Chương 75: Truy đuổi trên sông (Một)
Editor: Thoa Xù
“Không ngồi một lát sao?” Đưa ánh mắt áy náy nhìn Phượng Như Ảnh, A Đại vừa nói, vừa đưa người đàn ông đi ra ngoài. Lúc này ông không nghĩ tới, bạn chài cá A Xương sẽ đến.
Bọn họ qua lại không nhiều lắm, gặp mặt nhiều nhất đơn giản chỉ là cái gật đầu nhẹ, nhưng ông không nghĩ rằng hôm nay A Xương vậy mà lại lên thuyền chài của ông.
“Không, tôi còn có chuyện.” Người mới tới nhanh chóng rời khỏi thuyền của A Đại, nhẹ nhàng nhảy một cái vào trong chiếc thuyền nhỏ của mình.
Phượng Như Ảnh nhìn bóng lưng của người mới tới vừa rời đi, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía phòng tắm nói: “Cô gái, đã xong chưa vậy?”
Bên trong Mộc Vân Phong nghe được tiếng của Phượng Như Ảnh, không thèm quan tâm đến cứ tiếp tục việc rửa mặt của mình.
“Cô gái, không muốn bị bắt thì tốc độ nhanh lên một chút.” Phượng Như Ảnh thản nhiên nói. Anh nhìn người luôn chính xác, cái người vừa mới đến tìm A Đại kia tuyệt đối có vấn đề.
Mặc dù biểu hiện của anh ta rất điềm tĩnh, cũng ra vẻ như là lần đầu gặp mặt đưa ánh mắt tò mò dừng lại trên người của anh mấy giây, nhưng trực giác nói cho Phượng Như Ảnh biết người này không đơn giản.
Ít nhất anh ta hẳn là đã gặp qua anh, hoặc là đã gặp qua ảnh chụp của anh. Mặc dù chỉ là một cái đối mặt, nhưng vẻ kinh ngạc của người mới tới kia không qua được ánh mắt của anh.
“Môn chủ?” Thấy Phượng Như Ảnh đứng lên, dáng vẻ chuẩn bị rời đi, mới vừa tiễn A Xương vào tới nên A Đại có chút khó hiểu.
Ông không hiểu, vừa rồi Môn chủ có nói ở lại trên thuyền chờ ngài Ảnh Phong, vì sao đột nhiên muốn đi. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
“Ông nghĩ cách đưa chúng tôi rời đi.” Phượng Như Ảnh lạnh lùng phân phó. Chỗ này tuyệt đối không thể nán lại, nếu như nán lại nữa, có khả năng sẽ rơi vào tay Hồng bang.
Nghe được phân phó của Phượng Như Ảnh, A Đại không hỏi lại nguyên nhân nữa, khom người đi ra ngoài làm việc Phượng Như Ảnh đã bảo. Ra khỏi khoang thuyền, A Đại liếc nhìn thuyền của A Xương đang lái hết công suất rời đi. Nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, cúi đầu khởi động thuyền của mình.
Rầm rầm rầm, động cơ vang lên mấy tiếng, thuyền nhỏ bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.
Mộc Vân Phong đi ra, thấy vẻ mặt nặng nề của Phượng Như Ảnh hỏi: “Người vừa rồi có vấn đề sao?”
Phượng Như Ảnh ngẩng đầu mắt nhìn Mộc Vân Phong, gật đầu một cái, sau đó nói với cô: “Lên tới bờ, chúng ta chia nhau đi.”
“Được.” Mộc Vân Phong không hề nghĩ ngợi lập tức lên tiếng. Phượng Như Ảnh vừa nghe Mộc Vân Phong trả lời sảng khoái như vậy, trong lòng có chút không vui. Thầm nghĩ: cô gái này sao lại không muốn gặp mình như vậy, dù sao thì mình cũng là một mỹ nam ngọc thụ lâm phong mà. Con gái không phải đều yêu thích cái đẹp sao, tại sao mình lại không có sức hấp dẫn đối với cô gái trước mắt này như vậy, cô ấy muốn tách khỏi mình như vậy sao?
“Có điều, vật đó mỗi người một nửa.” Trong lúc Phượng Như Ảnh đang suy nghĩ lung tung, Mộc Vân Phong chuyển đề tài, làm cho anh không kịp phản ứng lập tức hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Anh bớt giả bộ đi, ngọc bội mỗi người một nửa.” Mộc Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ không hiểu chuyện gì của Phượng Như, nghĩ là anh ta muốn độc chiếm ngọc bội một mình, trong lòng bốc hỏa.
“Không được.” Phượng Như Ảnh cự tuyệt một tiếng. Ban đầu anh đã nghĩ kỹ ngọc bội mỗi người một khối, nhưng vừa rồi Mộc Vân Phong đồng ý tách ra thật sảng khoái, khiến Phượng Như Ảnh rất là khó chịu, anh quyết định không cho Mộc Vân Phong ngọc bội kia, như vậy mới có thể làm cho cô nhớ đến.
“Tại sao không được?” Mộc Vân Phong nổi nóng, nhìn Phượng Như Ảnh gầm giọng. Lần này cô thật sự là xui xẻo lớn rồi, không chỉ bị cái tên đàn ông ch.ết tiệt này cướp đoạt ngọc bội, mà bản thân còn bị hắn xem sạch sẽ rồi.
Vừa rồi lúc Mộc Vân Phong rửa mặt, đột nhiên nghĩ đến là ai giúp cô cởi quần áo. Trên chiếc thuyền nhỏ này rõ ràng không có phụ nữ, chỉ có hai người đàn ông này.