Chương 8: Cô gái mồ côi Vân Phong (ba)
Tại sao những người đó có thể cuộc sống sung sướng, trong khi mẹ con cô lại phải chịu khổ. Cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, khiến những người đó cũng nếm thử một chút những gì họ đã đắc tội, thử một chút những khổ cực mà mẹ con cô phải chịu đựng.
Nghe Mộc Vân Phong nói vậy, Bạch Ngọc Hoàn yên tâm cười. Con gái của bà luôn luôn hiếu thuận như thế, bất kể bà nói gì cũng sẽ nghe theo.
“Phong nhi, ngày mốt chính là ngày giỗ ba con, nhớ đi xem một chút.” Một lúc lâu, Bạch Ngọc Hoàn lại một lần nữa thương cảm, ánh mắt nhàn nhạt bi thương nhắc nhở con gái mình. Những năm qua bà vẫn không đi thăm ông, không phải bà không muốn, chỉ là chân bà không khỏe, cũng không muốn người khác biết mẹ con bà còn sống, rồi lại đem tới những phiền toái không cần thiết.
Cho nên đến ngày giỗ chồng, đều chỉ có con gái đi đến dâng hương, đi viếng mộ ông. Mà bà lại một mình ở nhà, đứng trước bài vị ông mà yên lặng cúng tế.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con biết mà. Đúng rồi, mẹ có muốn đi cùng với con thăm ba một chút không?” Mộc Vân Phong vừa trả lời mẹ, vừa hỏi thăm bà. Cô biết mẹ rất muốn thăm ba, nhưng những ngày tháng này bà vẫn chịu đựng không đi, thật ra là vì để họ có thể sống tốt hơn…
Bằng không cũng sẽ không có chuyện sau khi ba mất thì chuyển nhà, dời đến thành phố nhỏ không ai biết, rồi trải qua cuộc sống kham khổ.
“Mẹ không đi đâu, đường xa quá…” Bạch Ngọc Hoàn vội vàng tìm cớ, trong lòng lại thêm đau khổ.
Cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, Mộc Vân Phong nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ còn có con mà. Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Hoàn nhẹ nhàng đáp lời, nơi khóe mắt chợt có hai dòng lệ chảy xuống, trong sáng thuần khiết, theo gió tan vào không khí.
Ngày hôm sau, thành phố A.
Trong một biệt thự cao cấp ở ngoại ô thành phố, nhà cửa rộng rãi sáng sủa xây dựng theo phong cách Châu Âu, mấy người giúp việc người ngồi người đứng, ai ai cũng xinh đẹp.
Ở giữa phòng khách lớn xa hoa là một chiếc thảm in hình hoa mẫu đơn có nguồn gốc từ Ba Tư, một gã đàn ông trung niên đang quỳ gối ở chính giữa thảm, đúng chỗ hình cách hoa mẫu đơn, kéo ra bóng đen thật dài. Toàn thân gã ta run lẩy bẩy, giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Đầu gã ta cúi xuống rất thấp, giống như tuỳ thời chạm vào mặt thảm tinh xảo, tùy thời nằm trên mặt đất.
Mà gã đàn ông trung niên chính là quỳ đối diện một chiếc ghế sa lon Milan dài, mà ngồi trên đó là một cô gái trẻ tuổi, mặc bộ quần áo màu trắng bó sát người, dáng người lộ ra chỗ lồi chỗ lõm, gương mặt xinh đẹp vô song, môi anh đào xinh xắn kiều diễm ướt át, sắc màu đỏ tươi này làm cho người ta không nhịn được muốn âu yếm vuốt ve.
Cô ấy cong một đôi chân dài lên nghiêng dựa lên ghế sa lon, tay ngọc thon dài, mềm mại không xương, đang gõ xuống ghế sa lon từng cái một. Theo động tác ngón tay của cô ấy hạ xuống từng cái một, gã đàn ông quỳ trên đất run lợi hại hơn.
Không tiếng động, lại uy hϊế͙p͙ mười phần, làm cho cả phòng khách đều dính vào một tầng áp lực vô hình.
"Nghĩ xong?" Môi anh đào khẽ mở, bật hơi như hương thơm, thanh âm nghe bùi tai như chim hoàng oanh, từ trong miệng cô ấy nhảy ra, lạnh nhạt không có sóng, lại làm cho người phía dưới không tự chủ mà run cầm cập, thân thể run lên hai cái.
"Các chủ, tôi?" Gã đàn ông trung niên run rẩy mà ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt lạnh nhạt vô tình, thì lập tức rũ xuống.
"Mai" Cô gái nhẹ nhàng gọi, một cô gái mặc quần áo màu xanh dương ngồi bên cạnh ngay sau đó khom người bước ra khỏi hàng, đứng ở bên cạnh gã đàn ông trung niên.
_