Chương 15: Letting me down
Nghe thấy tiếng em không? Em ở đây đợi anh.
Nghe thấy tiếng em không? Em ở đây đợi anh đã lâu lắm rồi.
Nhìn thấy mặt em không? Em vẫn luôn ở đây đợi anh.
Anh tìm thấy em chưa?
Anh phát hiện chìa khóa thật ra vẫn luôn nằm trong tay anh chưa? Anh quay đầu lại nhìn em chưa? Anh cùng cậu bé ngày xưa đã gặp lại chưa? Anh tìm thấy em trốn trong quan tài chưa?
Thời gian sẽ trôi qua, mắt của em bị bàn tay tử thần che khuất, em không tìm thấy anh nắm tay em, nhưng,
Em vẫn luôn đợi anh!
Mở mắt, lại bắt đầu một ngày mới. Hắn sớm đã chán ngán. Không có tương lai cũng không có quá khứ.
Trên ghế dựa còn quần áo Lâm Lập Duy để lại.
Trong nhà bếp còn ly nước Lâm Lập Duy đã dùng qua.
Lương Tử Minh lẳng lặng nhìn tất cả những thứ này. Nhìn bản thân mình trong gương, một gương mặt muốn đập nát đến cỡ nào.
Thân thể này dơ bẩn đến cỡ nào, người đàn ông xa lạ trên giường; hắn lén Lâm Lập Duy làm một đêm tình với người đàn ông khác. Qua một đêm lập tức sẽ hết tình. Làm nước ấm chảy xuống từ kẽ tay, như thời gian, không bắt lại được.
Phải kết thúc thôi! Cuộc sống phiêu bạc này, tìm một người cùng trải qua ngày!
Không thể, đây là số mệnh, đây là trời sinh, hắn trời sinh tựa như người mẹ bướm hoa kia, đây là tương liên cuống rốn, huyết mạch di truyền cắt cũng không đứt được.
“ Này, anh kia, dậy chưa?”
Người lạ ôm thân thể hắn kêu tên kẻ khác. “À, chào buổi sáng!”
“ Không còn là buổi sáng nữa! Mau rời khỏi đi!”
“Vô tình như vậy sao? Anh vẫn muốn hỏi em, vết thương của em.” Gã sờ cổ diễn tả. “Làm sao mà có?”
“ Nếu không đi tôi giết anh!” Hắn lạnh lùng nói, con dao trong tay lóe sáng, người đàn ông cảm nhận được ánh mắt kia là nghiêm túc, vội vàng mặc quần áo vào chạy ra khỏi cửa. Hắn một lần nữa khóa kỹ cửa lại.
Trái tim rơi xuống. Rơi xuống. Rơi xuống.
Đây chính là điều thầy chờ đợi hay sao? Thầy Dư Thanh? Hắn đốt tất cả nhạc phổ, móng tay cũng cắt sửa thật dài.
Đây chính là điều mẹ mong muốn hay sao? Mẹ? Bướm hoa trúng giang mai ch.ết lúc hắn còn nhỏ.
Hoặc, ai tới cứu chuộc? Hắn không phải công chúa bị nhốt trên đỉnh tháp có rồng lửa canh phòng, nhưng hắn mong chờ ai đó tới đưa tay dẫn hắn ra khỏi sương mù bóng tối…
Hắn chỉ là một khách ngoại lai, một chút cũng không thuộc về câu chuyện này.
Hôm nay, hắn lại có một giấc mộng, lắc đầu, mở máy tính ra, lên inte et vào chat room. Dùng tính mạng đặt cược đi, ngoài cái đó ra, hắn đã hai bàn tay trắng. Lần này sẽ gặp mặt ai? Nhìn ngày, nhìn giờ, hắn mặc vào y phục bó chặt thân thể kia, đường cong mềm mại có thể hiện ra, chải tóc cho thẳng, đuôi tóc nhuộm màu nâu đồng xinh đẹp vểnh lên, thoa phấn, tô son, cuối cùng, mang vào hai chiếc giày cao gót thon nhỏ, nghe tiếng giày gõ xuống đất, hắn mới có thể an tâm.
Đêm, một đêm càng tối càng mỹ lệ.
