Chương 12: Báo thù bắt đầu (hai)

"Tôi cũng không biết là ai, hình như người này là Các chủ bảo chúng ta bắt." Hỏa làm bộ trả lời, một đôi mắt lại sáng loáng lấp lánh nhìn Hồng Huy đối diện.


Hồng Huy ở đối diện vừa nghe hai người nói chuyện, thì len lén nâng đầu lên, mắt rơi vào hình Hỏa cầm trên tay. Vừa nhìn, thì cả người chợt chấn động, đầu xoạt một cái ngẩng lên nhìn Hỏa ở đối diện vẻ mặt lo lắng và nói: "Các ngừơi làm gì với người trong hình?"


Gã sẽ không nhìn lầm, người trong hình chính là vợ con của gã, là người gã phải bảo vệ. Gã vẫn luôn cho rằng họ sẽ rơi vào trong tay Hồng bang, bây giờ nhìn lại họ cũng giống như mình, rơi vào trong tay Hồng Nhan Các.


"À? Ông mới vừa nói gì? Chẳng lẽ ông biết người trong hình?" Hỏa vừa nghe Hồng Huy nói chuyện, cặp mắt khóa gã lại, dáng vẻ giả bộ kinh ngạc.


"Cô ít giả bộ cho tôi, nói cho tôi biết, các người làm gì vợ và con của tôi rồi." Hồng Huy làm sao lại không biết cô gái đối diện là cố ý. Họ bắt người thì làm sao có thể không biết người bị bắt là ai?


"Ông yên tâm, chỉ cần ông nói cho chúng tôi biết hành tung của Lâm Phàm, tôi bảo đảm trả lại cho ông một người vợ một đứa con vẹn toàn, nếu như ông dám giở trò gì, như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí." Tiếng nói vừa dứt, hình trên tay Hỏa cũng biến thành mảnh vụn rơi xuống ào ào.


available on google playdownload on app store


"Cô?" Hồng Huy muốn đưa tay qua cướp hình, nhưng lại không nhanh hơn Hỏa, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm hình có vợ con gã và hình biến thành một đống giấy vụn.


"Nói đi, sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn." Hỏa coi thường khuôn mặt không cam lòng cùng lửa giận của Hồng Huy, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn gã. Nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy nụ cười nhạt như có như không nơi khóe miệng của Hỏa.


"Ở... Ở trấn Phong Lâm" Qua một lúc lâu, Hồng Huy mới lắp bắp nói ra vị trí của Lâm Phàm. Nói xong, gã nhìn Hỏa và nói: "Tôi đã nói cho các ngừơi biết, có thể thả vợ con của tôi chưa."


"Hồng Huy, ông yên tâm, chúng tôi sẽ thả vợ con của ông, không chỉ có họ, chính ông chúng tôi cũng sẽ thả. Chỉ là......" Một bước ngoặc khiến tim của Hồng Huy nâng lên, gã chỉ sợ nghe được lời không tốt.


"Chỉ là cái gì?" Hồng Huy thấy Hỏa nhìn cằm chằm vào mình nhưng không nói lời nào, tim lại nâng lên, mang theo hoảng sợ cùng lo lắng.
"Chỉ là....... Chỉ là phải đợi chúng tôi phế Lâm Phàm sau đó mới có thể thả." Hỏa đưa tay ngọc thon thon ra, vỗ vỗ mặt của Hồng Huy, làm cho gã ảo não một hồi.


"Các ngừơi......." Hồng Huy rất muốn nói tại sao các người có thể nói không giữ lời, nhưng lời nói đến khóe miệng rồi lại đè ép trở về. Quy tắc trên giang hồ, gã hiểu được, không nhìn thấy người, không muốn nói là họ, chính là mình có lẽ cũng sẽ không tin tưởng thôi.


"Tôi hiểu." Một lúc lâu, cuối cùng Hồng Huy lại cúi đầu lần nữa.
"Hi vọng ông không có lừa gạt tôi, bằng không ông sẽ đẹp mắt." Hỏa lấy được tin tức hữu dụng, xoay người rời khỏi phòng giam, trước khi rời đi vẫn không quên uy hϊế͙p͙ Hồng Huy.


Trở lại phòng khách, Ngữ vừa nhìn thấy Hỏa thì lập tức đứng lên vội vàng hỏi: "Hỏa, như thế nào? Gã khai không?"
"Cậu yên tâm, tôi xuất mã ra nào có chuyện không làm được." Hỏa với vẻ mặt vui vẻ, nhìn Ngữ vội vàng, cười rất xinh đẹp.


"Ở đâu? Các chủ sắp trở về rồi, chúng ta phải sắp xếp trước." Ngữ vừa nghe chuyện đã hoàn thành, cuối cùng cũng yên lòng, và trên mặt cũng nhiễm vui vẻ.


Các chủ cũng sắp trở về rồi, may mắn họ đã hỏi được hành tung của Lâm Phàm trước khi cô ấy trở lại, nếu không, Các chủ nhất định sẽ mất hứng.






Truyện liên quan