Chương 57: Đẩy vào bước đường cùng (hai)
"Lui về phía sau" Phượng Như Ảnh lắc lắc súng trong tay mình. Theo lắc lư của anh, họng súng kia chợt chỉ về hướng nhân viên bảo vệ ở phía dưới.
Làm bọn họ sợ tới mức từng người một toát ra mồ hôi lạnh, đẩy lẫn nhau lui về phía sau.
Chuyện giỡn chơi à, chỉ riêng hai người ở đầu tường kia phát ra hơi lạnh thì đã đủ làm cho bọn họ sợ rồi, huống chi một người trong đó còn cầm súng lục.
Vừa rồi nhìn đối phương ra tay, cũng biết kỹ thuật bắn của người này vô cùng chính xác. Bằng không cũng sẽ không bắn đạn ở dưới chân của bọn họ, sượt qua mũi giày.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Mộc Vân Phong liếc nhìn những nhân viên bảo vệ kia tuy bị hù dọa, nhưng cũng không có ý thối lui, lại liếc nhìn Phượng Như Ảnh cầm súng vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu và hỏi.
"Cô nói chúng ta nên làm gì?" Nghe câu hỏi của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh nhướng lông mày lên, gương mặt ung dung, giống như là không xem những người phía dưới ra gì.
"Tôi làm sao biết?" Mộc Vân Phong liếc mắt lên trên bầu trời, lại nhìn phía sau mình một chút, vì vậy không có tâm tình tốt mà trả lời câu hỏi của Phượng Như Ảnh.
Nhưng trong lòng đã mắng Phượng Như Ảnh không biết bao nhiêu lần.
Mộc Vân Phong cảm giác hôm nay lúc mình ra cửa khẳng định đã không xem hoàng lịch, bằng không sao lại đụng phải chuyện xui xẻo như vậy chứ. Mặc dù là trộm đồ được rồi, nhưng bọn họ bây giờ đang bị vây ở chỗ này, đúng là xuống cũng không xuống được, trốn cũng trốn không thoát.
Đang lúc Mộc Vân Phong rối rắm thì trong bóng đêm thổi qua một cơn gió, dưới chân tường bọn họ đứng truyền đến thanh âm từng đợt nước đánh vào bức tường, vang lên rầm rầm, giống như gào thét từng tiếng.
Nghe thanh âm dưới bức tường kia truyền ra, thân thể Mộc Vân Phong chấn động mãnh liệt, ngưng oán thầm Phượng Như Ảnh, đồng thời xuất hiện một tia sáng ở trong mắt của cô. Ở trong bóng đêm, giống như có hai viên đá quý đen tỏa sáng, óng ánh đến chói mắt.
"Phượng Như Ảnh, không phải phía dưới là một con sông chứ?" Mộc Vân Phong không xác định chắc chắn mà hỏi lại. Cô sợ thanh âm mới vừa nghe được là ảo giác của mình, cho nên không kịp chờ đợi mà tìm Phượng Như Ảnh xác nhận.
"Cô nói đi?" Phượng Như Ảnh vẫn là dáng vẻ ra vẻ nhẹ nhàng, tiếp tục ném vấn đề cho Mộc Vân Phong.
Hơn nữa Mộc Vân Phong nói không sai, phía dưới này chính là một con sông lớn mà người thành phố B gọi là Cẩm Giang. Sở dĩ anh lựa chọn con đường này cũng là vì anh biết nơi này có con sông lớn, khi cần thiết bọn họ có thể nhảy xuống sông chạy trốn.
Điều này cũng là nhờ trước đó anh đã tới nhà triển lãm trộm đồ, đối với thành phố này hoàn toàn hiểu rõ, nhất là biết rành khu vực gần nhà triển lãm này, chính là để ngừa vạn nhất.
Lại không nghĩ rằng đúng vào lúc này có tác dụng.
Không nghe Phượng Như Ảnh trả lời lại và khẳng định suy đoán của cô, trong lòng Mộc Vân Phong kích động một lúc, thiếu chút nữa muốn cảm tạ ông trời một phen. Nhưng thái độ phấn chấn này của cô kéo dài chưa được mười giây, thì ngọn lửa trong mắt bắt đầu ảm đạm.
"Anh biết bơi không?" Mộc Vân Phong nhẹ giọng hỏi, trong lời nói mang theo một chút hi vọng nhỏ nhỏ.
"Cô biết không?" Phượng Như Ảnh lại hỏi ngược lại câu hỏi Mộc Vân Phong hỏi anh, trong mắt lại nhìn chằm chằm vào nhân viên bảo vệ phía dưới, nghĩ tới khi nào nhảy xuống, vừa có thể thoát thân lại có thể trêu chọc đám ngốc ở phía dưới.
"Không biết" Nghe Phượng Như Ảnh không trả lời, tất cả hi vọng của Mộc Vân Phong tan biến, buồn bực khó chịu mà trả lời. Từ nhỏ cái gì cô cũng học nhưng mà lại không có học bơi lội, hơn nữa ở trong lòng đối với sông lớn có sợ hãi.
Nghĩ tới mới vừa rồi mình vui mừng hụt, trong lòng Mộc Vân Phong buồn bực muốn ch.ết. Lúc này cô hận không thể đem toàn bộ phi đao trên người mình bắn về phía nhân viên bảo vệ phía dưới.