Hắn là “Lương Tử”, mang giày cao gót, tiếng bước chân vang lên, giống như đi xuống từ cầu thang bầu trời. Cô gái xinh đẹp có mái tóc nâu đồng, áo choàng lớn màu đen bọc quanh phần ngực cùng phần mông khiến người ta mơ mộng, mỗi chỗ trên thân thể hắn đều như một bức tranh ghép lại. Hắn không phải một cô gái hoàn mỹ, nhưng hắn có thể cho kẻ khác hưởng thụ thị giác.
Đêm nay, hắn có một linh cảm không tốt, nhưng hắn vẫn phải đi nghênh đón người này, vì đây là số mệnh hòa tan trong máu, tay trái hắn bất an sờ vết thương trên cổ, đó thật sự là do hắn sơ xuất nên mới thúc đẩy “Lương Tử Minh” cầm lấy con dao, hắn nghĩ như vậy. Đi vào XX Hotel, phòng ba lẻ hai, đẩy cửa mở ra, hắn biết có rất nhiều con mắt mai phục, bất quá, hắn muốn kết thúc mọi thứ, cho nên mới không tránh né.
Đứng trước cửa, hắn nhất định phải cho Lương Tử Minh tự do, xuyên qua Lương Tử, xuyên qua con dao kia, họ phải làm cái kết số mệnh của cuộc đời này. Lương Tử biết, lần cuối cùng, hắn đặt tay trên nắm cửa, là lúc hắn phải buông tay, hắn phải chống chịu đến cuối cùng.
“Xin chào!” Hắn chậm rãi mở cửa. “Gọi tôi “Lương Tử”…”
Hắn vẫn không kinh ngạc khi thấy người trước mắt.
Nhưng người trước mắt lại hết sức kinh ngạc.
Lương Tử bình tĩnh cởi áo choàng ra để lên giường.
Hai người im lặng không nói lời nào, tim Lương Tử đập điên cuồng, hắn chưa từng có cảm giác như vậy. Nhưng hắn không thể mất đi lý trí, hắn không thể mất đi cơ hội đứng dưới đèn pha, hiện giờ, hắn không thể để Lương Tử Minh xuất hiện.
Không khí tràn ngập căng thẳng tột độ, Lương Tử chậm rãi lấy con dao ra, phù hợp như được sinh ra từ trong tay hắn.
“Chào, cảnh sát Lâm.” Hắn ung dung tự nhiên, mỉm cười quyến rũ lạnh lùng trước sau như một. “Tử Minh của tôi được anh chăm sóc…”
Y nhận ra con dao kia, y nhận ra đôi môi kia, y nhận ra ngón tay kia, nhưng y không nhận ra ánh mắt kia! Hoàn toàn đã bị biến đổi, lời nói bay ra từ cánh môi đỏ tươi kia đối với Lâm Lập Duy, quả thật giống như từng trận sét đánh liên tiếp, y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu ầm ầm vang vọng, hai chân phảng phất như không thể chạm đất, y theo bản năng lấy súng ra, nhắm ngay Lương Tử.
“Cô là ai?” Lâm Lập Duy vẫn nhịn không được hỏi.
Cục diện căng thẳng. Người đẹp trong camera ghi hình, kéo tay nghị sĩ, bác sĩ, cùng ông chủ… Bức tranh ghép vào mảnh ghép cuối cùng, tất cả mấu chốt đều liên kết lại, vẫn còn không hiểu sao?
Đôi môi đỏ mọng kia lên tiếng. “Tôi đã nói, tôi là Lương Tử…”
“Bỏ dao xuống, có lẽ tôi có thể giúp cô…”
“ Giúp tôi? Anh căn bản không biết tôi, tôi là Lương Tử, không phải Tử Minh…” Lương Tử thoải mái gạt tóc. “Tôi đẹp không? Tôi có đẹp hơn Tử Minh không? Chắc chắn có đấy!” Bất quá đây là táo độc của công chúa Bạch Tuyết, có thể lựa chọn muốn ăn nó hay không, Lương Tử cười tự tin và Lâm Lập Duy kinh hoàng hiện rõ, ánh mắt kia, vô cùng sắc bén, vô cùng thuần thục, hắn mím môi đỏ mọng nói. “Tôi có đẹp không?” Hoàng hậu trước gương cũng là một mỹ nhân!
“Bỏ dao xuống, Tử… Lương… Tử…” Lâm Lập Duy cầm súng nhắm vào hắn, nhưng hai tay lại đang run rẩy.
Hắn không để ý tới lời Lâm Lập Duy, xoay ngược con dao, nhắm ngay động mạch cổ của mình, vết thương trên đó còn vết chỉ chưa cắt.
