Chương 17: Bi kịch của người đàn ông có râu
"Trời ơi!"
Sau âm thanh rơi xuống của quả bóng, tất cả mọi người đều há to miệng, hoài nghi mắt mình có vấn đề.
Đợi đến thời điểm hồi phục lại tinh thần, mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giống như nhìn quái vật!
Trời ạ, phải biết rằng, vị trí cô đang đứng, còn xa hơn vị trí vạch ba điểm, hơn nữa còn ở ngoài biên, cũng không thấy cô điều chỉnh tư thế nhắm bóng, chỉ là tùy tiện ném, không phí chút sức nào, vẫn có thể ném bóng vào giữa rổ!
Bản lạnh như vậy, cho dù là những tuyển thủ siêu sao cũng chưa chắc có thể làm được!
Là khả năng hay do may mắn?
Bất kể người khác nghĩ thế nào, tóm lại ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên giờ đã khác.
Lãnh Tâm Nhiên cũng không quan tâm những thứ này, chẳng qua cô chỉ dùng phương thức đơn giản nhất để chứng minh bản thân. Làm xong việc của mình, liền nhìn thẳng nam sinh trước mặt, im lặng hỏi thăm ý kiến của anh ta.
Lăng Vũ cảm giác mình sắp điên rồi. Phải biết rằng, từ lúc năm tuổi anh đã bắt đầu chơi bóng rổ, hơn nữa còn mơ ước tương lai có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lúc này, nhìn nữ sinh gầy yếu này, anh bắt đầu hoài nghi quyết định của mình!
"Em gái, không nghĩ tới em lại may mắn thế nha."
Không khí trầm mặc lần này lâu hơn trước, nhưng cuối cùng vẫn có người phá vỡ, người đàn ông có râu kia lại lên tiếng.
"Này, bọn nhóc, để cho em gái này tham gia đi. Không chừng nhờ có vận may của nó, bọn bây có thể thắng được tụi tao đó!"
Nói xong, dường như cảm giác được lời nói của mình rất hài hước, nhịn không được cười to một phen.
Lăng Vũ phân tích tình huống hiện tai, hắn không cảm thấy nữ sinh này chỉ nhờ vào cái gọi là vận may lúc có lúc không đó, mặc dù muốn anh tin tưởng nữ sinh gầy teo ốm yêu này mạnh hơn mình thì rất khó, nhưng mà, sự thật thắng hùng biện, vậy anh cũng muốn xem thử, một trái kinh người lúc nãy là do vận may hay thực lực!
Đợi đến khi trận đấu chính thức bắt đầu, đã là chuyện của mười phút sau. Bởi vì có thêm một người gia nhập, nên phải bố trí lại đội hình. Lăng Vũ không biết nữ sinh này rốt cuộc còn có bao nhiêu lá bài tẩy (thực lực còn che giấu), cho nên giao cho cô nhiệm vụ tương đối nhẹ, tùy cơ ứng biến khẳng định là hợp với vị trí của cô nhất.
Ba tên côn đồ kia không hề để hai nam một nữ này vào trong mắt. Đặc biệt là nữ sinh cao một thước sáu đó, so với bọn hắn nhỏ như vậy, thời điểm chặn bóng của cô thậm chí không cần nhảy lên, chỉ cần giơ tay là đã có thể phong kín được đường đi của đối phương.
Giữa không khí lo lắng bất an xen lẫn lòng tin tràn đầy, trận đấu bắt đầu. Lăng Vũ ném bóng, một nam sinh khác bắt được, chuyền bóng đi được mấy bước lại bất đắc dĩ ném bóng lại cho Lăng Vũ. Nhưng bên Lăng Vũ đã có người kèm, mặc dù Lăng Vũ có kĩ thuật cao, khiến cho đối phương giành bóng rất khó khăn. Nhưng mà, đứng giữa sự kèm cặp hai bên, Lăng Vũ muốn đột phá cũng rất khó.
Dưới tình huống này, mặc dù không tin tưởng nữ sinh không biết tên kia lắn, nhưng Lăng Vũ vẫn quyết định đánh cuộc một lần, liền làm động tác giả lách người sang bên, tay trái truyền bóng qua khe hở về phía bên cạnh.
Vị trí bóng vừa lúc nằm phía sau lưng Lãnh Tâm Nhiên, thấy bóng không chuyền được đến chỗ mình muốn, Lăng Vũ kêu lên một tiếng, cảm giác như hy vọng tan vỡ.
Sau đó, ngay lúc ánh mắt của anh trở nên ảm đạm, Lãnh Tâm Nhiên giống như có mắt ở phía sau lưng, chợt xoay người, tay chụp lấy, năm quả bóng đang xoay tròn vào trong tay.
Ngay sau đó, trong lúc bọn côn đồ đang định tiến lên phòng thủ, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh một tiếng, lui về phía sau mấy bước, giữa ánh nhìn chăm chú trợn mắt há mồm của mọi người, nhảy lên, thời điểm một tên côn đồ nhào về phía cô, thân thể hơi ngửa ra sau, đồng thời đưa tay ném trái bóng vào rổ.
