Chương 34: Chưa biết ai thắng ai (bốn)
Trong phòng, Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh còn đang tiếp tục đánh nhau. Chỉ thấy Mộc Vân Phong một tay nắm Lâm Phàm, vừa tránh né công kích của Phượng Như Ảnh.
Mà ngón tay của Phượng Như Ảnh như móc câu, anh cũng không công kích Mộc Vân Phong, mà luôn nhằm vào Lâm Phàm. Mỗi một động tác của anh đều là hướng về phía Lâm Phàm.
Né một lúc lâu, Mộc Vân Phong lại nhìn thấy Phượng Như Ảnh đang đánh vào Lâm Phàm, cũng không muốn dây dưa với mình, ý định hơi thay đổi, hóa chưởng làm dao, bắt đầu ra tay tấn công tới Phượng Như Ảnh.
Đúng lúc ấy thì, bên ngoài viện truyền đến thanh âm đánh nhau, Hỏa dẫn toàn bộ chị em Hồng Nhan các đi vào viện, đang cùng người của Ảnh môn đánh nhau.
Nghe được động tĩnh ngoài phòng thì thân hình của Phượng Như Ảnh, hơi chậm lại, động tác trên tay cũng chậm mấy phần. Mắt của Mộc Vân Phong sáng lên, nhân cơ hội này, đưa tay chụp lên trên người của Lâm Phàm.
"A" Một tiếng hét thảm vang lên ở trong màn đêm, người ở trong phòng kinh hãi. Phượng Như Ảnh nhìn về phía Lâm Phàm trong tay Mộc Vân Phong đầu tiên, chỉ thấy hắn ta đang há to mồm giống như đang chịu đựng thống khổ gì đó.
Mà hai tay của Mộc Vân Phong giống như con bướm tùy ý vỗ lên trên người của hắn ta, đến mỗi một chỗ Lâm Phàm đều phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Phân cân thác cốt" Ảnh Phong kêu lên một tiếng, cặp mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mộc Vân Phong, anh chẳng thể ngờ cô gái trước mắt này thế mà lại biết phân cân thác cốt một võ học bí pháp này.
Những người khác trong phòng nghe từng tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phàm, nhìn bộ dạng Mộc Vân Phong với vẻ mặt khát máu, thì trong lòng sợ hãi.
Nhất là Ảnh Băng, thấy Mộc Vân Phong như là nhìn thấy một ác ma. Cậu ta không ngờ tới cô gái này lại hung ác như thế, vậy mà còn dùng cái loại thủ pháp này để đối phó với một tên đàn ông đang thoi thóp.
Nghe tiếng kêu thảm kia, Phượng Như Ảnh dừng lại động tác trên tay. Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Mộc Vân Phong, nhìn Lâm Phàm ở trong tay của cô ta kêu thảm thiết từng trận, theo từng tiếng kêu thảm thiết kia, Lâm Phàm vốn đang sống sờ sờ, từ từ ch.ết đi.
Cặp mắt lồi ra, thất khiếu chảy máu, thảm không chịu nổi. Nhiều người ở chỗ này đều là lần đầu tiên thấy kiểu ch.ết này, từng người một sắc mặt biến đổi, thậm chí có người nôn mửa tại chỗ. (thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Mà một khắc đó, trên mặt Mộc Vân Phong trước sau đều treo nụ cười thản nhiên, nhìn kiệt tác trong tay mình, cười thật sự xuyên qua người.
Cô sỡ dĩ vội làm Lâm Phàm như vậy, là vì cô cũng nghe được tiếng đánh nhau phía ngoài, cô biết nhất định là đám chị em của mình thấy cô đang giao thủ với Phượng Như Ảnh, họ lo lắng cho cô, cho nên xông vào.
Mộc Vân Phong không muốn đám chị em vì mình mà bị thương hoặc là gặp chuyện không may, cho nên cô thừa dịp động tác của Phượng Như Ảnh hơi chậm lại, thì quả quyết phế Lâm Phàm đi.
Mặc dù giết Lâm Phàm như vậy có chút tiện nghi cho hắn ta, nhưng cô cũng không để cho Lâm Phàm dễ chịu hơn. Cô dùng phương pháp phân cân thác cốt để cho hắn ta từ từ ch.ết thảm, chính là báo thù cho cha của mình cùng đám anh em Thanh bang, cũng coi là ngụ ý của mình.
Nói đến phương pháp phân cân thác cốt này, đây chính là do một lão ăn mày truyền cho Mộc Vân Phong. Lúc ấy, cô vẫn còn là một học sinh trung học nho nhỏ, một ngày sau khi tan học lại cứu được một ăn xin sắp ch.ết đói, đối phương vì báo đáp cô mà truyền cho cô chiêu võ công này.
Lão ăn mày sau khi truyền võ công này cho Mộc Vân Phong, thì cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô nữa. Cho tới bây giờ Mộc Vân Phong cũng không hiểu rõ, đối phương có võ công giỏi, tại sao đi làm một tên ăn mày.
"Cô rốt cuộc là người hay là quỷ?" Thấy trong mắt Mộc Vân Phong xuất hiện ánh mắt làm người ta sợ hãi, Ảnh Băng thấp giọng mà hỏi một câu.