Chương 41
"Đi học."
Ngồi máy bay một ngày, cơ thịt cả người đều đau nhức. Tùy ý ngồi trên ghế salon, cầm hộp sữa chua người đàn ông đưa nhấp một hớp, sau đó mới trả lời vấn đề của ông ta.
Ông ta cũng không tức giận, ngược lại dùng giọng điệu dè dặt cẩn thận nói: "Con ngồi máy bay cả ngày vất vả rồi, nếu không ngày mai nghỉ ở nhà đi? Ta sẽ nói với chủ nhiệm lớp của con."
"Không cần."
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu. Cô biết, ông ta làm rất nhiều chuyện vì cô, cũng bao dung rất nhiều khuyết điểm của cô. Trừ cái ý định bất chính đó ra, nói thật ông ta là một người cha rất tốt. Chuyện đánh nhau lần trước, vốn là trường học muốn đuổi cô, kể cả lớp F cũng bị liên lụy, nhưng ông ta đã tự mình đến trường giải quyết chuyện này. Mấy giáo viên bị đánh kia, ông ta cũng ra mặt giải quyết. Chuyện được giải quyết, Lãnh Tâm Nhiên rất hài lòng với ông ta. Dù sao, những chuyện cô làm kia, trong mắt nhiều người là vô cùng càn rỡ vô cùng tùy hứng. Nhưng ông ta không nói những điều này, ngay cả một câu trách cứ cũng không nói, chẳng qua là khi về nhà ông nói "Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ con."
Chỉ một câu nói như vậy, lại khiến cho cõi lòng Lãnh Tâm Nhiên thay đổi. Dĩ nhiên, muốn cô chấp nhận ý định của người đàn ông kia là tuyệt đối không thể, tuy nhiên, ít nhất cô không còn chán ghét như vậy nữa, dường như có chút cảm giác đồng cảm.
"Nhiên Nhiên............ "
Quá lâu không có ngồi chung với nhau, Hàn Thu Sinh có chút khẩn trương. Đặc biệt là khi ông phát hiện, cô gái ông nhìn lớn lên từ nhỏ trước mắt này, trên người của cô, thậm chính sinh ra một loại khí thế cường giả khiến cho người ta sợ hãi.
Lãnh Tâm Nhiên nhíu mi.
"Còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp trung học, con muốn tiếp tục học đại học hay đến công ty của ta làm?"
Lãnh Tâm Nhiên phát hiện, người đàn ông này chưa bao giờ tự xưng "ba" trước mặt cô. Dĩ nhiên, cô cũng vậy. Hai người bọn họ, dường như đều quên vấn đề gọi tên, chỉ khác nhau ở ý định trong lòng.
"Thi đại học."
Mặc dù hoàn toàn không cần đi học, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không bài xích cảm giác ở trường học. Hơn nữa, học sinh là một công cụ che giấu thân phận rất tốt. Cô đã sớm nghĩ xong, muốn đến thành phố A học đại học, chỉ là chưa nói với ông ta mà thôi.
"Vậy............ "
Nghe được đáp án, người đàn ông có chút khó chịu đứng lên. Chần chờ thật lâu, nhưng vẫn không nói ra vấn đề trong lòng quan tâm nhất.
Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên biết người đàn ông kia muốn hỏi nguyện vọng của cô, nhưng nếu ông ta không hỏi, cô cũng lười phải nói.
"Con mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước. Thời gian không còn sớm, ba cũng nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm."
Uống xong sữa chua, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp đứng dậy, lưu loát cầm cái túi để ở một bên lên, nói với người đàn ông mấy câu sau đó trở về phòng.
Hàn Thu Sinh thiếu chút nữa kích động đến mức nhảy dựng lên. Ông đang nằm mơ sao? Mới vừa rồi là Nhiên Nhiên quan tâm mình đúng không? Sự quan tâm quá mức xa lạ này, khiến cho ông vừa mừng vừa sợ, thật lâu sau cũng chưa khôi phục lại bình tĩnh.
Lãnh Tâm Nhiên lại không nghĩ nhiều như vậy. Mặc dù biết ý định của ông ta, cũng biết những chuyện tình yêu nam nữ này, nhưng mà, thứ cô quan tâm trong cuộc sống chưa bao giờ là những thứ này, cũng không nghĩ đến một câu nói tùy ý của mình là khiến cho người đàn ông mừng rỡ và cảm động đến vậy.
Đi đến trường học, mặc dù chỉ là hai ba ngày không đến trường, nhưng đám người lớp F lại giống như bị bỏ rơi nước mắt chảy dài vây quanh cô, nói cũng không ní, chỉ nhìn như vậy, khiến cho khóe miệng của Lãnh Tâm Nhiên co quắp một trận.
"Triệu Nghị, bài thi chuẩn bị xong chưa?" Chuyện phụ đạo cho cả lớp, quân sư Triệu Nghị am hiểu việc thu thập tình báo có vai trò vô cùng quan trọng. Lợi dụng thân phận hacker, cậu đã chép không biết bao nhiêu bài giảng và đề thi của giáo viên, in ra chia xẻ cho cả lớp.
"Đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ nữ vương ra lệnh một tiếng."
Triệu Nghị đang cầm máy tính bảo bối rất hưng phấn.
"Tốt lắm, chuẩn bị một chút, lát nữa tiến hành kiểm tra. Chủ yếu chính là muốn xem thành quả nỗ lực mấy ngày nay của các cậu. Dĩ nhiên, người nào không có tiến bộ, tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị cho cậu ta một món quà vô cùng phong phú."
Nghe nói như thế, mọi người trong lớp run mấy cái theo bản năng. Món quà kia, không ai muốn hết.
Mấy ngày kế tiếp, lớp F rất yên tĩnh. Không có tiếng đọc sách bình thường, dĩ nhiên, cũng không có âm thanh tiếng nổ hay đùa giỡng náo loạn, mỗi người đều bận rất nhiều việc, vội vàng làm bài thi đến mờ cả mắt.
Ngày kế, dường như tất cả mọi người đều mệt lả, hai mắt vô thần, một dáng như bị giày xéo cực kỳ thê thảm.
Cả lớp học, người thoải mái nhất có lẽ là giám thị Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi trên bục giảng. Ngay cả người chuẩn bị đề thi Triệu Nghị, nhìn đề thi lịch sử và địa lý, cũng vô cùng mờ mịt, giống như nhìn "Vô tự thiên thư" (sách không có chữ), không tìm ra được bất kỳ từ khóa nào. Triệu Nghị là điển hình tốt nhất cho việc học lệch, hoa học tự nhiên của cậu ta cực tốt, có thể được đi tham gia cuộc thi toán nâng cao chính là minh chứng tốt nhất. Vậy mà, thứ trái ngược với khoa học tự nhiên của cậu chính là, môn văn. Cho dù là cộng tất cả các môn khoa học xã hội, tổng điểm cũng không vượt quá năm mươi. Cậu hoàn toàn không hiểu những câu hỏi kia muốn nói cái gì, cậu có thể viết một phần mềm lập trình rất dài, nhưng lại không thể viết ra được mấy trăm chữ cho một bài văn.
Thời gian Lãnh Tâm Nhiên cho làm bài chỉ có một ngày, phát tất cả bài thi xuống một lần, buổi chiều tan học thu bài. Có thể làm bao nhiêu thì làm, cuối cùng xem tổng điểm.
"Nữ vương, đã thu bài xong."
Triệu Nghị tiều tụy, đem một xấp bài thi thật dày đặt lên bục giảng, hữu khí vô lực nói.
"Ừ, các cậu về được rồi!"
Biết bọn họ mệt mỏi, Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
Rất nhanh, cả phòng học gần như không còn ai cả. Lãnh Tâm Nhiên mới lấy ra cây bút đỏ bắt đầu chấm đống bài thi thật dày này. Nếu như là giáo viên, đối mặt với đám bài thi này, cần ít nhất một tuần. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại không có nhiều thời gian như vậy, cô chỉ có một buối tối để giải quyết tất cả những thứ này.
Từng giây từng phút trôi qua, trời bên ngoài đã tối, trường học cũng dần yên tĩnh, cả phòng học, chỉ còn âm thanh tiếng bút xẹt trên giấy.
Lãnh Tâm Nhiên rất chuyên tâm, cũng rất nghiêm túc. Hoàn toàn không chú ý tới thời gian, thậm chí ngay cả việc có người đứng bên cạnh nhìn mình rất lâu cô cũng không chú ý tới.
Vốn là Dung Thiếu Tuyệt đã rời khỏi trường sau khi tan học. Anh ghét việc học, đối với anh, cuộc thi càng giống như một cơn ác mộng. Nếu là cuộc thi ở trường, anh đã bỏ thi rồi, nhưng lần này khác. Đây là cơ hội để thay đổi lớp F, vì những bạn học này, anh phải nhẫn nại. Cho nên, sau khi cuộc thi kết thúc, anh rất chóng mặt, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà, đi trên đường, nhìn thấy Triệu Nghị bên cạnh, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Dường như anh nhớ, lúc đi người kia vẫn ngồi trên bục giảng không nhúc nhích. Bài thi nhiều như vậy khẳng định rất nặng, một mình cô mang về sẽ rất phiền. Chính vì loại bất an mơ hồ này, khiến cho anh quên dự định về nhà, quay trở lại trường học. Kể cả Triệu Nghị bên cạnh, cũng bị anh lôi theo. Anh thật sơ ý, lại quên mất chuyện này. Người kia chấm bài giúp mọi người, chuyện đó anh giúp không được, nhưng mang bài thi về nhà thì vẫn có thể.
Anh tìm kiếm trên đường rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc. Cuối cùng, vẫn đến trường, mới phát hiện phòng học còn sáng đèn. Anh bước đến phòng học, vừa định đẩy cửa ra, lại nhìn thấy một bóng dáng vẫn đang chuyên tâm chấm bài qua cửa sổ.
Khoảnh khắc đó, tim của anh, có một loại xúc động mãnh liệt trước nay chưa từng có!