Lâm Lập Duy mở to hai mắt lập tức kêu bình tĩnh một chút!
Cảnh sát Ngô nói mai phục từ inte et, Lâm Lập Duy ngay từ đầu đã không tin tưởng vào phương pháp này. Bất quá, y không muốn mang một đống người theo, chỉ một mình y thôi, xin súng đồng thời tìm chat room đăng nhập. Nhanh chóng gặp được một “em gái” hẹn hò tính phí, y đi vào phòng, em gái bắt đầu cởi quần áo, có lẽ không phải cô bé này đâu, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi tuyệt đối không xứng với con dao. Thế là Lâm Lập Duy nhân lúc em gái đi tắm, lén trốn ra, y cũng lười bắt người. Trong đầu y vẫn nghĩ về lời nói của Lương Tử Minh, ở cùng người này cần phải vô cùng can đảm. Là thế nào?
“Bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện điên rồ…”
Mũi dao của Lương Tử vẫn cứ chỉa vào động mạch cổ cùng vết thương trên đó. “Người phải bình tĩnh là anh đấy!”
Lại bị hắn nói trúng, Lâm Lập Duy cảm thấy thở cũng khó khăn.
“Cậu ta yêu anh là sự thật không thể thay đổi, nhưng khi anh lựa chọn, không được bỏ qua sự tồn tại của tôi!” Lương Tử hét lớn. “Là chúng tôi, chỉ có tôi cùng Tử Minh mới có thể thay đổi thế giới mục nát này!”
Lâm Lập Duy hạ quyết tâm nổ súng, y kéo chốt, lên đạn, nhắm ngay chân Lương Tử, hai ngón tay run rẩy móc vào cò súng, nhưng bước chân Lương Tử nhanh chóng tránh thoát súng vang, mùi thuốc súng bay trong mũi, pha lẫn hương hóa học đặc biệt, trong ánh mắt Lâm Lập Duy, con dao kia nhanh chóng đánh trúng ngay cổ, thân thể liền ngã dưới giày cao gót như vậy.
Đêm, một đêm càng tối càng mỹ lệ.
Tiếng giày cao gót bước đi trong hẻm tối.
“Tiểu thư, đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”
Hắn dừng bước, xoay người nhìn mấy thiếu niên bất lương vừa cười xấu xa vừa chậm rãi tới gần hắn, hắn cũng cười, nụ cười thâm sâu biến mất trong màn đêm.
Trong hẻm tối, đây mới là thế giới hắn có thể phát huy.
Con dao kia, tôi – bảo – cậu – cầm – lấy – con – dao – kia! Ai đó nói như vậy, giọng nói kia vô cùng sắc bén.
“Tiểu thư, muốn đi chơi với tụi anh không?”
“Được!” Lời nói từ cánh môi đỏ mọng ngát hương, nói ra trong bóng hình vết dao loáng thoáng. “Để chúng ta, đi săn!”
“Em sẽ lại đến thăm anh!” Đóng cửa lại, hắn luôn có thể dễ dàng đối phó trường hợp như vậy.
Vào thang máy, gương trong thang máy chiếu ra khuôn mặt một cô gái mỹ lệ, tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ, áo sơmi vàng nhạt, váy da ngắn, trên mặt thoa phấn trắng, trên môi tô son hồng. Bờ môi đỏ như máu.
Hắn vuốt mặt kính lạnh lẽo, khuôn mặt này giống như tình nhân, nhìn trăm lần cũng không thấy chán.
Cô gái trong gương cười với hắn, hắn cũng cười lại.
Giữa hai mặt kính song song, trên mặt hắn không có sợ hãi. Không khí ngột ngạt pha lẫn mùi máy móc chuyển động. Hắn vẫn không thấy được điểm cuối trong gương.
Đèn số chậm rãi giảm xuống, thang máy dừng lại ở tầng trệt, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hắn ra khỏi thang máy, có rất nhiều người lại phải đi vào thang máy.
Một hồi nữa còn phải về nhà nấu cơm, hắn ra khỏi bệnh viện, bầu trời ngày đông trong trẻo, hoàng hôn trải mây ngũ sắc, trong không khí lành lạnh có làn gió tươi mới lưu động, lén lẻn vào phần cổ quấn khăn choàng của hắn. Hắn kéo chặt cổ áo. Mỉm cười với không khí tươi mới. Hắn mua một ly nước cam tươi mới ở sạp ven đường, vị ngọt mang theo vị chát vỏ cam lan ra trong miệng. Hắn ném ly nhựa dùng một lần vào thùng rác, vẫy vẫy tay gọi xe bus.
