Chương 91: Giam lỏng trá hình (Hai)
Tuy rằng chỉ là vài động tác như vậy, nhưng chỉ có Hồng Thanh mới biết, đối với mình cô gái này có bao nhiêu mê hoặc.
Bây giờ cô gái này, mặc dù có mặc quần áo, nhưng quần áo thật mỏng manh sớm đã bị thấm nước ướt sũng, dính vào trên người cô, làm cho đường cong mê hoặc của cô ấy nổi bật lên trước mắt anh, làm cho anh huyết mạch sôi sục.
Anh đang nghĩ nếu như không phải cô ấy đang hôn mê, nếu như không phải bên cạnh còn có người, nói không chừng anh liền không chống đỡ được.
Nghe Hồng Thanh nói, hai thanh niên đứng bên cạnh mới phục hồi tinh thần lại, ba chân bốn cẳng khiêng cô gái vào trong khoang thuyền. Nói thật nếu như không phải Hồng Thanh nói, hai người này còn có thể tiếp tục đứng đó.
Đối mặt với một cô gái sắc đẹp tuyệt trần, hơn nữa Hồng Thanh còn làm mấy động tác trên ngực cô, làm cho người ta tưởng tượng xa xôi, cho nên hai người bọn họ vẫn ngẩn ngơ nhìn cô ấy, thiếu điều muốn chảy cả nước miếng.
Vừa thu xếp tốt cho cô ấy, thì du thuyền Hồng Bưu đến, anh ta nhìn Hồng Thanh hỏi: "Người nọ còn sống không? Đưa cô ta lên đây."
Vừa nghe Hồng Bưu nói, không biết vì sao trong lòng Hồng Thanh thoáng qua chút không đành lòng, tuy nhiên chỉ là trong nháy mắt, Hồng Thanh nói với hai tên đàn em: "Đưa lên thuyền của lão đại."
Hai người nghe lời khiêng người lên thuyền của Hồng Bưu, sau đó không đành lòng liếc nhìn cô gái nằm an ổn ở trên ghế sô pha, rồi cúi đầu rời đi.
Hai người rời khỏi, Hồng Bưu đi vào. Liếc nhìn cô gái trên ghế sô pha, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, chỉ là rất nhanh đã bị vẻ trầm lắng thay thế.
Anh nhìn thật lâu vào đôi mắt của cô gái đang mê man, sau đó nói với thủ hạ: "Cập bờ, đưa cô ấy đến bệnh viện."
Ánh mặt trời chói mắt, trong mũi xộc tới mùi thuốc sát trùng. Trên đầu truyền đến một trận đau nhức, Mộc Vân Phong chợt mở mắt ra, lại phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường. Đưa tay sờ lên lên cái đầu đau nhức, lần mò lớp băng gạc quấn ở trên đầu, bèn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, mới nhìn đã cả kinh trong lòng. Sao cô lại ở trong bệnh viện?
Mộc Vân Phong nhớ rõ ràng mình và Phượng Như Ảnh đã ở trên thuyền, nhớ là thuyền sắp cập bờ, nhưng đang lúc bọn họ sắp cập bờ, lại bị một chiếc thuyền ở phía sau đụng tới.
Bởi vì cú va chạm bất thình lình này, cho nên đã đụng vào cửa khoang thuyền. Lúc ấy cô chỉ biết mình bị đụng trúng nên có chút choáng váng, vừa định đứng lên.
Bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng của Phượng Như Ảnh: "Thuyền bốc cháy rồi, mau nhảy khỏi thuyền.", sau đó cảm giác được có người kéo cô xuống, chuyện sau đó thì cô cũng không nhớ nữa rồi.
Khi đó, đoán chừng là cô đã ngất đi rồi. Nhưng bây giờ cô tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Là ai đã cứu mình đây? Chẳng lẽ là Phượng Như Ảnh?
Vừa nghĩ như thế trong lòng Mộc Vân Phong hơi nhẹ xuống. Nếu như là Phượng Như Ảnh cứu mình thì tốt rồi, chỉ sợ là người của Hồng thị. Nếu là như vậy, thì cô xong thật rồi.
Khi Mộc Vân Phong đang nghĩ như vậy, thì truyền đến tiếng đẩy cửa, Mộc Vân Phong vội vàng giả vờ ngủ. Bây giờ không rõ tình hình, cô không thể xem thường được.
Mộc Vân Phong khép hờ đôi mắt, he hé một bên mắt quan sát cửa ra vào, chỉ thấy một cô y tá áo trắng đẩy xe đẩy vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ từ thả lỏng, thấy cô y tá đến gần mình, thì mở mắt ra. Thấy Mộc Vân Phong mở mắt, cô y tá tươi cười ân cần hỏi: "Chị tỉnh rồi à?"
Nụ cười đó thật ngọt ngào, làm cho trong lòng Mộc Vân Phong ấm áp, mở lời hỏi: "Chị đã ngủ bao lâu rồi?"
"Chị đã ngủ ba ngày ba đêm rồi." Cô y tá từ từ thay chai thuốc cho Mộc Vân Phong, vừa trả lời câu hỏi của cô.