Chương 137: Lặng lẽ rời đi (Ba)
Một lần nữa Mộc Vân Phong liếc nhìn hai người đứng cùng một chỗ, trong mắt thoáng qua chút dứt khoát, quay người, rời đi.
Toàn bộ thuộc hạ của Hồng Bưu đã lui ra khỏi phòng luyện võ, để không gian lại cho hai anh em thật khó khăn mới gặp lại nhau. Một đám người đi ra ngoài, nhưng không nghĩ mới vừa ra tới cửa lại thấy mấy anh em gác cửa đã hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Vẻ kinh ngạc hiện lên khuôn mặt của bọn họ, một đám người thận trọng đi ra ngoài, bọn họ không ngờ lúc này trong biệt thự vẫn còn kẻ địch.
Mà lúc này, Ảnh Phong và Ảnh Băng vừa mới giải quyết xong hai tên gác cửa, hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ một lòng nghĩ có phải lão đại của mình đã xảy ra chuyện hay không, phải mau chóng vào cứu anh ấy.
Lại không nghĩ rằng bọn họ mới vừa đánh ngã hai tên gác cửa thì bên trong lại truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, vì vậy trong nháy mắt hai người nấp vào sau bức tường, nhìn cả đám người từ bên trong đi ra, không dám thở mạnh.
Bọn họ chỉ có hai người, đối phó với hơn mười mấy người, chắc chắn là lấy trứng chọi đá, có đi không có về. Cho nên bọn họ chỉ có thể ẩn nấp một cách cẩn thận, chờ đám người đó đi rồi sẽ vào trong xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Mọi người lục soát cho cẩn thận, xem xem có phải hung thủ ở gần đây hay không.” Thuộc hạ của Hồng Bưu vừa mới ra đến cửa chính lập tức dặn dò nhau. Vừa rồi anh ta đã kiểm tr.a hai người kia, đều mới vừa bị giết không lâu, trên người vẫn còn ấm.
“Vâng.” Mười mấy người cùng hô lên sau khi nghe được mệnh lệnh cũng không vội trở về băng bó vết thương nữa, mà tản ra bốn phía, lục soát những chỗ gần đó.
Ảnh Phong và Ảnh Băng nhìn thấy thuộc hạ của Hồng Bưu, đang lục soát về phía mình, cả người nhảy lên một cái, hai chân bám vào, bám theo vách tường trèo lên trên.
Hai người mới vừa leo lên tường, một thuộc hạ của Hồng Bưu vừa đúng lúc lục soát đến chỗ bọn họ vừa ẩn nấp. Hai người nhìn người nọ đi ngang qua từ dưới chân mình, thầm than một tiếng thật nguy hiểm mà.
Cho đến khi người nọ rời đi, hai người mới nhảy xuống lần nữa, sau đó nhanh chóng đi đến cửa chính bước vào phòng luyện võ. Bước đến giữa phòng, liếc thấy quần áo trên người lão đại rách hết đang quay lưng về phía mình, lộ ra phần lưng rắn chắc, lửa giận trong lòng nhắm thẳng về phía Hồng Bưu.
Mắt nhìn lão đại đang đứng đối diện với Hồng bưu rống to lên: “Thả lão đại của bọn tôi ra.”
Hồng Bưu và Phượng Như Ảnh đang hỏi thăm tình hình cuộc sống mười mấy năm qua của nhau đột nhiên nghe được tiếng hét phía sau lưng, xoay người lại, thấy Ảnh Phong và Ảnh Băng cầm vũ khí đi đến chỗ bọn họ, vẻ mặt Phượng Như Ảnh hơi trầm xuống nói: “Để thứ trên tay các cậu xuống đi.”
“Lão đại, yên tâm đi. Bọn em tới cứu anh rồi.” Ảnh Băng vừa nghe lão đại mình nói, hoàn toàn không chú ý còn tưởng rằng Phượng Như Ảnh đang bị Hồng Bưu khống chế, vội vàng cam đoan.
“Nói cái gì đó? Để cái đó xuống.” Phượng Như Ảnh vừa nghe Ảnh Băng nói cũng biết cậu ta hoàn toàn hiểu lầm ý của mình, sắc mặt càng nặng nề.
“Tại sao?” Ảnh Băng bị Phượng Như Ảnh dạy bảo nên có chút uất ức ngẩng đầu nhìn lão đại mình, rồi đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Hồng Bưu lại đầy ý cười nhìn mình.
Không chỉ Hồng Bưu ngay cả Ảnh Phong bên cạnh cũng kéo tay áo của anh ý bảo anh thu súng trên tay lại.
“Các người?” Thấy lão đại và Hồng Bưu đang cùng nhau đi về phía mình, Ảnh Băng rất khó hiểu chỉ tay vào hai người bọn họ, trong đầu mù mịt.
“Anh ấy là anh trai của anh.” Phượng Như Ảnh liếc Ảnh Băng một cái, rồi giới thiệu với hai người bọn họ. Sau đó xoay người nhìn một vòng lại phát hiện Mộc Vân Phong đã không còn ở đây lập tức hỏi: “Cô nàng kia đâu rồi?”
“Cô ấy đi ra ngoài rồi.” Ảnh Phong biết người lão đại hỏi là Mộc Vân Phong, vừa rồi anh thấy Mộc Vân Phong là sau khi thuộc hạ của Hồng Bưu rời đi, lúc mới bước vào suýt chút nữa là đụng phải rồi.