Thăm tình nhân cũ xong, hắn vẫy tay từ biệt quá khứ, mỉm cười đối mặt tương lai.
Đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hắn rất có lòng tin, đã trải qua nhiều con đường vòng như vậy, một ngày nào đó, thứ thuộc về hắn sẽ trở về, thứ không thuộc về hắn sẽ trở thành hồi ức. Hắn rất có lòng tin, ngày mai của hắn sẽ rất tốt, tiếng ồn ào trong chợ phảng phất như không liên quan tới hắn, hắn là một khách ngoại lai, nhưng có một ngày hắn cũng sẽ được lốc xoáy câu chuyện cuốn vào.
Hắn nhàn nhã tự nhiên đi về nhà, đứa trẻ nhà bên đùa giỡn cùng bè bạn, chạy tới con đường này, biến mất ở đầu đường bên kia, người đi trên đường đều mang không khí Tết, mọi ngôi nhà phảng phất như thay mới mặt tiền.
Hắn về đến nhà, búi tóc cao cao, mặc tạp dề vào, bắt đầu bận rộn trong nhà bếp, chuẩn bị món ngon đầy bàn, chờ cửa được mở ra, chờ người sẽ về đêm nay.
Sau khi làm xong, hắn ngồi trên sô pha, thấy tin tức “Ma giết người khách sạn” trong TV, hắn chuyển kênh, tới một kênh nói về phần ăn nồi lẩu của nhà hàng.
Hắn mới nhớ ra, năm nay rốt cuộc có thể có một ngôi nhà nguyện ý đón nhận hắn —— cha mẹ người đàn ông của hắn, nguyện ý cùng hắn ăn cơm, đây là giấc mộng hai mươi lăm năm qua hắn không dám hy vọng xa vời. Có lẽ đối với người khác mà nói đây rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một bữa tối, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thụ qua không khí một gia đình vây quanh bàn ăn.
Nếu pháp luật cho phép, nếu thực sự có cách, dù thân là nam giới, hắn cũng thật sự muốn gả cho người đàn ông của hắn.
Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nghe thấy tiếng lấy chìa khóa ra mở cửa, hắn vội vàng mở cửa, mỉm cười với người vừa trở về.
“Mừng anh về nhà! Vất vả cho anh quá!”
Họ hôn môi, nụ hôn như vợ đón chồng về nhà, nụ hôn như tình nhân gặp mặt.
“Em yêu, hôm nay tốt không?” Y như một người chồng quan tâm vợ, để vợ giúp mình cầm áo vest vừa cởi.
“ Em rất tốt, em hôm nay cũng đến bệnh viện thăm Tuấn Diệp, anh ta thoạt nhìn tinh thần tốt lắm, em nghĩ không lâu sau sẽ có thể xuất viện! Em ở bệnh viện lại trông thấy cảnh sát.” Y biết hắn không thích cảnh sát. “Dường như có băng nhóm đánh nhau được đưa vào bệnh viện, cảnh sát đang gặng hỏi, cảnh sát quả nhiên là một công việc rất vất vả! Anh lần này lại theo vụ án nào? Tập đoàn mại *** Nhân Xà nói trên TV? Nghe có vẻ rất nguy hiểm, em rất lo lắng đấy!” Hắn cũng đáp lại như một người vợ.
“ Đừng lo lắng, anh không có việc gì đâu!” Nói xong, y trộm hôn cổ trắng của hắn, nghe hắn nũng nịu oán giận rất đáng yêu.
“ Bữa tối ăn cái gì?”
“ Em mua táo làm tráng miệng cho anh!” Như một người vợ, hắn treo áo vest lên.
Biên tập viên thời sự trên TV đọc tin tức to rõ.
“ Em ghét nhất là chuyện buôn bán thân thể…” Như một người vợ, hắn vừa giúp chồng hâm canh nóng vừa nói.
“ Anh tin hành vi hạ đẳng này chắc chắn sẽ giảm bớt.” Như một người chồng, y vừa vuốt mông vợ vừa cười hôn vết thương mẫn cảm trên cổ. “Anh sẽ bảo vệ em, không để em bị người khác mua đi!”
