Chương 117: Phượng Như Ảnh cứu người (Ba)
Bất kể tối nay như thế nào, anh nhất định phải cứu cô ra ngoài.
Đêm càng tĩnh lặng, ánh trăng trốn vào tầng mây, cả khu biệt thự hoàn toàn yên tĩnh. Gió đêm khẽ thổi qua, lá cây rung động nghe xào xạt, xe của Phượng Như Ảnh từ từ đến gần biệt thự.
"Lão đại, xung quanh đây quá yên tĩnh rồi, có thể có bẫy hay không?" Ảnh Phong liếc nhìn bóng đêm đen kịt ở bốn phía, nhắc nhở. Trực giác nói cho anh ta biết, chuyện này không bình thường.
"Mặc kệ là có có bẫy hay không, chúng ta cũng phải vào xem qua." Ảnh Phong vừa dứt tiếng, lời nói lãnh khốc của Phượng Như Ảnh liền vang lên bên tai.
Dứt khoát lạnh lùng, có một loại khí thế giương cung không quay đầu lại. Nếu đã quyết định anh cũng sẽ không quay đầu lại, bất kể trước mặt có bao nhiêu khó khăn, bất kể chờ anh là cái gì, cũng nhất định phải cứu cô nàng kia ra.
Phượng Như Ảnh nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh biết chuyến này nguy hiểm, cũng biết có thể đối phương đã đặt bẫy chờ anh chui vào, nhưng chuyện này có quan hệ gì đâu. Vì cứu cô nàng kia ra, bất kể phía trước là cái gì, anh cũng phải đi thử một lần.
"Mọi người cẩn thận một chút." Xe dừng lại phía sau biệt thự, Phượng Như Ảnh sâu sắc nhìn mấy huynh đệ đi theo dặn dò. Vốn là anh không cần bọn họ đi theo, nhưng bất luận như thế nào bọn họ cũng muốn đi theo anh. Cuối cùng Phượng Như Ảnh đành phải đồng ý.
Trong biệt thự, Mộc Vân Phong nằm ở trên giường, không buồn ngủ chút nào, cô đang tiêu hóa thông tin thấy được hôm nay. Buổi trưa hôm nay cô dành chút thời gian đi nhìn xem xung quanh biệt thự một chút, phát hiện được Hồng Bưu này thật đúng là quá biến thái, lại xây biệt thự ở lưng chừng núi.
Hơn nữa nói cho dễ nghe thì đây là khu biệt thự, lân cận có vài hộ gia đình. Nhưng hôm nay Mộc Vân Phong leo lên một cái cây to thấy là những ngôi nhà kia cách xa căn biệt thự này của Hồng Bưu mấy cây số.
Biệt thự này chính là một căn biệt thự cô lập, cho dù giết người phóng hỏa ở chỗ này cũng chưa chắc có người nghe thấy. Càng làm cho Mộc Vân Phong lặng lẽ hơn là biệt thự này trừ bỏ phía sau là núi ở trên còn có mấy khối đá nhô ra bên ngoài, những chỗ khác đều là cây cỏ, nếu trốn đi thì khi lân cận xuất hiện bóng người, cách mấy cây số xa cũng có thể bị phát hiện.
Mà cô muốn ra ngoài, đoán chừng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên cô phải chuẩn bị một chút mới được. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộc Vân Phong hơi vểnh lên, cô đang đợi thời cơ đến, nếu đúng như phán đoán của cô, thời cơ này rất nhanh sẽ tới.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong đắp chăn chuẩn bị ngủ. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt, tuy là rất nhẹ, nhưng Mộc Vân Phong nhạy cảm nên đã nghe được.
Từ trên giường Mộc Vân Phong nhẹ nhàng nhảy xuống, bước mấy bước đến cạnh cửa, dán tai lên trên cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Ngoại trừ nghe được tiếng sột soạt bên ngoài, cô còn nghe được tiếng quần áo ma sát vào nhau.
Chẳng lẽ nhanh như vậy cơ hội đã tới rồi? Mộc Vân Phong thầm nghĩ, người nhẹ nhàng rời khỏi cửa, đi tới bên cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng nâng một góc rèm cửa sổ lên, thấy dưới biệt thự ẩn nấp từng bóng người, lông mày khẽ động.
Mộc Vân Phong nhẹ nhàng để góc rèm xuống, nhanh chóng đi đến bên giường, cả người khom xuống nằm trên mặt đất, đưa tay xuống dưới sàn. Sau đó trong tay cô xuất hiện một sợi dây thừng.
Nắm dây thừng trong tay, trong mắt Mộc Vân Phong sáng lấp lánh. Tuy rằng cô chuẩn bị đồ còn chưa đầy đủ, nhưng cơ hội tốt như vậy cô sẽ không bỏ qua.
Mộc Vân Phong cầm dây thừng thắt lại đi tới bên cửa sổ, lần này cô quyết định vẫn nương theo cửa sổ trượt xuống dưới, sau đó đi ra ngoài từ tường rào của vườn hoa nhỏ.
Vì cô cảm thấy tối nay có người tới, như vậy người trong biệt thự nhất định sẽ không chú ý quá nhiều đến cô, cho nên đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để trốn ra ngoài.
Mộc Vân Phong nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, thân người nhảy thẳng xuống dưới.