Chương 19: Người trong đồng đạo (tứ)
"Đúng rồi, Tiểu Hắc, mày nói xem mấy người đó có thể từ chỗ khác đi vào trấn hay không vậy, bằng không sao chúng ta chờ lâu như vậy mà cũng không phát hiện ai?" Suy nghĩ một chút, gã đàn ông nói với Tiểu Hắc. Đường vào trấn không chỉ có một con đường, gã đang nghĩ có thể từ chỗ khác đi vào đấy hay không.
"Cũng có khả năng, nói không chừng đối phương đã sớm vào trấn." Tiểu Hắc nghĩ rồi nói ra, hắn cũng biết đường vào trấn này không chỉ một con đường, có thể nói có vài con đường, mà bọn hắn lựa chọn đường này là bọn hắn thường đi.
"Vậy chúng ta có nên đi chỗ khác xem một chút hay không?" Gã đàn ông thu hồi ống nhòm, và đề nghị.
"Chờ mày đến, nói không chừng người ta đã sớm vào trấn rồi." Tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc, thuận miệng trả lời. Hắn không phải đả kích gã đàn ông cầm ống nhòm, mà là nói sự thật. Hiện tại cũng sắp mười hai giờ rồi, đoán chừng đối phương đã sớm vào trấn mai phục rồi.
"Vậy làm sao đây?" Gã đàn ông nhìn Tiểu Hắc và nói, người lão đại phái tới đã lên lầu rồi, bọn họ lại không thấy người đi vào, ở lại thì phải giao phó với người tới như thế nào đây.
"Làm thế nào nữa, phải nói thật chứ sao." Tiểu Hắc cũng đã nghe tiếng bước chân đến trên cầu thang, biết người tới đã sắp đến chỗ này của bọn họ.
"A" Gã đàn ông cầm ống nhòm, đáp một tiếng, rồi lại tiếp tục tựa vào bên cửa sổ quan sát.
Lầu dưới, thuộc hạ mà Lâm Phàm phái tới, đang từng bước một đạp cầu thang đi lên lầu. Sau lưng bọn hắn cách đó không xa, có một bóng đen luôn đi theo bọn họ.
Trên đường đi tới đây, vậy mà thuộc hạ của Lâm Phàm lại không có phát giác ra.
Mai đi theo phía sau mấy tên đó, nhìn thấy bọn hắn đi lên cầu thang, cũng thả nhẹ bước chân, rồi chầm chậm mà đi lên theo.
Lúc nãy cô đang nhàm chán ở trong xe, đột nhiên nhìn thấy trên đường xuất hiện mấy người cầm súng ống trong tay, nghĩ đến cái địa phương này đều là thế lực thuộc về Lâm Phàm, trong mắt sáng tỏ và cười một tiếng. Sau đó rón rén xuống xe, đi theo phía sau đối phương.
Cô cũng muốn nhìn một chút đến tột cùng là mấy tên đó muốn đi làm gì?
Trên đường đi theo tới, nhìn thấy bọn họ đến một toà nhà nhỏ ngoài trấn, lông mày sắc nhảy lên, trực tiếp đi theo. Nếu như cô không đoán sai, chỗ này hẳn là một trạm gác ngầm của Lâm Phàm.
Mặc dù toà nhà nhỏ này không cao, chỉ có tầng bảy, nhưng hắn lại cô lập với những căn nhà khác ở ngoài, hơn nữa chung quanh không có vật gì ngăn cản, tầm mắt trống trải, có thể thấy từ rất xa, thật đúng là một địa điểm quan sát thật tốt.
Mai nhìn thấy mấy tên đó đi tới tầng chót nhất, gõ cửa một gian phòng trong đó, lắc mình một cái núp ở phía sau cầu thang. Nhìn thấy người tới mới vừa gõ hai tiếng, thì có một người vóc dáng thấp da khá đen mở cửa phòng ra, chờ thấy rõ người tới, rất là cung kính mà kêu một tiếng "anh Sông", sau đó nghiêng người để cho mấy người đi vào.
Đợi đến khi toàn bộ người tới đi vào, cửa đóng lại phịch một tiếng. Mai từ phía sau cầu thang lắc mình ra ngoài, từ từ đến gần bên cửa phòng, lỗ tai dính vào cạnh cửa, nghe người ở bên trong nói chuyện.
"Có phát hiện chưa?" Thanh âm của một gã đàn ông truyền đến.
"Báo cáo anh Sông, không có." Là thanh âm gã đàn ông mới vừa mở cửa.
"Kỳ lạ thật, chẳng lẽ lão đại thật sự đã đoán sai rồi?" Tên đàn ông gọi là anh Sông kia, nói nhỏ.
"Tụi bay vẫn ở chỗ này?" Anh Sông rất là không yên lòng mà nhìn hai người một cái. Trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, hắn hoài nghi hai người này lười biếng.
"Đúng vậy, bọn em đều ở chỗ này, ống nhòm một khắc cũng không có nghỉ ngơi. Thật sự là không phát hiện được người nào khả nghi vào trấn." Tên đàn ông gọi là Tiểu Hắc, vừa nhìn thấy hoài nghi trong mắt anh Sông lập tức bảo đảm mà nói.
"Cẩn thận nhìn cho tao, tao trở về nói với lão đại." Anh Sông lại nhìn thấy đối phương không giống như là nói dối, nên hơi yên tâm, sau đó nói với hai người.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Mai lần nữa lắc mình một cái bước lên trên lầu, tốc độ nhanh như con báo. Đợi cô tránh xong, thì người ở bên trong vừa lúc ra ngoài.
Nhìn thấy phương hướng bọn họ trở về, Mai liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ lên cửa. Cô đã đến rồi, nên sẽ không về tay không, hai người nơi này, chỉ có thể trách là do bọn hắn xui xẻo.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Hắc cho rằng anh Sông của bọn họ còn chưa đi, và còn có chuyện phân phó, nên không chút suy nghĩ mà trực tiếp mở cửa phòng ra, khi hắn thấy Mai mặc áo đen ở ngoài cửa thì mắt không thể tưởng tượng nổi mà mở thật lớn, vừa định mở miệng hỏi đối phương là ai?