“ Còn nói nữa!”
Y phục dính máu kia vứt trong giỏ đồ dơ, giày cao gót bày đầy tủ giầy.
Như một người chồng, y ném áo choàng đen trên sô pha vào chung giỏ đồ dơ.
Để tự hắn hao tâm tổn trí nghĩ cách tẩy vết bẩn đi, y tin hắn như một người vợ, sẽ có biện pháp.
Bất quá… Y nhìn đống y phục vấy máu kia một lúc lâu, tần suất xuất hiện của chúng chậm rãi giảm bớt, y sẽ không từ bỏ lời hứa của mình.
Đóng cửa lò vi sóng, vợ y bưng canh sườn nấu bí đao lên bàn.
Vợ y ngồi đối diện ngóng qua y. Người chồng có thể trông thấy nụ cười của vợ, mệt nhọc liền tan biến hơn phân nửa, nhất là bộ dạng chống má mỉm cười kia, lại thêm bữa tối tuyệt vời nhất, nhưng hôm nay là đêm Giáng Sinh, là sinh nhật vợ y, vợ y có lẽ đã quên, nhưng y hy vọng y nhớ không lầm.
Y nhìn ánh mắt hạnh phúc của vợ, có lẽ hắn thật sự đã quên.
Thế là y vẻ mặt trịnh trọng nói với vợ. “Đừng ăn, anh dẫn em đến một chỗ!”
Vợ y dù nghi hoặc cũng vẫn rất xinh đẹp.
Chồng hắn cũng không nói thêm một câu, những món ngon lặng lẽ nguội dần, hắn lặng lẽ ngồi trong xe, để chồng hắn lái xe đi qua từng con đường, ngã tư, con phố, cây bên đường treo đèn màu Giáng sinh, những tình nhân nép vào với nhau, hơi ấm sẽ không hạ xuống dưới tuyết lạnh mùa đông. Hoa trạng nguyên màu đỏ Giáng sinh, quả chuông vàng chuông bạc dùng chất độc trao đổi cùng giấy gói quà rực rỡ sắc màu. Thiên sứ nhỏ ngợi ca Chúa cứu thế đong đưa cánh trắng bên trong tủ kính.
Đèn đỏ đèn xanh hết dừng lại đi, trên đường rộng xe cộ lui lui tới tới, xe buýt cùng xe khách và xe máy, vượt qua ranh giới phảng phất như không nhìn thấy, con đường không có điểm cuối, chồng hắn nắm vô-lăng, vợ y ngồi bên cạnh, y nhẹ đặt tay vợ y lên hộp số xe, nắm tay vợ y.
Trước khi dẫn hắn đi vào tòa nhà kia. Y dừng xe, mở cửa giúp vợ, y nhẹ nhàng dắt tay vợ y, y biết hai bàn tay mảnh khảnh này có bao nhiêu vết sẹo.
Y hôn tay vợ, vợ y ngượng ngùng rút tay về. Vì vợ y biết chồng mình sẽ băn khoăn ánh mắt người ngoài. Nhưng y ôm thắt lưng vợ, dìu hắn đi vào tòa nhà kia. Cẩn thận như hiệp sĩ dẫn công chúa của họ.
Đi lên tầng tầng cầu thang, vợ y trông thấy tường cách âm cùng tầng tầng vải lông thiên nga màu đỏ thẫm, đó là một sân khấu trang nghiêm hoa mỹ, đèn pha chiếu vào dương cầm chính giữa.
Vợ y thất thần, nhưng y nhẹ vỗ vỗ bàn tay vợ.
Vợ y ngẩn ra, lẳng lặng đi lên sân khấu, bộ dạng ung dung như một âm nhạc gia đi về phía dương cầm của họ, nhưng cũng không có điểm cuối. Hắn nhìn chồng mình không thể tin được, lệ trong mắt chậm rãi chảy xuống. Ngón tay dài mảnh kia chạm đến phím đàn, ngón tay dài mảnh kia ấn xuống một âm, hắn biết nhạc khúc hắn chưa đàn xong kia, chồng hắn ngồi xuống khán phòng. Khán giả duy nhất cho hắn tiếng vỗ tay lớn nhất, che lấp tiếng còi cảnh sát kêu rú chạy ngang qua bên ngoài.
Nước mắt rớt xuống không thể thu hồi, hắn biết những món ăn của hắn bị nguội là đáng giá.
Hết