Chương 32: Chưa biết ai thắng ai (hai)
Thấy dáng vẻ không phục này của Ảnh Băng, Mộc Vân Phong lần nữa cười nham hiểm rồi nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen miệng."
Vừa nghe lời nói của Mộc Vân Phong, Ảnh Băng lần nữa tấn công, mặc dù mới vừa rồi Phượng Như Ảnh có cảnh cáo cậu, nhưng cậu không nhịn được nữa rồi. Cô gái này, thế mà liên tục xem thường cậu, khiến cho cậu hoàn toàn mất thể diện.
Ảnh Băng phất tay rồi tấn công tới khuôn mặt tươi cười của Mộc Vân Phong, cậu thề phải đánh cho gương mặt này thành hoa, xem cô ta còn cười thế nào.
"Không thể nào, lại tới thật à, tôi cũng không nói đánh với cậu." Mộc Vân Phong vừa tùy ý tránh né công kích của Ảnh Băng, vừa không quên nói lời mát mẻ. Cũng không nhìn là ai đã chọc tới cậu bé người ta.
"Ảnh Băng" Lúc này, Ảnh Phong ở một bên nhìn không được, nên kêu đồng bọn của mình. Một đôi mắt lại hung hăng trợn nhìn lên trên người Mộc Vân Phong vẫn đang trêu chọc Ảnh Băng.
Cô gái này, biết Ảnh Băng còn nhỏ, định lực không tốt, thế nên lại kích cậu ấy lần nữa, trêu chọc cậu ấy. Nhìn một cái cũng biết không yên lòng.
Mà bên này, Ảnh Băng đang nổi nóng, đang đuổi theo đánh Mộc Vân Phong, căn bản không nghe được tiếng kêu của Ảnh Phong.
"Cô gái kia, có bản lãnh thì đứng lại cho tôi, luôn tránh né thì xem là bản lãnh gì." Đuổi theo đến hết nửa ngày, ngay cả y phục của Mộc Vân Phong mà Ảnh Băng cũng không sờ tới được, chớ nói chi là đánh tới cô.
Cậu giận đến mức dậm chân, nhưng cũng không thể làm gì.
Lúc này, Ảnh Phong ở một bên nhìn không nổi nữa, người chợt lóe lên ngăn giữa Ảnh Băng và Mộc Vân Phong, nhìn mặt cô gái luôn nở nụ cười như thế nói ra: "Mặc kệ mục đích của cô là cái gì, tôi khuyên cô vẫn là nhanh chóng rời đi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí."
"Ha ha, hôm nay tôi muốn xem xem Ảnh môn các người không khách khí thế nào." Mộc Vân Phong đối với lời cảnh cáo của Ảnh Phong tuyệt đối không để ở trong lòng, vẫn như cũ cười tủm tỉm mà nói.
Hôm nay cô chính là quyết định chủ ý muốn gặp qua Phượng Như Ảnh, bọn họ bây giờ vẫn chưa có giao thủ, làm sao cô có thể buông tha dễ dàng như vậy chứ.
"Cô?" Ảnh Phong nghe thấy lời nói của Mộc Vân Phong bị chọc giận gần ch.ết, anh không ngờ cô gái này lại không thức thời như vậy, lời cần nói cũng đã nói hết rồi, thậm chí còn không biết thích hợp mà dừng lại.
"Tôi thế nào? Nếu như các người thật sự không hoan nghênh tôi tiếp tục ở lại nơi này, như vậy giao hắn cho tôi." Mộc Vân Phong liếc nhìn Ảnh Phong, rồi chỉ Lâm Phàm nói.
Cô cũng không tin, cô đã làm đến mức như vậy, Phượng Như Ảnh này còn có thể ngồi được nổi.
"Đừng mơ tưởng" Ảnh Phong liếc mắt nhìn Lâm Phàm bị giày vò đến nửa ch.ết nửa sống, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Đó là người bọn họ bắt được, tại sao cho cô gái này.
Cho dù cô ta muốn cướp cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.
"Xin lỗi, hắn, hôm nay chị đây đã xác định rồi." Vẻ mặt của Mộc Vân Phong nghiêm túc. Tên này hại cha của mình, hại cả Thanh bang, nhất định cô phải tự tay giết hắn.
Mộc Vân Phong vừa nói xong, thì trong chớp mắt một bóng dáng đã đến bên người Ảnh Vũ, bàn tay trắng nõn giương nhẹ, roi da trong tay Ảnh Vũ đã đến tay của cô.
"Cô?" Ảnh Phong vừa nhìn động tác của Mộc Vân Phong, lập tức muốn ngăn cản, nhưng vẫn là chậm một bước, chờ lúc anh đến bên người Ảnh Vũ, thì roi da đã sớm đến tay của cô ta rồi.
"Cô gái, cô tự đâm đầu vào chỗ ch.ết rồi." Ảnh Vũ nhìn thấy roi trong tay mình đang muốn quất lên trên người Lâm Phàm trong nháy mắt đã đến tay người khác, hơn nữa còn là trên tay một cô gái, mắt liền tối sầm lại. Mắt hơi híp lại, nhìn về phía Mộc Vân Phong.
Chỉ liếc mắt một cái, là anh đã biết cô gái trước mắt tuyệt đối không đơn giản, không chỉ vì cô ta dễ dàng cướp đi roi da của mình, quan trọng hơn là trên người của cô ta chảy xuôi hơi thở giống như anh.