương Tử Minh, như vậy là được rồi, y nói với bản thân, chỉ cần hắn mỉm cười, trời có sập xuống cũng không sao cả.
Nụ cười của hắn có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
“Rất kỳ quái sao?” Lương Tử Minh đột ngột hỏi như vậy.
“Anh không biết!”
“Anh luôn luôn như vậy!” Hắn dời ánh mắt về phía đám đông bên ngoài vách thủy tinh. “Hỏi cảm giác của anh, anh đều nói “Không biết”, bởi vì, anh cũng không nhận định, bao gồm chuyện của chúng ta, anh chắc chắn sẽ nghĩ “Như vậy là được rồi”, như vậy là được rồi, Tử Minh ở bên cạnh mình, ba mẹ cũng tán thành, như vậy trên thế gian sẽ không có cái gì phải quyết định hay giành lấy, nhưng, như vậy thật sự là một cuộc đời mỹ mãn hay sao?”
“Em sao vậy? Hôm nay đột ngột nói nghiêm trọng như vậy, không giống em chút nào!” Lâm Lập Duy không khỏi khẩn trương lên, y đành phải uống cà phê hóa giải lúng túng.
Lương Tử Minh ăn một miếng bánh kem sữa dâu tây, hắn quyết định giữ quả dâu tây lớn nhất để ăn cuối cùng. “Có lẽ đây mới là nguyên nhân anh chạy khỏi em, vì “Quá phiền phức”, đúng không? Quá phiền phức, còn phải giải thích nhiều như vậy, còn phải làm ra quyết định khó khăn, còn phải chuốc lấy áp lực.”
“Tử Minh, anh không hiểu em đang nói cái gì…”
Lương Tử Minh uống một ngụm nước trái cây. “Gạt người!”
Lâm Lập Duy nhìn hắn, thấy hắn lại nói lại một lần nữa. “Gạt người!”
“Đừng phủ nhận, người như anh không thể dẹp bỏ tương lai và quá khứ, anh không phải sinh ra trong hoàn cảnh hai bàn tay trắng, cho nên anh sợ hãi, ở cùng với em làm anh rất khẩn trương!” Lương Tử Minh ung dung ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
“Tử Minh, nếu chúng ta là đến để hẹn hò, vậy đừng nói những lời phá hỏng không khí đó…”
“Em thích anh, nhưng thái độ mập mờ của anh làm em muốn tách khỏi anh, em không cần anh bố thí!”
Lâm Lập Duy yên lặng không nói gì.
“Anh không thể ngăn cản em thích anh, anh cứ quyết định nhanh một chút đi, thật sự muốn ở cùng em sao? Anh sẽ mất đi, anh phải dẹp bỏ lớp bảo vệ của anh để nhìn em, bởi vì em chính là sống như vậy.” Lương Tử Minh lại ăn một miếng bánh ngọt, nuốt bánh ngọt vào nói tiếp. “Mẹ em là gái ***, ngay cả mấy gã đàn ông của mẹ cũng thích quấy rối em! Lúc nhỏ em bị thầy coi như hàng hóa bán cho đàn ông xâm phạm, cho nên em ghét chuyện dùng thân thể giao tiếp! Em từng lên giường với vô số đàn ông, em bất đồng với thằng bé ngoan cảm thấy học sinh cấp hai hút thuốc là nghiêm trọng như anh, em từng ăn trộm, cũng biết đánh nhau, đương nhiên, cũng biết cười với người khác, giống như thế này!” Bộ dạng hắn chống má cười lên rất đẹp, điểm ấy Lâm Lập Duy từ cấp ba đã biết.
Chính là như vậy.
Hắn chính là như vậy.
“Có lẽ đúng như “Lương Tử” nói, “Tất cả đàn ông đều nên ch.ết hết!”, nghe em nói như vậy, anh còn dũng khí nói anh sẽ ôm chặt em không? Anh còn tự tin bảo em đừng khóc nữa hay không?” Lương Tử Minh kích động nói lời ngoài dự kiến.
Chuyện này không phải đã sớm biết rồi sao? Đã sớm phải biết rồi sao? Lâm Lập Duy mới phát hiện, hắn đích thực là một bức tranh, đành phải treo trên tường thưởng thức, nhưng sẽ không ai biết trong thuốc vẽ sắc màu mỹ lệ còn chứa thêm chất độc.
“Cho nên, anh vẫn có thể nói muốn ở cùng em không? Anh đã nói, tình cảm là có thể bồi dưỡng, nhưng, thật xin lỗi, chúng ta từ rất sớm đã quen biết nhau, em còn tưởng rằng chỉ có anh biết được sự chân thành giấu phía sau lời đùa.”
Lựa chọn đi!
Lương Tử Minh để tiền phải trả lên bàn, mặc vào áo choàng lớn rời khỏi quán cà phê.
Gió thổi qua, rất lạnh, kéo chặt cổ áo, hắn rất lạnh. Che hai gò má lại, nước mắt rơi xuống không thu về được lại càng kết tinh.
Thật lạnh… Rõ là bị “hạnh phúc” xông choáng não.
Mau tới đuổi theo em! Đồ ngốc!
****
Giết chóc đình chỉ, cái đầu lộ khỏi mặt nước chìm vào trong nước.
Tàn nhẫn, tr.a tấn đến ch.ết, màn hình lập lòe, sọc đen cùng sọc trắng nhảy lên, đó là ngôn ngữ ống kính.
Hình ảnh ngừng lại, quay ngược, ngừng lại, quay ngược, máu tươi phun ra, như nước dâu tây mới ép, mang theo sương lạnh mùa đông cuốn vào máy ép trái cây. Quán xá ven đường, chợ búa rao hàng, con đường vô tận, phím dương cầm gõ xuống dây, ngón tay dừng lại cùng bóng lưng rũ xuống.
Không liên kết được quan hệ. Đứt gãy, xé bỏ, nản lòng, mất tiếng.
Nốt nhạc rối loạn.
Trang sách lật đi.
Gió lạnh thổi vào cửa sổ.
Thân thể ngã nhào xuống đất.
“Sắp đến Noel, không lâu nữa chính là tết Dương lịch, Noel được gọi là lễ Tình nhân thứ hai, các tình nhân đều tay dắt tay trên đường, các cửa tiệm cũng bày bán đủ loại bánh Giáng sinh bắt mắt phù hợp với lễ Noel, có cũng nhà hàng đưa ra bữa ăn bình an đêm Giáng Sinh, không thua gì lẩu tết Dương lịch, chúng ta tới phỏng vấn người tiêu dùng một chút…”
Nền gạch men sứ lạnh lẽo.
Cánh gãy tê liệt.
Con dao ảm đạm rơi xuống.
Máu tươi chậm rãi chảy ra.
Giấy viết thư tứ tán cùng cây bút lăn lóc.
Son môi gẫy đôi.
Giày cao gót bị ném đến chân tường.
Áo sơmi nhàu nát.
Đây là hình ảnh hiện trường ——