Động tác của cô rất đơn giản, không có bất kỳ động tác thừa nào, nhưng động tác càng đơn giản thì lực sát thương càng lớn, bởi vì, ngay lúc cô chạm chân xuống đất, quả bóng cũng trực tiếp rơi vào rổ.
"Oa!"
"Trời ạ, thật là lợi hại!"
"Lăng thiếu, có phải chúng ta nhặt được bảo vật không?"
Nam sinh bên cạnh Lăng Vũ trợn to hai mắt kinh ngạc. Nếu như trái thử lúc đầu là vận may, như vậy hiển nhiên là may mắn sẽ không liên tục rơi xuống đầu một người hai lần liên tiếp. Nếu không phải là vận may, vậy rõ ràng, nữ sinh tầm thường này, thật sự có bản lãnh phi phàm.
So với những người xung quanh giật mình không dám tin thì Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh. Từ sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn bị kìm nén, có thể đánh một trận bóng thoải mái như lúc này thì càng giống như nằm mộng.
Cô thừa nhận, mình gia nhập trận đấu này, là vì muốn cho một ít người không có mắt một bài học, nhưng lúc này, cô thật sự rất hưởng thụ trận đấu.
Trong không khí giành giật từng giây của trận đấu, cho dù có lời muốn nió, cũng vẫn phải để lại trong lòng, đợi đến khi trận đấu kết thúc rồi hãy nói.
Màn ghi điểm của Lãnh Tâm Nhiên kia như một hồi còi bắt đầu trận đấu, kế tiếp chính là thời gian thuộc về cô. Cô chuyền bóng, chính xác mà xảo quyệt, muốn chặn lại rất khó khăn. Động tác giả của cô, hoàn mỹ đến mức có thể lấy giả làm thật, không thể phân biệt lúc nào là giả còn lúc nào là thật. Bóng cô ném, tỉ lệ chính xác cơ hồ đạt đến trên chín mươi phần trăm, căn bản chỉ cần cô làm tư thế ném rổ, người xem náo nhiệt bên cạnh sẽ chờ hoan hô.
Điểm số chênh lệch ngày càng lớn, mồ hôi trên người ba tên côn đồ kia cũng ngày càng nhiều, không thể nói được là vì thi đấu quá nóng hay là bị hù dọa ra mồ hôi lạnh.
Lăng Vũ đã giật mình đến ch.ết lặng, giống như bạn tốt nói, bọn họ thật sự nhặt được bảo vật. Cô nữ sinh này, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng kỷ xảo lại thành thục đến mức anh phải tự ti. Anh thật tò mò, cô nữ sinh này, rốt cuộc là người nào? Hơn nữa anh còn có một ý tưởng rất điên cuồng, muốn nhận cô là thầy, để dạy mình chơi bóng rổ.
Mặc dù nhà có mở công ty, nhưng anh hoàn toàn không có hứng thú với kinh doanh, lý tưởng của nah, chính là trở thành một tuyển thủ bóng rổ. Anh dành tất cả tinh lực cho bóng rổ, vì thế thường bị người khác cho rằng ăn chơi trác táng. Người khác thấy thế nào anh không quan tâm, anh chỉ cần kiên trì theo đuổi điều mình muốn là được.
Tình thế đảo ngược giống như mơ, đến khi trận đấu kết thúc, đội Lăng Vũ đã thắng đối phương gần hai mươi điểm, khiến cho những người ở đây đần mặt một lúc lâu. Sau đó các nữ sinh bắt đầu la hét hoan hô, vây quanh bạch mã hoàng tử của các cô.
Mà Lăng Vũ, sau khi trận đấu kết thúc liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé kia khắp nơi. Người kia quá mạnh, anh phải nhận làm thầy, học tập thật tốt mới được, như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể tiến gần đến ước mơ của mình. Bỗng nhiên anh nghe được tiếng kêu thảm thiết của ba tên côn đồ truyền đến, tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lúc này người vây quanh rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều hướng đến anh, vất vả một lúc đẩy những nữ sinh trước mặt ra, muốn tìm người kia, thì trên sân bóng rổ đã sớm không còn bóng dáng đó.
Sau khi cuộc thi kết thúc, nhìn đến ba tên côn đồ đứng ngây ngốc vẫn chưa thể tin được là mình thua, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhàn nhạt như cũ. Cô không thích đổ mồ hôi, dính dính vào người rất khó chịu, nhưng mồ hôi đầm đìa sau trận đấu như bây giờ lại có cảm giác rất thoải mái. Đi tới trước mặt ba người, khóe miệng nhấc lên: "Nhớ, không phải người nào ngươi cũng có thể chọc được!"
Người đàn ông có râu cảm giác được mình bị vũ nhục, tức giận giơ tay muốn cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học.
Nhưng mà, hắn còn chưa chạm được đến góc áo của Lãnh Tâm Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên liền trực tiếp xoay người, sau đó đá thẳng một cú vào háng đối phương. Dùng sức vừa ngoan (tàn nhẫn) vừa chuẩn, ngay giữa mục tiêu.
"A!"
Giữa tiếng thét gào thê thảm, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng thu chân lại, sau đó trong lúc hai người kia theo bản năng che tiểu ** của mình lại, quay người rời đi.