Chương 129: Ai là vua (Năm)
Mộc Vân Phong tự nhiên thoải mái giống như ở trong nhà mình, lòng Hồng Bưu thoáng vui vẻ, ánh mắt nhìn Mộc Vân Phong như có ngọn lửa bắt đầu lan tỏa, tỏ rõ vẻ cưng chiều.
Lúc này, Phượng Như Ảnh cũng nhìn Mộc Vân Phong, thấy dáng vẻ cuồng ngạo của cô nàng, thầm nghĩ: không hổ là người mình xem trọng, không làm mất mặt mình.
Vừa quay đầu lại, tia sáng trong mắt Hồng Bưu lọt vào tầm mắt của anh, làm cho lòng anh hơi chùng xuống, cảm giác được một mối nguy đột nhiên xuất hiện. Ngoài mặt Phượng Như Ảnh rất bình tĩnh, nhìn Hồng Bưu nói: "Hồng đương gia, giờ đến phiên chúng ta thôi."
Hồng Bưu phục hồi tinh thần lại, nhìn Phượng Như Ảnh nói: "Mời Phượng Môn chủ chọn binh khí."
Phượng Như Ảnh cũng không khách sáo, đi đến giá để binh khí tiện tay kéo ra, một trường thương xuất hiện trong tay anh. Cân nhắc một chút về trọng lượng của cây trường thương trong tay, Phượng Như Ảnh cầm chắc trường thương đợi Hồng Bưu chọn binh khí.
Hồng Bưu cũng không để Phượng Như Ảnh phải chờ lâu, cũng đến gần cái giá Phượng Như Ảnh vừa chọn binh khí, rút ra một thanh trường côn, tay khẽ múa vài chiêu thức rồi nói: "Đến đây đi."
Phượng Như Ảnh không nói lời vô ích, trường thương nắm trong tay khẽ động, lập tức ra chiêu hướng đến Hồng Bưu, mũi giáo sắc nhọn, nhắm thẳng vào Hồng Bưu.
Thấy khí thế của Phượng Như Ảnh, Hồng Bưu đè cây côn trong tay, gác lên trường thương của Phượng Như Ảnh, sau đó một đánh một đẩy, đầu thương lệch đi, đầu côn nhắm thẳng vào bụng dưới của Phượng Như Ảnh.
Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng xoay, trường thương quật lại, chặn lại côn gỗ của Hồng Bưu, ngay sau đó đưa trường thương lên, cơ thể đi theo vòng đi hết nửa vòng, đầu thương mạnh mẽ phát ra tiếng gió vút quét đến bên hông của Hồng Bưu.
Hồng Bưu thấy đầu thương sắp quét đến bên hông mình, hạ người xuống, lăn một vòng dưới đất, khó khăn lắm mới tránh tránh được một chiêu này. Phượng Như Ảnh thấy Hồng Bưu lăn dưới đất, nghiêng trường thương liên tục đâm xéo xuống đất, Hồng Bưu đành phải vừa dùng côn ngăn cản, vừa nhân cơ hội mượn lực nhảy lên, trường côn nhằm thẳng vào đầu Phượng Như Ảnh bổ tới.
Phượng Như Ảnh thấy trường côn bổ tới trên đầu mình, vừa lui về phía sau vừa di chuyển thương tên tay, dùng thương chặn lại trường côn của Hồng Bưu đang ở trên đỉnh đầu.
Côn gỗ bị trường thương ngăn trở, Hồng Bưu dồn lực vào cây côn trên tay ra sức đè trên đầu Phượng Như Ảnh, ép Phượng Như Ảnh liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sau đó bất ngờ dùng lực (câu này chỉ Phượng Như Ảnh), đẩy trường thương lên, hất côn gỗ của Hồng Bưu ra, thu thương xoay người lại liền đâm về trước, đầu thương nhắm thẳng vào ngực Hồng Bưu.
Nhưng, Hồng Bưu cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, lúc Phượng Như Ảnh dùng trường thương đâm về phía anh, trường côn trên tay anh cũng vừa thu lại rồi duỗi ra một cái, đầu côn chỉa thẳng vào cổ họng của Phượng Như Ảnh.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đối với người kia bội phục sâu hơn, vừa cùng thu binh khí trên tay lại, vừa phá lên cười ha ha, hai bàn tay to nắm chặt nhau, một cảm giác thấu hiểu thoải mái như dòng nước chảy len lỏi sâu trong lòng.
Lúc này, ở cửa chính của phòng luyện võ có một người đàn ông mặc quần áo đen bước vào, liếc nhìn Mộc Vân Phong đang ngồi, lại nhìn Phượng Như Ảnh, rồi bước nhanh tới trước mặt Hồng Bưu.
Thấy có người đi tới, Phượng Như Ảnh và Hồng Bưu buông tay ra nhìn người vừa tới. Phượng Như Ảnh thấy người vừa tới nhìn anh một cái, lại nhìn Hồng Bưu vẻ mặt muốn nói lại thôi, biết người này có lời muốn nói với Hồng Bưu.
"Anh bàn công việc trước đi, tôi qua xem cô ấy thế nào." Phượng Như Ảnh nói với Hồng Bưu xong, xoay người đi đến bên Mộc Vân Phong. Nhưng trong lòng đang suy nghĩ bọn họ lại không phân thắng bại, không biết Mộc Vân Phong có tức giận hay không.
Bất quá là, Phượng Như Ảnh cũng không lo lắng Hồng Bưu sẽ không cho Mộc Vân Phong rời đi, anh lo là có thể Hồng Bưu cũng động lòng với Mộc Vân Phong, nếu như vậy thì thật phiền toái.
Người vừa tới thấy Phượng Như Ảnh rời đi, nhẹ nhàng đến gần nói nhỏ bên tai Hồng Bưu. Hồng Bưu vừa nghe thuộc hạ mình báo cáo, mắt liếc về phía Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh, sắc mặt trở nên thâm trầm.