Chương 107: Oan gia ngõ hẹp (Ba)
Ngay cả chính bản thân anh cũng không biết cuối cùng là làm sao nữa, trở về là lập tức quan tâm đến tăm tích của cô nàng kia. Lần đầu tiên lo lắng cho một cô gái, điều này đối với anh mà nói giống như là cô gái mới lớn vậy.
Phượng Như Ảnh không biết tại sao mình phải như vậy, anh chỉ biết không thể mặc kệ Mộc Vân Phong được. Không phải chỉ vì bản thân mình đã nhìn thấy hết cơ thể của cô ấy, ý thức được sẽ phụ trách với cô ấy đơn giản như vậy, dường như trong tim của anh còn có một loại tình cảm đang chậm rãi trổi dậy, chỉ là nhất thời anh vẫn không rõ đó là loại tình cảm gì.
"Vâng." Ảnh Phong trả lời rồi rời đi, anh phải đích thân đi làm chuyện này. Từ thái độ của lão đại xem ra, nếu như không tìm được cô gái kia cả đám bọn họ đều không được ăn ngon ngủ yên.
Phượng Như Ảnh thấy Ảnh Phong đã rời đi, ánh mắt u ám, trong mắt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Mộc Vân Phong. Nghĩ đến gương mặt đó, nghĩ đến cô gái kiêu ngạo đó, Phượng Như Ảnh càng thêm tin vào phán đoán của mình tuyệt đối sẽ không sai, cô nàng kia nhất định còn sống.
Nhưng rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu đây? Phượng Như Ảnh trầm tư, hôm đó đột nhiên bị thuyền lớn đụng, Mộc Vân Phong bị đụng trúng đầu, trong lòng khẽ động, tiện tay lấy điện thoại trên ghế sô pha gọi ra ngoài.
"Phong, cậu phái người đến tất cả các bệnh viện ở thành phố B điều tr.a qua một chút, xem có cô gái nào bị thương ở đầu nhập viện không, đặc biệt lưu ý đối với bệnh viện của tập đoàn Hồng thị đó."
Nói điện thoại xong, Phượng Như Ảnh lẳng lặng ngồi ở trong phòng khách chờ tin tức. Hiện tại không tìm được Mộc Vân Phong anh không có chút tâm tư nào làm chuyện khác.
Có lúc anh cũng nghĩ, không phải là cô gái kia cho anh uống cái gì rồi chứ. Rõ ràng trước kia anh không có chút hứng thú nào với phụ nữ, nhưng bây giờ lại cứ một mực lo lắng cho cô gái mới gặp mặt có hai lần. Hơn nữa còn không có thông tin nào về cô nàng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đối với Phượng Như Ảnh mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại cảm giác này. Đến nổi anh cảm thấy có thể mình đã điên rồi, nhưng vừa nghĩ tới cô gái không khuất phục trước mình, trong tim của anh lại khấp khởi vui mừng.
Trong một khoảng thời gian ngắn Phượng Như Ảnh không phân rõ được trong lòng mình đối với Mộc Vân Phong là cảm giác gì, chỉ biết là anh nhất định phải biết được tin tức của cô, nếu như cô còn sống anh phải giữ chặt cô ở bên cạnh mình.
Bỗng nhiên Phượng Như Ảnh cảm thấy nếu như mỗi ngày có thể thấy gương mặt xinh đẹp kia, đấu võ mồm trêu chọc làm cho cô nàng tức điên lên cũng là một chuyện thật vui vẻ.
Phượng Như Ảnh nhắc đi nhắc lại làm cho Mộc Vân Phong ở bệnh viện đột nhiên hắc hơi mấy cái, thầm nghĩ ai đang nhắc tới mình đấy. Vừa nghĩ tới đã mấy ngày rồi mình không điện thoại cho mẹ, vì vậy nói với cô y tá đang chăm sóc mình: "Em có thể giúp chị gọi điện thoại không?"
Mộc Vân Phong xin cô y tá giúp mình gọi điện thoại về nhà, để mình báo bình an. Lúc này mới hoàn toàn an tâm dưỡng thương.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã bảy ngày trôi qua. Vết thương trên đầu Mộc Vân Phong đã sớm kết vảy, vết thương bị Hồng Bưu đánh trúng cũng hồi phục được bảy tám phần. Mấy ngày nay, Hồng Bưu và Hồng Thanh cứ cách khoảng hai ngày sẽ tới nhìn ngó Mộc Vân Phong một lần, nhưng mỗi lần như vậy sắc mặt của Mộc Vân Phong đối với hai người kia đều khó coi, trực tiếp xem bọn như không khí.
Đối với thái độ của Mộc Vân Phong, Hồng Bưu cũng không để ý, mỗi lần tới đều hỏi cô y tá nhỏ bệnh tình của cô, làm cho phòng bị của Mộc Vân Phong đối với anh càng tăng thêm.
Thân thể từ từ bình phục, cô quyết định sẽ sớm trốn đi.
Đêm lạnh như nước. Trăng sáng vằng vặc giữa trời, bóng đêm làm cho bệnh viện càng lộ ra vẻ tĩnh lặng. Phòng săn sóc đặc biệt trên tầng cao nhất của bệnh viện, một bóng dáng nhẹ nhàng linh hoạt đột nhiên vén chăn lên, nhảy xuống giường.
Động tác nhẹ nhàng, nhanh như tia chớp.